Biệt thự nhà họ Hồ người người ra vào, tiếng huyên náo cực kỳ rộn ràng, tấp nập. Cánh cổng mở rộng, sân vườn sáng rực những chiếc xe sang trọng không ngừng đậu lại rồi rời đi.
Ngày hôm nay là lễ mừng thọ của gia chủ Hồ gia, nhà họ Hồ là một trong những thế gia giàu có nhất nhì trong nước vì vậy tiệc mừng họ có rất đông đảo những người có gia thế trong và ngoài thành phố A đến chung vui.
Bữa tiệc sẽ bắt đầu vào lúc bảy giờ tối nhưng có vài người đã đến nơi này từ lúc năm giờ, không phải bọn họ đến quá sớm mà đây chính là một dịp lễ để có thể gặp nhiều người có tiếng tăm cũng như những nhà đầu tư hợp tác có thể kéo quan hệ.
Đối với những gia tộc nhỏ hoặc những nhà làm ăn nhỏ đều sẽ chuẩn bị sớm đến sớm để theo dõi những nhà hợp tác có thể hợp tác.
Tuy nhiên những gia tộc lớn đều sẽ không đến quá sớm, đồng hồ càng lúc càng đến thời gian buổi tiệc bắt đầu thì những người có tiếng tăm hoặc những gia tộc lớn mới bắt đầu xuất hiện bên ngoài cổng.
Bảy giờ kém mười phút tối, trước cổng biệt thự của nhà họ Hồ một chiếc Bentley Flying Supr chậm rãi dừng lại, người xung quanh nhìn thấy chiếc xe liền không khỏi trầm trồ cảm thán, đối với dòng xe này rất nhiều người mơ ước tuy nhiên với giá trên thị trường thì ngoại trừ những gia tộc thật sự có tiền thì không có mấy nhà có thể sở hữu nó.
Những người xung quanh không khỏi xì xào to nhỏ về chủ nhân của chiếc xe này, họ mong ngóng nhìn người bước xuống khỏi xe.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông tuấn tú khoác trên người bộ vest đen. Người vừa xuống xe xung quanh không khỏi hít một ngụm khí lạnh, không ai không trầm trồ với ngoại hình cùng khí chất trên người anh.
Vũ Hoàng Kính không thèm nhìn những người xung quanh, anh đưa tay vào trong xe sau khi bàn tay nhỏ nhắn của Trần Túc đặt vào, anh liền cong khóe môi sau đó dùng lực kéo cậu ra khỏi xe.
Trần Túc khẽ cười theo lực của anh mà ra khỏi xe, tuy cậu không kịp đặt chân ra khỏi xe nhưng Vũ Hoàng Kính cũng biết chừng mực mà không để cậu ngã sõng soài trên đất.
Cả ngày hôm nay cả Vũ Hoàng Kính cùng Trần Túc đều cực kỳ bận rộn, hai người một người phải đến công ty để xử lý hậu quả do việc sa thải nhân viên, công việc tồn đọng trước kia cộng với những công việc mà những người bị sa thải chưa làm xong đều chất đầy trong văn phòng.
Trần Túc thì tiếp tục cùng chú Phong đến tiệm bánh, hôm qua chỉ mới xây theo yêu cầu của cậu, hiện tại cậu cùng chú Phong cùng đi lựa chọn gạch lót sàn cùng gạch lát tường, không chỉ gạch cậu còn muốn nhìn xem có giấy gián tường nào phù hợp với ý nghĩ của cậu hay không cũng mua một chút.
Bận bận rộn rộn đến nỗi thời gian trôi qua lúc nào không hay, Trần Túc cứ tưởng hiện tại chỉ mới giữa trưa mà thôi nào ngờ khi cậu nhìn ra ngoài đường thì chợt nhìn thấy Vũ Hoàng Kính đang đi vào tiệm.
Năm giờ rưỡi Vũ Hoàng Kính tan làm chạy sang tiệm bánh đón Trần Túc. Hôm nay chính là tiếc mừng họ của nhà họ Hồ, anh được bọn họ mời đến nhưng không chút vui mừng.
Cuối cùng cũng điều tra được nguyên nhân tai nạn của bà mẹ mình, Vũ Hoàng Kính hoàn toàn không có ý niệm tha cho những kẻ đó chứ đừng nói gì kẻ chủ mưu phía sau.
Ban đầu Vũ Hoàng Kính còn tính chậm rãi mà chiếu cố từng người nhưng nào ngờ bọn họ lại muốn chết nhanh như vậy. Kẻ làm chuyện xấu lại không có một chút chột dạ nào mà còn dương dương tự đắc mà muốn tính kế anh, nếu đã vậy anh đây liền một mẻ tóm gọn vậy.
Lúc đầu Vũ Hoàng Kính không muốn kéo theo Trần Túc vào chuyện phiền phức này, nhưng khi rõ ràng được ý định của Hồ Lân thì anh càng không thể để bản thân cùng Trần Túc tách ra. Nhà họ Trần có vẻ chưa học cách ngoan ngoãn, một khi anh không dẫn theo cậu thì rất có thể bọn họ sẽ tìm đến kiếm chuyện.
Không chỉ vậy nếu ngày hôm nay Vũ Hoàng Kính dẫn theo Trần Túc tham gia buổi tiệc vậy thì những tính toán ép buộc gán ghép kia của Hồ Lân không thể tiếp tục được, nếu ông ta cố ý làm ra hành động đó thì người mất mặt chính là nhà họ Hồ.
Hai người sau khi rời khỏi tiệm bánh đang sửa chữa liền ngồi xe chạy đến nơi đặt trang phục, sửa soạn một chút bọn họ cũng không vội mà đến bữa tiệc.
Vũ Hoàng Kính rất rõ ràng hôm nay chắc chắn Trần Túc không thể ăn uống thoải mái được vì vậy anh dẫn cậu đến một nhà hàng gần đó mà dùng bữa, dù sao hiện tại cũng đến giờ dùng cơm rồi.
Hai người dùng cơm đến sáu giờ rưỡi tối, sau khi chạy ra khỏi nhà hàng liền đến khu chung cư dành cho người có tiền đổi chiếc xe rồi mới chạy thẳng đến buổi tiệc.
Vì vậy khi Vũ Hoàng Kính cùng Trần Túc đến nơi thì buổi tiệc chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu, anh cũng tính toán khoảng cách khu chung cư khá gần với với biệt thự nhà họ Hồ vì vậy có thể đến kịp lúc trước khi bữa tiệc bắt đầu.
Hai người nắm tay trước đủ loại ánh mắt của những người xung quanh mà chậm rãi bước vào cổng.
Vũ gia trong các thế gia không phải gia tộc xã lạ gì mà chính Vũ Hoàng Kính cũng không phải thiếu gia được che giấu vì vậy sau vài phút ngẩn ngơ vì ngoại hình cùng với chàng trai đi cùng anh thì những người bên ngoài cổng đều nhận ra người vừa đi vào là ai.
Lúc này những tiếng nói bắt đầu vang lên:
“Trời ạ, vậy mà là Vũ Hoàng Kính.”
“Không ngờ Vũ gia còn có thể xuất hiện ở thành phố A.”
“Không phải cậu ta ở đây đều do Hồ Lân mời đến sao, có khi lại nhờ phúc khí của ngài ấy.”
“Đừng nói xàm, chiếc xe kia nhà họ Hồ cũng không có đi.”
“Đúng vậy làm sao nhà họ Hồ có thể đưa xe cho người khác, huống hồ còn là chiếc xe sang trong nước không có quá ba chiếc.”
“Chẳng lẽ nhà họ Vũ thật sự quật khởi.”
“Không nói không nói, buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi. Mọi người vào trong chắc chắn sẽ rõ.”
“Được rồi vào thôi.”