Dương Tư Mịch lẳng lặng nhìn vết máu trên giường hồi lâu, lại nhìn bài trí trong phòng ngủ và những phòng khác một lần, cả căn hộ đều rất sạch sẽ, gần như đến tình trạng có bệnh thích sạch sẽ, đồ đạc cũng bày rất chỉnh tề đồng thời rất có quy luật, nhãn mác chai chai lọ lọ đều hướng về một phía.
Trình Cẩm đứng cạnh Dương Tư Mịch, anh nhíu mày, nhìn tình hình này, chủ nhà nhất định có vấn đề tinh thần, ít nhất cũng bị OCD nặng.
Lần trước hiện trường vụ án chỗ Cát Duyệt rất loạn nhưng rất nhiều thứ là do lúc chủ nhà nam đuổi giết vợ làm loạn, Trình Cẩm cẩn thận nhớ lại những chi tiết bài trí không bị đụng loạn trong căn hộ đó, hình như cũng có vấn đề.
Người thời nay dường như sau khi giải quyết những vấn đề ấm no thì vấn đề tinh thần bắt đầu nhiều lên.
Trình Cẩm nói, “Cát Duyệt, hiện trường vụ án bên chỗ anh còn giữ nguyên không?”
Cát Duyệt đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, tầng mười sáu rất cao, phía dưới cũng không có thứ gì che chắn, nhảy xuống chết sẽ rất thống khoái, “Đúng, còn giữ nguyên, vốn là đang chuẩn bị bỏ niêm phong.”
Trình Cẩm nói, “Vậy thì tốt quá, chúng ta đi xem lại đi. Đội trưởng Khương, đồ đạc ở đây anh giúp một tay cho người đóng gói mang về cục phân tích.”
Khương Xung còn đang thấy cảnh thương tình, đột nhiên nghe được một câu này của Trình Cẩm, anh ta nhìn đồ đạc trong phòng, “… Toàn bộ?”
“Thế thì không cần. Máy tính, sách, cả mấy chai lọ thuốc men này đều đóng gói mang đi.”
Khương Xung lấy điện thoại di động ra điều một chiếc xe tới, những thứ này nói nhiều không nhiều nhưng chờ dọn hết lại chắc chắn sẽ không ít.
Khương Xung ở lại nhà anh họ bà con xa chờ đồng nghiệp. Còn Trình Cẩm, Dương Tư Mịch và Cát Duyệt thì đến một hiện trường vụ án khác.
Trước khi lên xe Cát Duyệt hỏi Trình Cẩm, “Cậu lái?”
Trình Cẩm lắc đầu, “Tình trạng giao thông trong thành phố quá kém.”
Cát Duyệt không rõ cách tư duy của Trình Cẩm, “Cho nên?”
Trình Cẩm cười nói, “Tình trạng giao thông không tốt, trên đường kẹt xe, tốc độ đều rất chậm… Nếu tốc độ xe quá chậm, lúc tôi lái xe dễ thất thần.” Mắt anh nhìn chiếc xe cảnh sát hơi cũ của Khương Xung, “Đương nhiên cũng không xảy ra tai nạn lớn gì.” Xe này nếu có thêm vài huy chương kiểu vết xước cũng không thành vấn đề nhỉ?
Cát Duyệt nhanh chóng ngăn cản Trình Cẩm đang muốn ngồi vào ghế tài xế, khó trách trước kia hắn không thấy Trình Cẩm lái xe, hóa ra là sát thủ đường phố, hắn đã nghe người của cục số Mười kể lại dáng vẻ lái xe của Dương Tư Mịch, hai người này đều không đáng tin cậy, xem ra vẫn nên để bản thân tới.
Cát Duyệt rất thuận lợi lái xe đến điểm đích. Họ đi thang máy lên tầng, xé mở giấy niêm phong trên cửa rồi đi vào, nội thất trong căn hộ đã phủ một lớp xám mỏng, vết máu trên tường và sàn nhà cũng biến thành màu nâu.
Dương Tư Mịch nói, “Từng có người đến, không phải người chuyên nghiệp.” Nhìn kỹ có thể thấy dấu chân lưu lại trên sàn nhà, trên nội thất cũng có dấu bụi bị lau đi.
Trình Cẩm hỏi Cát Duyệt, “Gần đây các anh có đến?”
Cát Duyệt lắc đầu, “Tôi không cho người đến, nhưng giấy niêm phong trên cửa đúng là giống như từng bị xé, tôi gọi điện hỏi một chút.”
Cát Duyệt lập tức gọi điện hỏi đội viên của mình, bọn họ trả lời không có tự đến.
“Xem ra vụ án này quả nhiên có điểm đáng nghi.” Ban đầu vụ án này tuy kỳ quặc nhưng không có điểm đáng nghi rõ ràng, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ kết án là giết người rồi tự sát. Nhưng bây giờ lại có người vẽ rắn thêm chân chạy tới hiện trường vụ án để lại dấu vết, trở thành điểm đáng nghi lớn nhất của vụ án này.
Dương Tư Mịch nói, “Người tới đây giống như đang tìm gì đó.” Hắn ngắm nghía dấu vết trên bàn, “Không để lại dấu vân tay, hắn mang găng tay.” Hắn lấy găng tay cao su từ trong túi ra mang vào, sau đó kéo từng ngăn kéo ra, có những món đồ được bày rất chỉnh tề, nhìn ra được không bị dịch chuyển, một ngăn kéo để thuốc men thường ngày thì bị lục loạn lên, có thể thấy hộp thuốc vốn được xếp ngay ngắn bị đẩy đến xiêu vẹo, “Hắn đang tìm cái gì? Thuốc?”
Cát Duyệt nói, “Chúng tôi đã chụp lại, có lẽ có thể đối chiếu.” Hắn nói vậy nhưng trong lòng hơi hoài nghi có thể đối chiếu ra không, đội viên của hắn hẳn không chụp quá tỉ mỉ, ít nhất không chụp lại nhãn hiệu của từng hộp, muốn tìm ra thiếu cái gì hoặc ít đi cái gì có lẽ rất khó.
Trình Cẩm vào những phòng khác kiểm tra kỹ càng, máy vi tính trong phòng sách cũng bị động tới, anh suy nghĩ một chút, không khởi động máy mà trực tiếp đóng gói mang về cho Tiểu An kiểm tra, việc chuyên nghiệp nên để người chuyên nghiệp làm.
Cát Duyệt gọi người tới chụp ảnh lần nữa đồng thời đóng gói những vật chứng này, sau đó đưa hết về chỗ Khương Xung.
Hàn Bân giải phẫu thi thể anh họ và chị dâu Khương Xung, không phát hiện dị thường, một người là nhảy lầu vỡ đầu chết, một người là bị dao đâm trúng tim phổi, mất máu quá nhiều mà chết.
Đến tối Du Đạc cũng cầm được báo cáo kiểm nghiệm độc tố, vẫn không có phát hiện bất thường nào.
Diệp Lai nhìn Trình Cẩm nghiêm túc, cô và Bộ Hoan cũng không có tiến triển gì, “Tổng cộng có năm vụ án giết người rồi tự sát, trong đó bốn vụ là chồng giết vợ rồi tự sát, vụ còn lại nam thanh niên mồ côi cha giết mẹ rồi tự sát. Giữa những người này không có mối liên hệ gì, ít nhất bọn em chưa điều tra ra.”
“Người hành hung tính tình đều khá bình tĩnh trầm mặc, nhưng giao thiệp của họ với người xung quanh đều rất tốt, hầu hết đồng nghiệp và bạn bè đều không cho rằng họ sẽ giết người rồi tự sát, có điều bọn họ cũng nói mấy ngày trước khi người hành hung chết cảm xúc có hơi không ổn định, nhưng không phải trở nên u buồn hơn mà là sáng sủa hơn bình thường, tâm trạng tốt hơn bình thường.
Trình Cẩm gật đầu, “Rất tốt, các em tiếp tục điều tra.”
Tiểu An còn đang chiến đấu với máy tính và đống sách mang về từ nhà anh họ Khương Xung, “Em không biết chúng ta cần tìm cái gì từ những thứ này nhưng lịch sử trong máy cho biết anh ta đã xem lướt qua rất nhiều trang web về phương diện tâm lý học, đồng thời tham gia mấy diễn đàn tâm lý học, xem ra anh ta biết mình có vấn đề tâm lý.”
Du Đạc phụ họa, “Đúng, hơn nữa bệnh tình còn khá nghiêm trọng, anh ta đang uống thuốc khống chế bệnh tình. Nhưng không tra được thuốc này mua từ bệnh viện nào hay do bác sĩ nào kê, chẳng lẽ là thuốc trái phép mua bán online?”
Tiểu An chớp mắt, “Chuyện này em vẫn đang điều tra, cho em chút thời gian nữa.”
Trình Cẩm nói, “Diệp Lai và Bộ Hoan, hai người điều tra rõ xem những người này có đi khám bác sĩ tâm lý hay đến bệnh viện nào không.”
Trình Cẩm lại gọi Khương Xung phái người đi cố hết sức thu gom vật chứng của những vụ án khác về đây.
Đến khuya, từng thùng từng thùng vật chứng chất đầy văn phòng, Tiểu An la lên, “Quào, thế này quá ngầu!”
Hiện trường năm vụ án đều có máy tính, Tiểu An nhận hết thùng máy tính và màn hình, bốn cái không thể khởi động, cái hoàn hảo duy nhất là của anh họ Khương Xung.
Cát Duyệt nói, “Xem ra không chỉ có hiện trường bên tôi có người tới.” Người này rốt cuộc đến hiện trường vụ án làm gì? Không chỉ kiểm tra toàn bộ mà ngay cả máy tính cũng không tha.
Trình Cẩm nhìn Tiểu An, “Tiểu An? Không thành vấn đề chứ?”
Tiểu An bật lên từ chỗ ngồi, xoay người đối mặt với Trình Cẩm, nói, “Yên tâm đi, lão đại! Giao cho em, ổ cứng không hỏng, đồ bên trong em sẽ kiểm tra tỉ mỉ, nhất định sẽ bắt được đuôi của tên này.”
Trình Cẩm cười nói, “Rất tốt.”
Thi thể các vụ án khác đã được pháp y giải phẫu, thậm chí có mấy bộ đã trả cho người nhà và hỏa táng rồi, thi thể chưa trả thì Hàn Bân chuẩn bị kiểm tra lại.
Thuốc men lấy về từ những hiện trường vụ án khác được Du Đạc mang về cục kiểm tra, đây là công trình cực lớn, thiết bị trong cục của họ vẫn tân tiến hơn chút.
Dương Tư Mịch ngồi lật sách giữa mấy cái thùng. Trình Cẩm ở một bên so sánh sách trong thùng, anh phát hiện những người này đọc sách khá tương tự nhau, mỗi người một quyển, trong đó có vài bản do nhà tâm lý học nước ngoài nổi tiếng viết, nhưng có một bản do người trong nước viết, nhà xuất bản cũng là trong nước, Trình Cẩm đưa quyển sách đó cho Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, tác giả này nổi tiếng không?”
Dương Tư Mịch tuy không làm đúng chức vụ nhưng quả thực xuất thân tâm lý học chính quy, giờ còn làm giảng viên trên danh nghĩa ở đại học Y.
Dương Tư Mịch nhận sách, nhìn xuống bìa sách, “Trịnh Chinh Bình, giáo sư Tâm lý học đại học Y, một người rất bình thường, em từng gặp rồi nhưng không có ấn tượng đặc biệt.” Chín mươi chín phần trăm người Dương Tư Mịch gặp trên đời này đều bị hắn xem như người qua đường.
Trình Cẩm đột nhiên hỏi, “Tư Mịch, em có viết sách không?”
Dương Tư Mịch nói, “Không, quá gây chú ý.” Sách hắn viết hẳn sẽ bị phân vào loại biến thái nhất trong tất cả loại tâm lý học biến thái, đến lúc đó mọi người sẽ chú ý tới tác giả quyển sách này rốt cuộc không bình thường cỡ nào.
Trình Cẩm cười ôm Dương Tư Mịch vào lòng một hồi, Dương Tư Mịch hơi nghi hoặc, đây là an ủi? Một lát sau, Trình Cẩm buông Dương Tư Mịch ra, gọi điện thoại cho Diệp Lai, “Điều tra xem những người này có liên lạc với giáo sư Tâm lý học Trịnh Chinh Bình của đại học Y không.” Sau khi cúp máy anh lại gọi Tiểu An, “Tiểu An, chú ý một chút trong mấy cái máy tính này có xuất hiện tin tức liên quan đến Trịnh Chinh Bình không.”
Tiểu An không quay đầu lại, cô giơ tay vẫy vẫy với phía sau, “Biết rồi, lão đại.”