Lôi Sơn đang định gọi điện thoại thông báo cho người đang lục soát từng tầng trong tòa nhà thì điện thoại di động của hắn đã reo lên trước, bên đó báo đã bắt được người, Lôi Sơn hỏi bắt được ở chỗ nào, đối phương trả lời một vị trí mà Dương Tư Mịch liệt kê. Lúc Lôi Sơn nghe điện thoại thì đám Trình Cẩm xuống xe trước, Lôi Sơn bất đắc dĩ khoanh tay, những người này tính tình thật là gấp.
Hành lang bệnh viện vừa dài vừa yên tĩnh, đám Trình Cẩm trầm mặc đi về phía trước, Du Đạc ở ngoài phòng bệnh đón họ, “Tần Việt ở trong, bị thương hơi nặng.” Trình Cẩm nhìn vào trong qua ô thủy tinh nhỏ trên cửa phòng, thấy Tần Việt nằm trên giường bệnh, Hàn Bân ngồi trên ghế cạnh giường trông hắn.
Hơn một tiếng trước, Du Đạc và Hàn Bân ra khỏi nhà Trình Cẩm, sau khi xuống lầu họ liền gọi đám Lôi Sơn lấy một chiếc xe đưa họ về cục Mười lăm. Trên đường đi Hàn Bân nhận được điện thoại Tần Việt gọi tới, Hàn Bân nói mình đang bận, Tần Việt hỏi hắn ăn cơm trưa chưa, nghe Hàn Bân nói vẫn chưa ăn lại hỏi hắn đang ở đâu, Hàn Bân nhìn bảng tên đường bên ngoài rồi nói cho Tần Việt. Xe tiếp tục chạy, không lâu sau Tần Việt lại gọi tới, lần nữa đối chiếu vị trí của Hàn Bân, xe vẫn chạy về phía trước, một lúc sau Hàn Bân nhìn thấy Tần Việt cầm túi nhựa đứng trên vỉa hè vẫy tay với hắn.
Lôi Sơn tấp vào lề đường, dừng xe, Hàn Bân xuống xe đi tới chỗ Tần Việt, “Chuyện gì?”
Tần Việt cười giơ túi nhựa trong tay lên, “Giúp các em gọi đồ ăn, tôi không cản trở em làm việc chứ?” Hắn đưa túi cho Hàn Bân, đột nhiên khóe mắt liếc thấy một chiếc xe cũng dừng sát lề đường, cửa sổ xe hạ xuống để lộ một vật thể hình ống, hắn không kịp suy nghĩ gì thân thể đã tự động nhào tới chắn trước người Hàn Bân…
Đám Du Đạc căn bản không kịp đuổi theo chiếc xe kia, trên đường nhiều người nhiều xe họ cũng không tiện nổ súng, Du Đạc lập tức báo biển số xe cho cảnh sát và người trong cục, sau đó đám Lôi Sơn dùng tốc độ nhanh nhất đưa Tần Việt bị thương hôn mê nằm trong ngực Hàn Bân đến bệnh viện gần nhất.
Lôi Sơn lập tức nghĩ nếu đối phương lập kế hoạch đủ chặt chẽ có lẽ sẽ gian lận bên phía bệnh viện, trước đây hắn từng gặp loại thủ đoạn này rồi, hắn báo cho phía bệnh viện đối chiếu rõ ràng thân phận bác sĩ y tá, đề phòng có người đóng giả nhân viên làm việc trong bệnh viện đến ám sát. Hắn lại nghĩ đám Trình Cẩm sẽ tới ngay, sau khi cẩn thận quan sát bốn phía bệnh viện, hắn thấy một tòa nhà cao tầng ở gần liền lập tức cho người đi kiểm tra, tránh cho có tay bắn tỉa mai phục trên cao.
Diệp Lai nói, “Hóa ra bọn chúng nhắm vào toàn tổ ta?”
Du Đạc nói, “Bây giờ nhìn lại đích xác là vậy.”
Trình Cẩm hỏi Lôi Sơn, “Không phải đã bắt được một tên sao? Các cậu mất bao lâu mới có thể làm tên đó mở miệng?”
Lôi Sơn lộ ra nụ cười kiểu cá mập, “Tin rằng dưới sự cố gắng của chúng tôi hắn sẽ không kiên trì được lâu.”
Điện thoại Lôi Sơn lại có cuộc gọi tới, hắn cười xin lỗi, đi xa nghe máy, “Anh Cát, có chuyện gì?… Hả?… Được, lát nữa tôi gọi lại.” Hắn nói với Trình Cẩm, “Bên cảnh sát phát hiện một vụ án giết người trong phòng kín, mọi người muốn đi xem thử không?”
“… Liên quan gì đến chúng tôi?”
Lôi Sơn nói, “Là thế này, anh Cát con trai cục trưởng Cát của chúng tôi làm việc ở cục Công an, nghe nói chúng ta đang tìm một sát thủ lợi hại, vừa khéo sáng nay họ nhận được một cuộc gọi báo án, chạy tới hiện trường vụ án thì phát hiện cửa khóa trái, sau khi phá cửa đi vào phát hiện nam nữ chủ nhà đều đã chết nhưng hiện trường không để lại dấu vết của hung thủ, phương pháp gây án của tên hung thủ này vô cùng cao siêu, nên anh ấy gọi điện đến hỏi hung thủ này có phải người chúng ta tìm không. Thế nào, cần đi xem không?”
Trình Cẩm suy nghĩ, để đám Diệp Lai ở lại bệnh viện, anh và Dương Tư Mịch đến hiện trường vụ án xem tình hình. Đám Diệp Lai nhìn người trong phòng bệnh, không ai đưa ra dị nghị.
Còn chưa lên xe Lôi Sơn nhân tiện nói, “Tôi lái xe! Xe chúng tôi tính năng không tốt bằng của các anh, phải kiềm chế một chút.”
Dương Tư Mịch nhìn Lôi Sơn bằng ánh mắt nhìn đứa ngốc, chẳng lẽ hắn tưởng sẽ có người muốn lái xe của hắn?
Lôi Sơn tiếp tục cố gắng duy trì nụ cười, nhịn xuống xúc động muốn đua xe phát tiết, vững vàng khởi động ô tô.
Trình Cẩm nắm tay Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch thuận thế dán tới, nhắm mắt không quan tâm xung quanh nữa. Các đồng nghiệp của Lôi Sơn làm như cái gì cũng không thấy, đều mắt nhìn thẳng làm việc của mình.
Xe chạy một lúc, Trình Cẩm phát hiện họ về tới khu anh sống, “Cục Công an anh nói là chỗ làm cũ của tôi? Anh Cát là Cát Duyệt?”
Lôi Sơn kinh ngạc nói, “Đúng, tôi quên nói cho anh?”
“…”
Không lâu sau họ đã tới hiện trường vụ án, một khu chung cư mới xây, toàn là tòa nhà hai mươi tầng.
Vụ án xảy ra ở tầng mười bốn một tòa nhà, người báo án là một người đàn ông sống ở tầng mười lăm tòa nhà đối diện, anh ta nói mình thích thiên văn, ngoài ban công nhà có để kính viễn vọng, thỉnh thoảng cũng dùng nó để ngắm phong cảnh vào ban ngày, hôm nay anh ta không cẩn thận thấy trong căn hộ đối diện hình như có gì đó không đúng, vì rèm cửa ở ban công không kéo hết, anh ta thấy có người ngã trên mặt sàn phòng khách, hơn nữa trên sàn nhà và tường có rất nhiều mảng đỏ, anh ta nghi là máu nên báo cảnh sát.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi thang máy lên tầng mười bốn, Cát Duyệt vẫn ở đây, thấy hai người nắm tay nhau ra khỏi thang máy hắn hơi nhíu mày, “Nghe nói tổ các cậu có người bị thương?”
Trình Cẩm nói, “Có người bị thương nhưng không phải người tổ tôi.”
Cát Duyệt gật đầu, “Tự các cậu cẩn thận! Chúng tôi chụp ảnh xong rồi, vào xem?”
Vừa vào căn hộ, đầu tiên là phòng khách nhuốm đầy máu, trên bức tường trắng như tuyết bắn tung tóe từng chuỗi máu, trên nội thất lẫn sàn nhà đều là vết máu liên miên cùng với dấu bàn tay máu kéo thật dài, Trình Cẩm nhíu mày, lấy ảnh chụp thi thể cảnh sát chụp lại ra phối hợp với hiện trường để xem.
Dương Tư Mịch đi xuôi theo vết máu trong phòng khách, hắn xuyên qua phòng khách vào phòng ngủ, quay đầu nói với Trình Cẩm theo sau, “Nơi này là điểm bắt đầu.” Hắn chỉ vào dấu chân máu trên sàn nhà nói, “Đây là dấu chân đàn ông không mang giày. Người nam cầm dao chém người nữ bị thương, người nữ bỏ chạy ra gian phòng bên ngoài, máu nhỏ xuống sàn, người nam đuổi theo, dẫm lên máu.”
Dương Tư Mịch theo vết máu đi ra phòng khách, “Đến đây thì đuổi kịp, lại chém trúng người nữ, máu bắn lên tường, người nữ bị thương đứng không vững khiến máu cọ lên tủ thấp.” Hắn kéo tay Trình Cẩm sang xem ảnh chụp trong tay anh, “Vết thương này do dao gọt trái cây tạo thành, dùng loại dao này chém người, nếu không trúng chỗ yếu hại thì phải chém rất nhiều nhát mới chết được.”
“Tiếp theo người nam lại chém người nữ mấy nhát, người nữ vòng quanh nội thất tránh né, máu cũng vẩy khắp sàn nhà. Người nữ tìm cơ hội chạy ra cửa, bị người nam đuổi kịp, người nữ té ngã, ngón tay cào lên sàn nhà, có lẽ là muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng bị người nam nắm cổ chân kéo về lại phòng khách.” Dương Tư Mịch chỉ vào dấu tay cuối cùng ở chỗ vũng máu lớn, “Người nam ở chỗ này phát điên dùng dao chém người nữ, chém đến chết.”
“Mà lúc người nam chết trong tay đang cầm dao, mũi dao chỉa về phía bản thân, vết thương trên người hắn đều do bị quẹt và bị đâm, đây là vết thương chính hắn làm ra, hắn tự sát, máu xung quanh thi thể hắn bắn rất xa, là do hắn cắt đứt động mạch chủ, nguyên nhân chết là mất máu quá nhiều.” Dương Tư Mịch cuối cùng nói xong, hắn nghiêng đầu nhìn Trình Cẩm, đôi mắt đen tuyền như đang phát sáng.
Trình Cẩm cười nắm tay hắn, “Giỏi lắm.” Dương Tư Mịch đến gần một bước kề sát người Trình Cẩm, Trình Cẩm giang hai tay ôm hắn.
Đám Cát Duyệt nghe đến rùng mình, chớp mắt lại thấy hai người thâm tình ôm nhau ở cái nơi như thế này, Cát Duyệt tức giận nói, “Hai cậu xác định vụ án là chủ nhà nam giết chủ nhà nữ rồi tự sát?”
Trình Cẩm nói, “Tình trạng trước mắt thoạt nhìn là vậy. Chúng tôi về cục xem thi thể có tiện không?”
Cát Duyệt nói, “Đương nhiên. Đi luôn bây giờ?” Hắn ngửi mùi máu tươi gay mũi này đủ rồi, hoàn toàn không tưởng tượng được có người có thể ở chỗ này nói chuyện yêu đương.
Trình Cẩm cười kéo Dương Tư Mịch rời đi.
Cát Duyệt nhìn bóng lưng họ, hắn tưởng tượng không ra Trình Cẩm sao lại thích một người đàn ông, còn là một người… kỳ dị như thế, lộ liễu đến vậy, hắn lắc đầu, có khi hắn chính là chán ghét điểm đó ở Trình Cẩm – luôn luôn làm chuyện gì cũng có thể làm đến đương nhiên.
Thi thể đã đang giải phẫu trong phòng pháp y, Dương Tư Mịch đứng bên cạnh tham quan, thuận tiện giải thích vết thương hình thành như thế nào, lưỡi dao đi theo hướng nào, lại ước chừng lượng máu chảy là bao nhiêu, máu bắn lên tường hoặc sàn nhà có hiệu quả gì…
Pháp y Kế của phòng pháp y kích động nói, “Cậu cũng là người yêu thích bạo lực mỹ học hả?” Cô kích động muốn bắt tay Dương Tư Mịch, sau đó phát hiện găng tay mình mang dính đầy máu thì vội ngừng lại.
Dương Tư Mịch nhìn cô, “Không phải.” Hắn lùi một bước đứng cạnh Trình Cẩm.
Pháp y Kế xấu hổ nhìn người đàn ông tuấn tú này, cố gắng nở nụ cười thùy mị nhất, “Tôi dọa cậu rồi à? Bình thường tôi không kích động vậy đâu…”
Trình Cẩm thầm thở dài, trước đây anh cũng không phát hiện pháp y trong cục có tật mê trai.
Cát Duyệt trợn mắt, “Tiểu Kế, nhanh lên, chúng tôi không quấy rầy cô làm việc nữa.”
Pháp y Kế vội nói, “Không quấy rầy!” Cô quyến luyến nhìn đám Dương Tư Mịch nhanh chóng rời khỏi phòng pháp y.
Nếu vụ án này không phải do sát thủ làm, đám Trình Cẩm cũng buông tay. Còn người đàn ông kia tại sao giết vợ rồi tự sát, những nghi vấn này đám Cát Duyệt sẽ điều tra rõ.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch lên xe của Lôi Sơn trở về bệnh viện, đám Du Đạc thấy Trình Cẩm về thì rất vui mừng, hỏi anh có tiến triển không, Trình Cẩm nhìn về phía Lôi Sơn.
“…” Lôi Sơn nhìn lại họ.
Trình Cẩm nói, “Vụ án giết người đó không liên quan đến chúng ta. Cho nên giờ chỉ có thể hỏi cậu, người của cậu có thể khiến tay bắn tỉa khai ra không?”
Tiểu An nói, “Chắc chắn là chưa.”
Lôi Sơn chết lặng duy trì nụ cười, “Chắc là vẫn chưa nói ra tin tức có ích.”
Đã vậy thì chờ thêm chút đi. Tay bắn tỉa này không biết rốt cuộc biết được những gì. Còn có chưa tìm được người bắn Tần Việt, ngay cả xe cũng không tìm ra. Bên cục cũng chưa tra được ngoài Đới Duy còn sát thủ nào đã nhập cảnh.