• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lên xe, Diệp Lai lấy một miếng chocolate từ trong túi xách đưa cho Bộ Hoan, “Chưa no thì bổ sung chút năng lượng.”

Sau đó cô gọi điện cho Trình Cẩm, hưng phấn nói, “Lão đại, điều tra ra rồi! Bọn họ đều đến một phòng tư vấn tâm lý tên là Thích Tâm…” Nói thêm mấy câu Diệp Lai mới cúp máy, hơi chán nản nói, “Bên Cát Duyệt cũng điều tra được, sớm hơn chúng ta hai phút!”

Bộ Hoan nhíu mày, “Cát Duyệt giao thiệp cũng rộng đấy, không phải anh ta quen lão đại à, sau này chúng ta có thể gọi anh ta giúp nhiều nhiều.” Diệp Lai nghe được thì vui vẻ, cô và Bộ Hoan nhìn nhau cười, tùy tiện quyết định vận mệnh bi thảm thường xuyên bị cuộc gọi xin giúp đỡ của họ đánh thức vào đêm khuya sau này của Cát Duyệt.

Cát Duyệt lúc này đang cùng đám Trình Cẩm ra khỏi cục Công an, bọn họ muốn đến phòng tư vấn tâm lý Thích Tâm.

Cát Duyệt nói, “Phòng tư vấn tâm lý Thích Tâm được mở dưới danh nghĩa Lương Thứ. Rốt cuộc Lương Thứ đi đâu vậy? Làm sao mà tìm mãi không thấy.”

Khương Xung nói, “Hay là bây giờ cậu ta đang ở phòng tư vấn tâm lý? Vì đang tư vấn cho bệnh nhân nên tắt điện thoại?”

Trình Cẩm cười nói, “Đi xem là biết.” Anh và Dương Tư Mịch ngồi vào hàng ghế sau của xe cảnh sát.

Cát Duyệt cũng nhanh chân ngồi vào ghế lái phụ, Khương Xung nhìn mấy người này, bản thân thì ngồi vào ghế lái, “Mấy cậu đều không thích lái xe?”

Trình Cẩm nói, “Cũng tạm.”

Cát Duyệt nói, “Nhưng có thể không lái thì không lái.”

“…” Khương Xung vẫn rất thích lái xe, nếu là xe tốt thì càng sướng.

Lúc đám Trình Cẩm đến nơi, Diệp Lai và Bộ Hoan đã tới, Trình Cẩm nói, “Bộ Hoan ở lại dưới lầu.”

Bộ Hoan la lên, “Cậu kỳ thị người tàn tật!”

Trình Cẩm vung tay lấy lệ với hắn, cùng những người khác lên lầu. Diệp Lai cười nháy mắt phải với Bộ Hoan sau đó cũng lên lầu.

Phòng tư vấn tâm lý Thích Tâm nằm ở tầng mười chín, sau khi đám Trình Cẩm lên lầu thì gõ cửa nhưng không có ai mở cửa, Trình Cẩm hỏi Khương Xung, “Chúng ta có lệnh lục soát, đúng không?” Khương Xung gật đầu, Dương Tư Mịch bước lên mở khóa.

Khương Xung dùng ánh mắt thần kỳ nhìn Dương Tư Mịch, đồng thời hơi lo lắng, nhà anh ta cũng dùng loại khóa này, ổ khóa này bị mở dễ như vậy quá không an toàn rồi, “Có khóa nào cậu không mở được không?”

Dương Tư Mịch tốt bụng trả lời, “Có rất nhiều, một số khóa két sắt tôi phải mở khá lâu, có một số tôi cũng không mở được.”

“…” Khương Xung bỏ đi suy nghĩ chuẩn bị đổi khóa nhà.

Phòng tư vấn tâm lý này ngoài phòng khách còn có hai gian phòng khác, một gian không có người, Diệp Lai đưa tay đẩy cửa phòng còn lại, sau đó giật mình không khống chế được lùi về sau một bước, Trình Cẩm đứng sau đỡ lấy cô, ngẩng đầu nhìn lên, trong gian phòng tối tăm treo một bộ thi thể người.

Sau khi bật đèn, họ nhìn rõ người treo trên đó là Lương Thứ, thảo nào anh ta không thể nhận điện thoại, hóa ra là ở chỗ này. Vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm túc, chẳng ai ngờ họ thật sự tìm được người ở đây, càng không thể chấp nhận là người này đã biến thành người chết.

Khương Xung gọi điện thoại sai người đến mang thi thể về.

Hàn Bân cũng đi nhờ xe tới, tiện thể kiểm tra sơ lược, “Chết vì ngạt thở do thắt cổ, tình huống cụ thể phải giải phẫu xong mới biết.” Có rất nhiều thi thể bị giết rồi ngụy trang thành thắt cổ, nhưng thi thể này rõ ràng không có dấu vết bị giết.

Để lại một nhóm xử lý công việc ở phòng tư vấn tâm lý, Trình Cẩm, Dương Tư Mịch và Cát Duyệt dẫn người đến ký túc xá của Lương Thứ. Sau khi mở cửa Trình Cẩm ngăn mọi người lại, bật đèn lên, hỏi Dương Tư Mịch đi vào phòng đầu tiên, “Tư Mịch, từng có người đến đây không?”

Dương Tư Mịch nhìn bốn phía rồi lắc đầu, “Không có.”

Cát Duyệt nói, “Các cậu từng đến?” Không nhận được câu trả lời.

Trình Cẩm bật máy tính của Lương Thứ lên, liên lạc Tiểu An kết nối từ xa, sao chép lại mọi thứ trong máy tính.

Cát Duyệt lại hỏi, “Không mang về?”

Cuối cùng lần này Trình Cẩm cũng trả lời, “Cứ để đây đã, cho người ở lại theo dõi xem có người nào tới không.”

Cát Duyệt nói, “Cậu không cho là Lương Thứ tự sát?”

Trình Cẩm hơi bất đắc dĩ, Cát Duyệt hôm nay nói nhiều quá, “Chờ Hàn Bân giải phẫu xong có lẽ chúng ta sẽ biết.”

Đêm nay đã định trước họ lại không được ngủ.

Tiểu An và Du Đạc giải mã mật mã của diễn đàn tâm lý, nhưng mỗi người dùng có một mật mã, họ lại tốn rất nhiều thời gian giải mã. Tiểu An nói, “Lão đại, bọn họ quả thực từng vào diễn đàn này, nó là diễn đàn do phòng tư vấn tâm lý Thích Tâm lập ra, hội viên có thể vào thảo luận hoặc xin tư vấn các vấn đề.”

Du Đạc nói, “Quản lý diễn đàn chính là Lương Thứ, bọn em tra được IP lên mang của anh ta chủ yếu là nhà, phòng tư vấn và văn phòng.”

Trình Cẩm nói, “Không có nhiều tin tức hơn?”

Tiểu An nhìn Du Đạc rồi nhìn Trình Cẩm, nói, “Bọn em sẽ tiếp tục cố gắng.”

Trình Cẩm gật đầu rời đi.

Du Đạc hỏi Tiểu An, “Em định cố thế nào? Chỗ này chỉ có chừng đó thứ, lật nữa cũng không lật ra cái gì.”

Mắt Tiểu An sáng lấp lánh, “Đúng, mặt ngoài chúng ta chỉ thấy có nhiêu đó thứ, nhưng trong tài liệu đã bị xóa có lẽ sẽ có thứ chúng ta muốn.” Tiểu An kiểm tra tài khoản của Lương Thứ, “Anh xem, lần đăng nhập cuối cùng của anh ta là hôm qua nhưng không gửi tin nhắn hay đăng chủ đề, chúng ta có thể tra thử anh ta từng làm gì.”

Du Đạc cười, “Được rồi, để xem số liệu vớt từ server này rốt cuộc có nội dung gì.”

Hàn Bân ở phòng pháp y gọi điện sang cho Trình Cẩm, hắn đã giải phẫu xong thi thể Lương Thứ, hơn nữa cũng xét nghiệm máu anh ta, “Anh ta ngạt thở mà chết, trên người không có dấu vết chống cự, hẳn là tự nguyện thắt cổ, mặt khác trong cơ thể anh ta cũng chứa chất độc thần kinh giống những người khác.”

Trình Cẩm nói, “Lương Thứ cũng mắc bệnh về tinh thần?” Hôm qua nhìn sơ, Lương Thứ không cho anh cảm giác có bệnh, “Loại thuốc này người bình thường dùng thì sẽ thế nào?”

Hàn Bân nói, “Chắc là sẽ xuất hiện khó chịu nhất định, sẽ khá hưng phấn, kèm theo ảo giác ở mức độ nhất định. Mặt này đàn anh Dương chuyên nghiệp hơn.” Hắn và Dương Tư Mịch là bạn cùng trường nhưng khác năm khác chuyên ngành.

Trình Cẩm cúp điện thoại rồi nhìn Dương Tư Mịch, hắn đang ngồi cạnh bàn nghiên cứu đống sách và ghi chép, Trình Cẩm đi qua dùng ngón tay chạm lên mi tâm nhíu lại của Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, sao vậy?” Thứ có thể khiến Dương Tư Mịch không thoải mái cũng không nhiều, không biết sao hắn lại tỏ ra ghét bỏ như thế.

Dương Tư Mịch đẩy đống đồ trên bàn ra xa, “Thật khó coi.” Hắn dựa đầu lên người Trình Cẩm, Trình Cẩm ôm hắn, đầu ngón tay thuận theo sợi tóc trượt đến da đầu, chải vuốt tóc hắn một lần lại một lần. Dương Tư Mịch cảm thấy rất thoải mái, không muốn động.

Khương Xung và Cát Duyệt đi vào, Khương Xung ho mấy tiếng, Cát Duyệt và Trình Cẩm đều quay đầu nhìn anh ta, bị hai người này nhìn chằm chằm Khương Xung suýt cảm thấy người nên đỏ mặt là mình, Cát Duyệt còn lườm thêm một cái, “Ho khan cũng là bệnh, anh phải đi chữa!”

“…” Khương Xung nhìn Dương Tư Mịch vẫn dựa lên người Trình Cẩm bất động, Trình Cẩm thì sao, hình như đang chờ xem anh ta muốn nói gì. Khương Xung im lặng, xem ra đúng là mình chuyện bé xé ra to, cắt, ai quản mấy người này có chuyện gì, anh ta mặc kệ Cát Duyệt, càng không nhìn tới Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, tự tìm ghế ngồi nghỉ ngơi.

Thấy Khương Xung tự mình ổn định, Cát Duyệt nhíu mày, sau đó kéo ghế ngồi đối diện Dương Tư Mịch.

Trình Cẩm mở miệng trước, “Tư Mịch, có phát hiện gì?”

Dương Tư Mịch hơi đấu tranh một hồi, không quá tình nguyện tách khỏi người Trình Cẩm, nhưng một tay vẫn đan lấy tay Trình Cẩm, một tay khác thì tùy ý nhặt sách trên bàn lật ra, “Trịnh Chinh Bình đưa ra một lý luận mới, nói đơn giản là dùng thuốc và thôi miên tiến hành đồng bộ để chữa bệnh tâm lý, ban ngày làm người ta duy trì hành vi như bình thường, sau đó giải phóng áp lực trong mơ, ông ta cảm thấy như vậy có thể hóa giải vấn đề tâm lý bất thường của bệnh nhân. Lương Thứ quá mức sùng bái vị giáo sư này, anh ta cho rằng đây là một biện pháp rất khả thi, sau đó thí nghiệm trên bệnh nhân của mình.

Cằm Cát Duyệt muốn rớt luôn xuống bàn, “Nói đúng là Lương Thứ làm việc sơ xuất, sau đó những bệnh nhân của anh ta bị đè nén quá lâu, đột nhiên bộc phát, giết người rồi tự sát? Hơn nữa có thể còn là tiến hành trong mộng?”

Khương Xung đi tới chỗ họ, anh ta không hiểu lắm mấy thứ khó hiểu này, mở to mắt nghe xem rốt cuộc họ nói gì.

Dương Tư Mịch nói, “Bệnh nhân của anh ta là tỉnh dậy mới phát rồ hay phát rồ lúc mộng du thì tôi không biết, hay là các anh có thể tìm người thí nghiệm thử?” Hắn giống như thật sự có hơi kích động, mắt cũng sáng lên, Trình Cẩm bất đắc dĩ vươn tay che mắt hắn, Dương Tư Mịch bắt lấy tay anh, gối mặt lên đó.

Khương Xung không có thời gian thưởng thức cơm chó, anh ta hơi cuống, “Nói vậy Lương Thứ là kẻ tình nghi?”

Cát Duyệt thở dài, “Thật ra lý luận này rất có ích, giết người trong vô hình.”

Khương Xung phát bực, tại sao không ai nghe anh ta nói? Anh ta cũng muốn đột nhiên bộc phát một lần.

Cát Duyệt nói, “Khương Xung, vậy anh nói tại sao Lương Thứ muốn đến nhà những người đã chết?”

Đã xác nhận người đến hiện trường chính là Lương Thứ. Anh ta để lại dấu giày ở hiện trường vụ án của Cát Duyệt, lúc cảnh sát điều tra nhà anh ta, phát hiện ra đôi giày trùng khớp.

Khương Xung bắt đầu tự hỏi vấn đề Cát Duyệt nói, trong lúc vô tình liền tỉnh táo lại, anh ta nói, “Vì cậu ta biết những người đó không chết bình thường, sợ cảnh sát điều tra tới mình, chỗ thuốc cậu ta lục lọi chắc do biết loại thuốc đó có hại cho thân thể nên muốn tiêu hủy chứng cứ, máy tính của mấy người bị hại cũng bị cậu ta động tới, xem ra trong máy tính cũng có thứ gây bất lợi cho cậu ta.”

Cát Duyệt nói, “Anh ta là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cảnh sát lại không thông minh đến thế, chính anh ta muốn vẽ rắn thêm chân để lại đủ sơ hở, không phải là tự tìm đường chết à?”

Khương Xung trực giác muốn phản bác câu “cảnh sát không thông minh” của Cát Duyệt nhưng ngẫm lại Cát Duyệt cũng là cảnh sát nên vẫn nhịn xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK