• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sau đó bị Đinh Mạt Nhi phát hiện, cô nhỏ rất ghét những cô gái đó, rồi có thi thể.”

Hướng Tường Kính nói, “Nó giết người được?”

Trình Cẩm nói, “Dĩ nhiên có giúp đỡ.”

Hướng Tường Kính nói, “Sau đó Mạt Nhi cũng hận bố mình, nên giết cả Tây Cừ?”

Điểm này Trình Cẩm không thể khẳng định, nhìn trang trí trong nhà Đinh Tây Cừ, Đinh Mạt Nhi nghiễm nhiên là bà chủ, hơn nữa bây giờ cô nhóc đang ở trong phòng Đinh Tây Cừ, hẳn cũng thích bố mình, xem như vì yêu sinh hận chắc cũng không đến mức hạ sát thủ, dù sao vẫn là bố con ruột.

Trình Cẩm suy nghĩ một lát, nói, “Đinh Tây Cừ chết có lẽ là ngoài ý muốn. Bản thân Đinh Mạt Nhi cho rằng bố chỉ đi xa, nhưng khi nghe điện thoại chỉ có mình cô nhỏ lẩm bẩm, hẳn đã mắc chứng vọng tưởng, có lẽ là phản ứng sau khi tinh thần bị đả kích nặng nề, tiềm thức thôi miên bản thân cô nhỏ quên đi một số chuyện.”

Hướng Tường Kính nhấp một ngụm trà, trà đã nguội, “Chuyện các cậu kể không tệ, nhưng tôi không tin.”

Trình Cẩm nói, “Ông không cần tin. Đinh Tây Cừ chết, thi thể của ông ấy có lẽ không được chôn kỹ, dù thế nào cũng sẽ không bị đối đãi như những cô gái kia, đúng không?” Những thi thể nữ đều được bao bọc kín kẽ gọn gàng, Trình Cẩm không tin Đinh Tây Cừ bị chôn tùy tiện nhanh như thế. “Nơi này của ông có hầm băng không? Trên bản đồ ông cho tôi không đánh dấu nhưng chắc là có chứ?”

Hướng Tường Kính nói, “Đường số 13 có hai hầm băng, đi thôi, tôi đi cùng các cậu.”

Hướng Tường Kính cùng nhóm Trình Cẩm đi ra ngoài, thuộc hạ của hắn thấy vậy thì mười người chạy tới, hắn dừng lại suy nghĩ rồi chỉ gọi hai người đi theo. Hắn sợ lỡ như Trình Cẩm nói đúng, đến lúc đó quá nhiều người sẽ không dễ bịt miệng.

Trên đường tới hầm băng họ chạm mặt đám Diệp Lai, Trình Cẩm xua tay không để bọn họ đi theo.

Hầm băng đầu tiên không có gì lạ. Hầm băng thứ hai mọi người xem xét chậm và kỹ hơn, rương hộp gì cũng mở ra xem, hai thuộc hạ của Hướng Tường Kính không biết họ tìm cái gì, chỉ có thể cứ tìm theo.

Đáng tiếc cuối cùng họ vẫn không tìm được thứ gì.

Hướng Tường Kính cũng không nói câu nào khó nghe, không tìm được thi thể dù sao cũng tốt hơn tìm được.

Ra khỏi hầm băng, bên ngoài ấm áp hơn nhiều, trong hầm băng tuy đã mặc áo bông nhưng đi một vòng vẫn bị đông lạnh.

Trình Cẩm cau mày, anh nghĩ mãi không rõ vì sao không tìm được…

Dương Tư Mịch nắm chặt tay anh, Trình Cẩm lấy lại tinh thần sờ tay hắn, “Sao lạnh quá vậy?” Anh kéo cả hai bàn tay Dương Tư Mịch qua nắm chặt.

Hướng Tường Kính quay đầu nhìn họ, “Hay là cùng ăn trưa?”

Trình Cẩm trông thấy đám Diệp Lai đang đứng trước cửa quán bar Tiền Thế Kim Sinh nhìn về phía họ liền cười nói, “Vậy đến Tiền Thế Kim Sinh ăn?”

Hướng Tường Kính đồng ý, cùng họ đi tới quán bar, sau khi đám Diệp Lai chào hỏi nhóm Trình Cẩm và Hướng Tưởng Kính thì yên tĩnh đứng cạnh Trình Cẩm.

Trình Cẩm vừa đi vừa hỏi, “Hàn Bân và Tiểu An đâu, vẫn ở cùng Đinh Mạt Nhi?” Nhận được đáp án khẳng định bèn nói, “Thế thì gọi họ dẫn theo Đinh Mạt Nhi đến đây ăn cơm đi, đúng lúc có cả hội trưởng Hướng.”

Diệp Lai đáp ứng, Bộ Hoan đi tìm đám Hàn Bân cùng cô.

Hướng Tường Kính nhìn Trình Cẩm mà không nói gì.

Mọi người ngồi vào một bàn, Trình Cẩm còn đang suy nghĩ sự việc, Hướng Tường Kính cũng không lên tiếng, không khí im lặng.

Đột nhiên có người chạy tới, tiếng bước chân rất gấp gáp, mọi người quay đầu nhìn, Diệp Lai sắc mặt tái nhợt nói, “Lão đại, không thấy Tiểu An và Đinh Mạt Nhi.” Đằng sau cô là Bộ Hoan, Hàn Bân và ông chủ Lâm.

Mặt Trình Cẩm cũng biến sắc, anh nhìn Hàn Bân.

Hàn Bân nói, “Sáng nay Đinh Mạt Nhi về gian phòng trên lầu ở Tiền Thế Kim Sinh nghỉ ngơi, tôi và Tiểu An cũng đi cùng, sau đó tôi thấy ông chủ Lâm ra ngoài một mình nên muốn đi theo xem thử, Tiểu An ở lại chỗ Đinh Mạt Nhi, vốn còn có vệ sĩ gác nhưng bây giờ những người đó đều bị nhốt trong phòng, Đinh Mạt Nhi và Tiểu An thì không thấy đâu, không ai thấy họ ra ngoài nên hẳn còn ở trong tòa nhà này.”

Trình Cẩm nhìn ông chủ Lâm.

Ông chủ Lâm cười khổ, “Mạt Nhi nghịch ngợm, dẫn Tiểu An tới chỗ nào đó chơi rồi, để tôi đi tìm.” Hắn nói xong định đi, Bộ Hoan và Hàn Bân ngăn hắn lại. Ông chủ Lâm thở dài, “Mấy cậu muốn làm gì, chúng ta đứng ở chỗ này không giải quyết được vấn đề, không bằng nhanh chóng tìm người ở quanh đây.”

Trình Cẩm nói, “Tôi không tin anh, anh đi tìm người sợ là muốn giúp đỡ diệt khẩu.”

Ông chủ Lâm thay đổi sắc mặt lại thấy Bộ Hoan và Hàn Bân đến gần mình thêm một bước, Dương Tư Mịch ngồi cạnh Trình Cẩm cũng lạnh lùng nhìn mình, cơ bắp toàn thân ông chủ Lâm căng cứng, suýt không nhịn được phải bày ra tư thế phòng thủ, “Rốt cuộc mấy cậu có ý gì?!”

Trình Cẩm nhìn Hướng Tường Kính, “Hội trưởng Hướng, tòa nhà này có chỗ nào dễ giấu người? Nếu Tiểu An gặp chuyện gì…” Trình Cẩm dừng lại không nói tiếp.

Hướng Tường Kính căn dặn thuộc hạ, “Tập hợp tất cả lại, tìm kiếm mỗi ngóc ngách trong tòa nhà này cho tôi, xung quanh cũng phải chú ý.”

Người của Hướng Tường Kính có hiệu suất rất cao, lập tức có người dẫn theo từng nhóm nhỏ lục soát mỗi gian phòng ở mỗi lầu.

Trình Cẩm nhíu mày, “Nơi này có tầng hầm hay phòng trữ lạnh không?” Anh thấy sắc mặt ông chủ Lâm càng xám xịt liền gật đầu nói, “Xem ra là có.”

Hướng Tường Kính tìm quản lý phụ trách giữ hàng hóa tới, bảo hắn dẫn đường.

Quản lý đó dẫn họ xuống tầng hầm một, ở giữa là hành lang, hai bên là phòng, có thang máy chuyên chuyển hàng, có phòng trữ các loại thực phẩm, cũng có phòng cất đồ linh tinh, chỉ có một phòng gắn khóa an toàn phức tạp.

Quản lý nói đây là quà ông chủ Đinh tặng cô chủ Đinh – gian phòng bí mật của riêng cô nhỏ, chỉ mình cô nhỏ có mật mã.

Mọi người cùng nhìn ông chủ Lâm, hắn bị Bộ Hoan và Hàn Bân tạm giữ, hắn tán thành lời nói của quản lý, “Không sai, chỉ có Mạt Nhi biết mật mã.”

Du Đạc cẩn thận quan sát ổ khóa, rất phức tạp, có đến mấy chục triệu tổ hợp mã, mấu chốt nhất là không biết nếu nhập sai mã thì ổ khóa này có tự động khóa kín không, hoặc có hạn chế số lần, chẳng hạn như sai ba lần khóa kín hai mươi tư giờ.

Trình Cẩm gọi điện thoại tìm Tạ Minh, Tạ Minh đáp ứng lập tức cho chuyên gia mở khóa tới. Trình Cẩm lại thử tìm Lệ Nhất Minh nhưng Mạc Lưu Niên nói hắn có nhiệm vụ, hiện không ở trong nước.

Sau khi gọi điện thoại xong, Trình Cẩm nhờ Hướng Tường Kính giúp thu thập tất cả con số có ý nghĩa đặc biệt với Đinh Tây Cừ và Đinh Mạt Nhi, anh định tổ hợp những con số này lại thử xem sao, có lẽ có thể tìm được mật mã chính xác.

Đám Diệp Lai gõ mặt tường một lượt, không tìm được chỗ nào rỗng. Ông chủ Lâm nói gian phòng này đã dùng vật liệu đặc biệt gia cố, trong tường có tấm hợp kim, mọi người thầm mắng Đinh Tây Cừ nhiều tiền không có chỗ tiêu, làm ra cái hộp sắt rắn chắc thế này làm gì… Nhưng mọi người lại nhanh chóng nghĩ tới một hướng có thể thử, hộp sắt cũng không có khả năng không có kẽ hở, vẫn phải lắp thiết bị thông gió chứ, nghĩa là chắc chắn sẽ có lỗ thông gió.

Thời gian trôi qua rất nhanh, những người Hướng Tường Kính phái lên lầu tìm kiếm cũng hoàn thành nhiệm vụ, không phát hiện ra Đinh Mạt Nhi và Tiểu An.

Bây giờ có thể xác định Đinh Mạt Nhi và Tiểu An đang ở trong gian phòng bí mật này.

Một lúc sau, chuyên gia mở khóa tới, mọi người vội vàng đẩy hắn tới trước cửa phòng bí mật.

Tạ Minh cũng đến, bà chú ý thấy trạng thái tinh thần của Dương Tư Mịch không tệ, trong lòng vừa mừng rỡ vừa bất ngờ.

Nói thật, những lúc thế này Tạ Minh đến cũng chẳng giúp được gì, mọi người vẫn lòng như lửa đốt.

Sự trầm mặc ngột ngạt khiến thời gian trôi đi rất chậm, rõ ràng hành lang có đầy người lại yên tĩnh đến mức nghe được tiếng hít thở và tiếng chuyên gia mở khóa thử mật mã…

Sáu tiếng sau, khóa cửa vang lên tiếng rắc rắc, mọi người chen lên, chuyên gia mở khóa ngạc nhiên nói, “Mở ra…”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Tạ Minh cười vỗ vai chuyên gia mở khóa, “Làm tốt lắm.”

Chuyên gia mở khóa lắc đầu, “Không phải tôi mở, là người bên trong mở.”

Tim mọi người lại siết chặt.

Khóa mật mã đã mở, khóa cơ giới còn khóa, mọi người giữ cửa chờ chốc lát không thấy động tĩnh liền giục chuyên gia mở khóa cơ giới ra, chưa đợi hắn động tay, cửa nhẹ vang mấy tiếng… Trình Cẩm vẫy tay cho mọi người lùi ra sau vài bước.

Sau đó cửa mở, một cô gái tóc xõa tung nhô đầu ra, thấy nhiều người như thế liền giật mình rồi nở nụ cười, “Sao nhiều người quá vậy?”

Diệp Lai xông lên ôm cô, “Tiểu An!”

Đám Bộ Hoan cũng đi lên, Tiểu An bị họ ôm, giãy giụa ló đầu ra nhìn Trình Cẩm, “Lão đại, anh xem em cũng có thể mở loại khóa cao cấp này nè!”

Trình Cẩm cười nói, “Làm tốt lắm. Đừng ôm em ấy nữa, Hàn Bân, xem mặt cho Tiểu An đi.” Trên mặt Tiểu An có hai vết đỏ hơi sưng.

Mọi người vội tránh ra để Hàn Bân xem vết thương trên mặt Tiểu An, Tiểu An lầm bầm nói, “Đều là Đinh Mạt Nhi, lại dám cầm roi quất em, đáng ghét, còn cố ý quất lên mặt…”

Hàn Bân nói chỉ hơi sưng, không bị rách da, bôi thuốc mấy ngày là khỏi, cũng sẽ không để lại sẹo, hắn lại cẩn thận nói, “Tiểu An, xin lỗi, tôi không nên để em lại một mình.”

Tiểu An cười, “Không sao đâu, anh không làm sai, với lại anh xem em cũng rất lợi hại đúng không?”

Hàn Bân cười.

Trình Cẩm nghe được Tiểu An không làm sao liền đi vào phòng. Tạ Minh và Hướng Tường Kính đã đi vào trước.

Trong phòng, Đinh Mạt Nhi hôn mê bị dây thừng trói lại cuộn tròn trên nền nhà, hẳn là Tiểu An làm.

Hướng Tường Kính đang đứng trước một cái tủ đông thủy tinh cỡ lớn đặt sát tường, Trình Cẩm đi qua đó, xuyên qua lớp thủy tinh mờ sương thoáng thấy một người nằm bên trong. Trình Cẩm đưa tay đẩy cửa thủy tinh, sương trắng bồng bềnh bay lên, người nằm bên trong là Đinh Tây Cừ.

Trình Cẩm nghe thấy Hướng Tường Kính giới thiệu mình cho Đinh Tây Cừ, “Tây Cừ, đây là Trình Cẩm, một người trẻ rất không tệ. Trình Cẩm, đây là Đinh Tây Cừ, người bạn tốt nhất của tôi.”

Cách lớp sương Trình Cẩm không thấy rõ biểu cảm của Hướng Tường Kính, anh trầm mặc đứng cùng hắn.

- /-

Đinh Tây Cừ cũng không biết tình cảm mình dành cho Đinh Mạt Nhi bắt đầu biến chất từ năm nào.

Khi còn bé Đinh Mạt Nhi trắng trẻo mũm mĩm, mỗi ngày chỉ cần hắn ôm, người khác ôm một cái là khóc ngay, thậm chí mẹ ruột cũng không thân thiết.

Về sau mẹ cô nhỏ bị bệnh qua đời, Đinh Tây Cừ liền dồn hết tình cảm cho đứa con gái này.

Thời gian trôi qua, sau khi người khác nói rất nhiều lần rằng “con gái anh đã lớn, anh đừng xem nó thành đứa trẻ con nữa…” hắn mới giật mình tỉnh lại, mình đã cưng chiều Đinh Mạt Nhi quá mức.

Nhưng lúc này hắn không cách nào thu hồi ánh mắt đặt vào người Đinh Mạt Nhi về. Nhưng bất kể tâm lý hặn vặn vẹo cỡ nào, lý trí hắn vẫn còn, hắn nhớ rõ mình là một người bố, biết phải nghĩ cách khống chế hành vi của mình, sau đó hắn liền dời sự chú ý đến những cô gái dung mạo tương tự Đinh Mạt Nhi.

Cách này có hiệu quả nhất định, hắn dần sa vào, đây là loại mê muội khi hít thuốc phiện, tựa như mộng đẹp khiến người ta không bằng lòng tỉnh lại.

Hắn không phát hiện chỉ cần hắn tiếp xúc với thiếu nữ nào hơi nhiều thì người đó sẽ biến mất, không ai chú ý tới, dù sao quán bar là nơi có tốc độ lưu động số người rất nhanh, người đến người đi, chẳng ai quan tâm ai.

- /-

Đinh Mạt Nhi vẫn luôn tin rằng mình và bố sẽ mãi mãi ở cùng nhau, nhưng mấy tháng trước Đinh Tây Cừ bắt đầu xa lánh cô đồng thời gần gũi với những cô gái khác, cô làm ầm mấy lần, Đinh Tây Cừ không quan tâm, cô nổi giận…

Từ đầu cô đã là người lấy bản thân làm trung tâm cực đoan, dưới sự tức giận càng thêm điên cuồng. Sau khi nhìn thấy Đinh Tây Cừ nhiều lần hẹn hò với một cô gái, cô tìm cơ hội hẹn cô gái đó ra ngoài chơi, sau đó thừa cơ tiêm thuốc gây ảo giác rồi mang người tới phòng bí mật của mình, cầm roi quất người đến thương tích khắp người.

Tiền Thế Kim Sinh do lão Lâm quản lý, hắn chú ý tới chuyện Đinh Mạt Nhi dẫn người vào phòng bí mật, vì lo lắng nên hắn canh giữ ngoài cửa, kết quả lúc Đinh Mạt Nhi đi ra thì thấy được người bị hại ở bên trong…

Ông chủ Lâm kiểm tra thương tích của cô gái đó, bị Đinh Mạt Nhi hành hạ quá mức, chỉ còn lại chút hơi tàn, đưa đến bệnh viện cũng không sống được.

Đinh Mạt Nhi đứng bên cạnh khóc, nói bản thân không nhịn được muốn đánh người, nhưng cô không muốn đánh chết người…

Ông chủ Lâm bao nhiêu năm nay đã từng đánh nhau từng tổn thương người khác, nhưng nhìn cô gái này bị thương như vậy vẫn lạnh cả tim, nhưng hắn không thể nào bỏ mặc Đinh Mạt Nhi, cái mạng này của hắn được bố mẹ Đinh Mạt Nhi cứu biết bao lần. Cuối cùng hắn chọn cắt đứt cổ họng cô gái đó rồi xử lý thi thể. Hắn không biết lựa chọn này sẽ khiến hắn rơi vào vực sâu, về sau còn rất nhiều cô gái chờ hắn mang đi chôn.

- /-

Nửa tháng trước Đinh Tây Cừ tình cờ chú ý tới sự khác thường của ông chủ Lâm, sau khi đi theo ông chủ Lâm vào phòng bí mật của Đinh Mạt Nhi thì phát hiện bí mật của họ, hắn đau khổ tột cùng, cho rằng mình đã hại hai người thân thiết nhất của mình.

Đinh Tây Cừ tự sát, hắn dùng súng bắn vào đầu, một phát mất mạng, lần này ông chủ Lâm không cần đấu tranh do dự có muốn đưa đến bệnh viện không.

Đinh Mạt Nhi sau khi Đinh Tây Cừ chết thì gần như phát điên, trước kia chỉ thỉnh thoảng bây giờ thì cả ngày.

Cô nhỏ tiếp tục lừa gạt nhiều cô gái đến phòng bí mật, ông chủ Lâm rất tuyệt vọng… Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, sau đó thi thể bị người ta vô tình phát hiện, rồi cảnh sát tới, tổ đặc án cũng tới, đặc biệt trong tổ đặc án có cô gái tên Tiểu An thuộc kiểu Đinh Mạt Nhi hận, ông chủ Lâm không ngăn được Tiểu An và Hàn Bân tiếp cận Đinh Mạt Nhi, hắn đặc biệt sắp xếp vệ sĩ trông chừng Đinh Mạt Nhi, kết quả vẫn là…

Hôm qua, Tiểu An thấy Đinh Mạt Nhi ngủ rồi liền mở laptop làm chuyện của mình, sau đó đột nhiên cổ bị thứ gì đó đâm nhói, tinh thần cô liền ngẩn ngơ, chỉ nhớ bị người kéo vào thang máy rồi vào một gian phòng, có người muốn trói cô…

Tiểu An cười nói, “Cũng may bản tiểu thư kháng thuốc tốt, chỉ thua thầy Dương một tí, tỉnh táo rất nhanh, chút sức lực của Đinh Mạt Nhi sao trói được em! Nhỏ còn muốn đánh em, hừ, kết quả bị em trói ngược lại!”

Thật ra Tiểu An và Đinh Mạt Nhi lăn lộn trên sàn nhà kéo đánh gần nửa ngày mới thắng, tóc cô bị Đinh Mạt Nhi kéo đến rối tung, quần áo cũng bị xé rách nhưng cuối cùng cô vẫn chiếm lợi thế, đánh Đinh Mạt Nhi ngất xỉu rồi trói lại.

Tiểu An lại nói, “May em có cầm điện thoại, điện thoại của em cũng tiên tiến, khóa an toàn kia là khóa điện tử, em kết nối nó với điện thoại rồi vận hành chương trình giải mã do em tự viết, sau đó tìm ra mật mã!” Mặc dù tốn sáu tiếng đồng hồ nhưng dù sao vẫn mở ra được, ánh mắt cô sáng lấp lánh nhìn mọi người như đang nói “mau khen em đi”.

Trình Cẩm thỏa mãn cô, cười vỗ đầu cô, “Rất lợi hại.” Nhưng trong đầu anh thì nghĩ ý thức cảnh giác của Tiểu An quá yếu, phải cho cô đi học thuật phòng thân như cách bắt tóm vật lộn, lại nhìn Du Đạc, ừ, cậu chàng này cũng phải đưa đi huấn luyện, nhìn những người khác anh liền đổi ý định, cảm thấy tốt nhất cứ đưa đi huấn luyện hết.

Tiểu An thấy Dương Tư Mịch đang nhìn đỉnh đầu vừa được Trình Cẩm vỗ của mình, cô chớp mắt đưa đầu qua, “Thầy Dương, cũng cho anh sờ nè!”

Dương Tư Mịch mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng ấn lên đầu cô.

Hoàng Bân và Tăng Trúc ở một bên nhìn họ. Hoàng Bân cười nói, “Bọn họ như thế không tệ lắm ha?”

“Không tệ.” Tăng Trúc nói, “Sau này chúng ta cũng sẽ có đội của riêng mình.”

Hoàng Bân cười gật đầu.

- /-

Sau đó, ông chủ Lâm gánh chịu tội giết người một mình, Đinh Mạt Nhi được đưa vào bệnh viện tâm thần điều trị.

Quán bar Tiền Thế Kim Sinh vẫn người đến người đi như xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK