Trình Cẩm nói, “Tư Mịch, em nói xem ảnh thân mật của chúng ta bây giờ rơi vào tay ai rồi?” Người chụp ảnh chắc chắn sẽ giao ảnh cho cấp trên.
Dương Tư Mịch lắc đầu, hắn không quan tâm ảnh chụp, hắn cảm thấy hứng thú với chuyện khác hơn, hắn giơ tay chạm vào mặt Trình Cẩm, ngón tay nhẹ vuốt ve môi anh.
Trình Cẩm kéo tay hắn xuống nắm chặt, “Tư Mịch, anh còn phải làm việc, em nghỉ ngơi trước được không?”
Dương Tư Mịch nhìn chằm chằm môi Trình Cẩm nhưng không làm gì thêm.
Trình Cẩm ngồi trên giường, lấy tài liệu lấy từ chỗ Hướng Tường Kính ra lật xem. Dương Tư Mịch nằm xuống bên cạnh anh.
Trình Cẩm xem tài liệu xong, vừa nhìn Dương Tư Mịch đã nhắm mắt vừa nghĩ tình tiết vụ án, anh trực giác Đinh Tây Cừ là điểm đột phá quan trọng, nhưng người ở đường số 13 đều cẩn thận không nhắc tới Đinh Tây Cừ, không biết có phải Hướng Tường Kính hạ lệnh cấm khẩu không? Nếu đúng thì hắn làm vậy để làm gì? Trình Cẩm nghĩ đi nghĩ lại chợt thấy Dương Tư Mịch mở mắt, anh lập tức lo lắng, “Sao vậy Tư Mịch, không ngủ được à?”
Dương Tư Mịch nâng người ngồi dậy đối mặt với Trình Cẩm, sau đó ngang nhiên xông tới hôn Trình Cẩm. Trình Cẩm phối hợp ôm hắn, trước khi mất kiềm chế mới đẩy hắn ra, cười nói, “Chúng ta còn việc phải làm.” Dương Tư Mịch nghiêng đầu sang chỗ khác. Trình Cẩm xoay mặt hắn lại đối diện với mình, sau đó hôn lên mặt hắn một cái, “Được rồi, nếu không muốn ngủ thì giúp anh làm việc nào.”
Trình Cẩm nảy sinh ý nghĩ bất chợt, “Tư Mịch, em biết thôi miên không?” Dương Tư Mịch gật đầu.
Trình Cẩm thầm nghĩ khó trách Dương Tư Mịch luôn dễ dàng hỏi được đáp án từ miệng người khác, là dùng tới thủ đoạn thôi miên? Trình Cẩm hỏi, “Em từng dùng chưa?”
Dương Tư Mịch lắc đầu. Hắn chưa bao giờ dùng trước mặt Trình Cẩm.
Chưa dùng bao giờ à… Trình Cẩm vốn nghĩ nếu để Dương Tư Mịch thôi miên một người nào đó ở nơi này, có lẽ có thể hỏi được vài thứ. Nhưng đây chỉ là ý nghĩ nông nổi của anh mà thôi, bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại thì việc này không thể làm được. Thôi miên đối với người bị thôi miên sẽ có nguy hiểm nhất định, đặc biệt người đi thôi miên là Dương Tư Mịch. Hơn nữa Dương Tư Mịch chưa dùng thôi miên bao giờ chứng tỏ không ai biết Dương Tư Mịch có khả năng này, kỹ năng ẩn vẫn không nên bại lộ.
Trình Cẩm cười nói, “Anh hỏi chơi thôi. Nếu không muốn người khác biết thì sau này lúc dùng tới phải cẩn thận.”
Dương Tư Mịch gật đầu. Thật ra hắn hơi nghi hoặc, hắn không cảm thấy không thể cho người khác biết. Lúc dùng phải cẩn thận? Hắn căn bản không thích dùng. Hắn thích dùng vũ lực giết người hơn, thôi miên người khác để người đó tự sát rất vô vị.
Trình Cẩm bắt đầu nghĩ những cách khác, anh mở bản đồ đường số 13 do Hướng Tường Kính cung cấp, tìm ra nhà Đinh Mạt Nhi, cách quán bar Túy Sinh Mộng Tử không xa lắm, từ cửa sau quán bar đến nhà Đinh Mạt Nhi chỉ có mấy chục mét, cũng là nhà Đinh Tây Cừ, nó là tòa nhà có lầu có sân vườn, sau khi Đinh Tây Cừ kết hôn vẫn luôn sống ở đó.
Mười mấy phút sau, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đứng trước cổng nhà Đinh Tây Cừ, cửa sắt là kiểu chạm rỗng, xuyên qua nó có thể nhìn thấy bóng người qua lại trong nhà. Trình Cẩm nhắn tin hỏi đám Hàn Bân hành tung của Đinh Mạt Nhi, nhận được trả lời là Đinh Mạt Nhi giờ còn đang ở quán bar, mấy người vệ sĩ cũng ở cạnh cô nhỏ, ở đường số 13 chẳng ai dám xông vào nhà cô nhỏ nên không cần để người ở lại canh nhà. Nói cách khác, cân nhắc theo mọi mặt, bây giờ nhà Đinh Tây Cừ không có ai ở bên trong.
Dương Tư Mịch chuẩn bị mở khóa, Trình Cẩm cười ngăn hắn, “Đừng mở, leo tường vào đi, lỡ chúng ta còn ở trong mà mấy người kia về, thấy ổ khóa bị động vào có thể sẽ phát hiện ra chúng ta.”
Tường rào là tường gạch không cao lắm, trên đầu tường cũng không cắm thêm đinh sắt hay thủy tinh, hai người đeo găng tay nhẹ nhàng linh hoạt nhảy qua, đặt chân lên bãi cỏ mềm, lúc này trời mới tờ mờ sáng, dưới sắc trời nhàn nhạt có thể thấy con đường đá nhỏ lẫn trong mặt cỏ, trong sân trồng mấy gốc cây, dưới một cây đại thụ có ghế đá, hai bên trái phải dùng gạch xây hai bồn hoa nhỏ, bên trong trồng ít hoa.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi vào nhà, mở đèn pin, cẩn thận khống chế góc độ tia sáng đề phòng có người ở chỗ cao hơn nhìn thấy ánh đèn.
Đây là một ngôi nhà ấm áp, có đồ trang trí nho nhỏ tinh xảo, có rèm cửa và khăn trải bàn viền hoa phong cách phục cổ, có thể thấy gian phòng này được trang trí theo sở thích của Đinh Mạt Nhi. Bên cạnh phòng khách là phòng bếp, nhìn ra được đã lâu chưa nổi lửa.
Bọn họ lên lầu hai, đẩy cửa một gian phòng ngủ, gia cụ trầm ổn trang nhã, trang trí đơn giản, được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, hẳn là phòng Đinh Tây Cừ. Từ giường chiếu đến ngăn tủ đến phòng vệ sinh, Trình Cẩm đều cẩn thận xem xét một lần, trên giường trải chăn mền phẳng lì có một sợi tóc, quần áo trong tủ treo ngay ngắn, không có móc treo nào để trống, đồ rửa mặt trong phòng vệ sinh còn đủ, từ khăn mặt đến dao cạo râu không thiếu thứ gì.
“Tư Mịch, có người đi xa lại không mang theo quần áo và đồ dùng hàng ngày à?” Dương Tư Mịch lắc đầu, dù là hắn đi xa cũng phải mang theo mấy món đồ tùy thân. Trình Cẩm bỏ lông tóc trên giường và trong phòng vệ sinh vào túi niêm phong, bàn chải đánh răng cũng lấy đi làm mẫu.
Gian phòng bên cạnh đặt một cái bàn khắc hoa màu trắng tinh xảo, cũng có rất nhiều đồ trang trí viền hoa giống dưới lầu, còn có búp bê tóc dài, tuy cũng khá gọn gàng nhưng so với phòng Đinh Tây Cừ vẫn lộn xộn hơn, có thể thấy gian phòng này luôn có người ở. Trình Cẩm tra xét tất cả ngóc ngách trong phòng một lần, cũng lấy mẫu lông tóc.
Trên lầu ngoài ban công thì có ba gian phòng, gian cuối cùng là phòng kho, có gia cụ, nhạc cụ, tranh ảnh các thứ, Trình Cẩm lật một cái khung ảnh đang úp xuống lên, trong khung ảnh là ảnh chụp một nhà ba người, một đôi nam nữ trẻ tuổi và một cô bé con, nam là Đinh Tây Cừ, người nữ và Đinh Mạt Nhi rất giống nhau, hẳn là mẹ Đinh Mạt Nhi, cô bé con thì là Đinh Mạt Nhi, xem ra đồ trong phòng kho này là di vật của vợ Đinh Tây Cừ, nghe đồn hắn rất yêu vợ, mãi không lấy vợ mới. Nhưng gian phòng này không giống như thường xuyên có người vào, bụi bám một lớp mỏng rồi, Trình Cẩm thật không dám lật đồ lên xem, sợ không cẩn thận để lại dấu vết.
Ban công lầu hai diện tích gần bằng một gian phòng, chỉ đặt một bộ bàn ghế. Trình Cẩm nhìn kỹ, bụi bặm không ít, cũng đã một thời gian không ai ngồi ngoài ban công.
Sau đó Trình Cẩm và Dương Tư Mịch rời khỏi nhà Đinh Tây Cừ. Đi xa một chút, Trình Cẩm nhìn xung quanh không thấy ai liền lấy điện thoại ra gọi cho người trong cục, nhờ người đó tới lấy vài thứ mang đi kiểm nghiệm hộ, chính là mẫu vật anh thu thập được trong nhà Đinh Tây Cừ.
Trời đã sáng, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi ngang qua cửa quán bar thì thấy có người say ngất ngây nằm trên vỉa hè, có đôi tình nhân dựa tường hôn nhau.
Bọn họ đi đến bãi đỗ xe gần đó, chờ một lát là người trong cục đến, chắc có người ở gần nên tiện đường chạy tới. Trình Cẩm giao đồ cho người đó và nói cảm ơn, rồi nắm tay Dương Tư Mịch đi dọc theo đường số 13 trở về chỗ ở tạm.
“Hai cậu thong dong quá nhỉ, nếu không phải tôi biết các cậu mới từ chỗ nào về, còn tưởng các cậu đặc biệt ra ngoài dạo bộ sáng đấy.” Giọng nói này là Hướng Tường Kính, Trình Cẩm ngẩng đầu, thấy Hướng Tường Kính đang ngồi trên ban công lầu hai hướng ra mặt đường, Hướng Tường Kính cười với họ, “Lên ngồi đi, tôi mời hai cậu ăn sáng.”
Ban công ngoài trời ốp sàn gỗ, bày bàn tròn nhỏ và ghế mây, cứ cách một khoảng lại có một chậu thực vật xanh um tươi tốt.
Sau khi Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi lên Hướng Tường Kính cười nói, “Đêm hôm qua còn không muốn uống trà của tôi, kết quả không phải hai cậu cả đêm không ngủ sao.”
Trình Cẩm cười, “Việc đời khó đoán, kế hoạch luôn không theo kịp thay đổi.”
Hướng Tường Kính gật đầu, hắn đẩy chồng ảnh chụp tới trước mặt họ, Trình Cẩm xem từng tấm một, là ảnh anh và Dương Tư Mịch hôn nhau ở quán bar, ánh đèn trong quán bar quá tối lại còn chớp nháy nên hầu hết ảnh chụp đều chẳng nhìn rõ cái gì, nhưng có mấy tấm khá rõ nét, hai người trong ảnh mê muội nhắm mắt, đường cong sườn mặt bị ánh đèn lờ mờ làm mềm đi, có vẻ đẹp mông lung… Hả? Sao lại có tới mấy góc? Xem ra không chỉ có một, hai người chụp lén. Trình Cẩm cười nói, “Mấy tấm này chụp không tệ, có thể cho tôi không?”
Hướng Tường Kính cười nói, “Lấy cả đi. Đây cũng không phải tôi cho người chụp, nhưng ở địa bàn của tôi làm mấy trò vặt vãnh này thì không gạt được tôi, tôi nhất thời tò mò nên bảo người ta rửa cho một phần. Có điều tôi nhớ chiều hôm qua hai cậu nói hai cậu không phải người yêu?”
Trình Cẩm mỉm cười, “Lúc đó đúng là không phải.” Anh còn chưa thảo luận chuyện này với Dương Tư Mịch, không ngờ lại bị người khác hỏi trước, anh nắm chặt tay Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, chúng ta làm người yêu nhé.”
“Được.” Dương Tư Mịch giương mắt nhìn Trình Cẩm, hắn hơi mê mang, “Phải nói vậy mới tính?” Hắn tưởng chiều hôm qua Trình Cẩm hôn mình còn nói thích mình thì họ đã là người yêu rồi.
Trình Cẩm bật cười, vừa nãy anh có hơi khẩn trương, giờ bình tĩnh lại mới nhận ra đã nắm tay Dương Tư Mịch quá chặt, anh buông tay ra, Dương Tư Mịch liền nắm ngược tay anh. Trình Cẩm cười nhìn Dương Tư Mịch, “Cũng không hẳn phải nói mới tính, chỉ là chứng minh cho hội trưởng Hướng thấy anh không lừa ông ấy thôi.”
Hướng Tường Kính lắc đầu, “Tôi không theo kịp thời đại.” Hắn đã thấy rất nhiều việc, thành kiến gì chứ, thậm chí còn có phần tán thưởng họ, “Chuyện ảnh chụp có quan trọng lắm không? Cần tôi giúp gì cứ nói.”
Trình Cẩm cười nói, “Cảm ơn, chuyện này không có gì quan trọng.”
Hướng Tường Kính không nói chuyện ảnh chụp nữa, chuyển chủ đề sang chuyện hắn quan tâm, “Hai cậu đến nhà Tây Cừ?”
Trình Cẩm không thừa nhận cũng không phủ nhận, “Ngài Đinh không có ở nhà.”
Hướng Tường Kính nói, “Tất nhiên rồi, nếu cậu ấy ở đường số 13 sao tôi lại không biết.”
“Hội trưởng Hướng, ông nói ông không biết ngài Đinh ở đâu, tôi tin nhưng sợ là do ông không nghiêm túc điều tra hành tung của ông ấy.” Trình Cẩm nói, “Một mặt ông để tôi đến tra án, mặt khác dường như ông không muốn tôi tìm được ngài Đinh, thái độ của ông khiến tôi nghi ngờ có phải ngài Đinh gặp phải vấn đề gì không.”
Nụ cười trên mặt Hướng Tường Kính biến mất nhưng hắn không tức giận, chỉ lộ vẻ mệt mỏi, hắn quay đầu nhìn xuống dưới lầu, ánh mắt đảo qua những sản nghiệp của mình trên đường số 13, “Vụ án luôn phải phá, tôi còn có nhiều người sinh sống dựa vào việc làm ăn này. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, đi tới hiện tại tôi không biết đã mất đi bao nhiêu bạn bè, đáng kiếp hôm nay cô đơn chiếc bóng, một thân một mình.”
“Tây Cừ là người bạn cuối cùng của tôi, cho dù thế nào, nếu các cậu thật sự tra được cậu ấy liên quan đến vụ án, tôi cũng không thể nói gì hơn. Nếu các cậu không lấy ra được bằng chứng, tôi cũng không giúp được gì.” Sáng sớm Hướng Tường Kính đã gặp Trình Cẩm là vì nghi ngờ anh tra được gì đó, bây giờ thấy Trình Cẩm vẫn chưa tra được manh mối thì không muốn nói nhiều nữa, “Ăn đi, đừng để nguội.”
Dưới nắng sớm ba người không tiếp tục nói chuyện, yên tĩnh ăn sáng. Bữa sáng kiểu Trung có cháo, sủi cảo chiên và bánh bao canh nhỏ vỏ mỏng, lúc Dương Tư Mịch muốn gắp bánh bao canh Trình Cẩm liền cản hắn, nước súp trong bánh bao rất nóng, Trình Cẩm gắp một cái để lên thìa, xé ra một lỗ nhỏ trên vỏ bánh, chờ nguội rồi mới đút vào miệng Dương Tư Mịch.
Hướng Tường Kính nhìn họ, lắc đầu nói, “Trước đây chưa gặp cậu không phải cậu ấy vẫn sống tốt à.”
Trình Cẩm cười nói, “Nhưng bây giờ không phải gặp rồi sao?”
Hướng Tường Kính mỉm cười không nói thêm.