• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nói là thánh địa, thật ra nó cũng không phải địa phương đẹp đẽ mộng mơ gì, cùng lắm chỉ là do nó đủ tăm tối, đủ hoang dã lại tránh được ánh mắt của người khác thôi.

Đôi lúc sẽ có những người muốn tìm kí.ch thích thì đêm hôm sẽ kéo nhau đến đây trải nghiệm cảm giác yêu đương vụn trộn.
Chạy mệt rồi, Mộc Du đỏ mặt dựa vào một thân cây thở hồng hộc.

Cậu cảm thấy một trận chạy trối chết này thức ăn trong bụng cậu coi như muốn tiêu hóa hết rồi.

Cũng tại cái tên này, dẫn đi đâu không dẫn, lại dẫn cậu đến cái nơi...!Cái nơi đáng xấu hổ như vậy.
Cậu lại không biết biểu tình trừng mắt nhưng không có chút lực uy hiếp này dưới sự phụ trợ của ánh trăng trên đỉnh đầu ở trong mắt người đàn ông là cỡ nào mê hoặc.

Thế nên trong lúc cậu không chú ý, bản thân đã bị người ấn trên cây triền miên hôn.
Giãy giụa một hồi không được, hai tay cậu lại bất giác vịn lên eo hông rắn chắc khiến cậu ganh tỵ của người đàn ông, ngượng ngùng nghênh đón nụ hôn của hắn.
Vốn dĩ là một hành động phù hợp với hoàn cảnh, ai biết...
"Mấy đứa kia! Đứng lại cho thầy!"
Âm thanh này nổ tung ở thời khắc kịch liệt nhất, cùng với ánh đèn không ngừng rọi lung tung từ phía xa hắt tới dọa cho Mộc Du mém thì cắn phải lưỡi của người đàn ông kia.

Nhưng chẳng đợi cho cậu làm gì bản thân đã bị hắn nắm tay kéo chạy.
"Xấu hổ quá! Đều tại anh đó!"
Mộc Du bị người đàn ông lôi kéo vẫn là cảm thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ, không khỏi thấp giọng mắng hắn.

Kết quả lại đổi về một nụ cười hớn hở như mèo trộm được cá của hắn khiến cậu bất giác ngẩn ngơ.
Chết tiệt, ai mượn anh cười đẹp như vậy làm gì chứ!

Mộc Du biệt nữu nghĩ, bản thân lại không nhận ra khóe môi của mình cũng đang câu lên.
Rốt cuộc chạy thoát được, tự nhiên nghĩ đến những người đã đến trước có thể còn chật vật hơn mình, bỗng nhiên Mộc Du không nhịn được muốn cười trên nổi đau của người khác.

Nhưng sao biết họ không phải vì tìm cái kí.ch thích này mà tới đây chứ.

Người ngoài cuộc lại không biết niềm vui của kẻ trong cuộc a.
"Về thôi."
Cố Thời Minh vừa nói vừa kéo tay cậu đi trở về.
Có lẽ là bị nắm quen, lần này Mộc Du không có vùng vẫy nữa.

Hai người cứ thế ở dưới ánh trăng tay trong tay bước đi.

Họ không hề nói gì với nhau nhưng khó hiểu cảm nhận được một cỗ hương vị ngọt ngào đang không ngừng lan tỏa trong không khí, dần dần đem họ lấp đầy từ thân đến tâm.

Hai người đều bất giác thả chậm bước chân, đem khoảng khắc này kéo dài ra một chút.
Đã từng Mộc Du cũng nghĩ cùng người đàn ông này trải qua những chuyện như vậy.
Mộc Du không biết họ như hiện tại là có đúng hay không, nhưng mà cậu lại không cưỡng lại được, nghĩ muốn nương theo cái nắm tay của người đàn ông cả đời.

Nhìn tấm lưng cao lớn lại an toàn của người phía trước, Mộc Du khẽ lắc đầu xua đi những ý nghĩ tiêu cực trong lòng.
Mặc kệ đi, cậu nghĩ nhiều cũng không được gì, cứ để cho thời gian chứng minh hết thảy thôi.

Bản thân cậu rõ ràng không hề muốn cưỡng lại nội tâm của chính mình.

Cậu nghĩ mình đã chịu đủ những khoảng khắc khó khăn nhất của đời người, cũng không sợ không gượng dậy nổi một lần thất bại.

Chỉ hi vọng...!Mộc Du nhìn nơi bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, hi vọng hắn sẽ không khiến cậu thất vọng.
Những ngày sau đó của Mộc Du thật sự có thể nói là sống trong mật ngọt.
Người đàn ông kia quả thật là đủ hiểu biết Mộc Du.

Hắn làm cái gì cũng đều đánh vào nội tâm của cậu.

Chỉ là từng cái quan tâm nhỏ nhặt như là Mộc Du không ăn cái gì, thích ăn cái gì, có những thói quen Mộc Du tưởng mình đã bỏ quên từ lâu người này lại nhớ.

Cứ như vậy, hắn từng bước từng bước đem bức tường vốn đã không đủ vững chắc trong lòng Mộc Du đụng cho lung lay không ngừng.
Mới sáng sớm Mộc Du đã nhận được điện thoại của người đàn ông.
"Hôm nay anh bận? Ân, em cũng bận, không cần anh tới.

Buổi tối trở về đi ăn? Được."
Hách Tường ở bên cạnh lom lom nhìn người đang chìm đắm trong ôn nhu hương, biểu tình khó nói có chua hay không.

Vừa thấy cậu cúp máy hắn đã sán lại hỏi: "Hôm nay cậu làm gì mà bận?"
Hắn vốn muốn hỏi Mộc Du có phải đã đổ rồi hay không, nhưng nghĩ lại nghĩ, hắn quyết định đổi câu hỏi.
"Buổi chụp hình cosplay cho một tựa game anime."

Mộc Du đơn giản đáp, tay cũng không ngừng chuẩn bị những thứ cần mang theo.

Vốn là cậu định gọi điện thoại thông báo cho người đàn ông kia, không ngờ đến hắn cũng có việc.

Hoạt động này không chỉ đơn giản là chụp hình mà còn phải giao lưu với fan, gần như kéo dài cả ngày nên cần chuẩn bị một chút.
"Cậu nhận việc lại rồi à?"
Dạo gần đây Mộc Du không có làm cái gì, còn suốt ngày yêu đương hẹn hò, Hách Tường mém là quên bình thường Mộc Du ở trong đám bọn họ là bận rộn nhất.
"Ừm, không làm việc sao có ăn."
Mộc Du nói xong thì xách túi đứng dậy.
Hách Tường ngơ ngác nhìn cậu rời đi, lại thẩn thờ đến lúc Lục Phong đi ra ngoài trở về mới hoàn hồn.

Vốn định nói gì lại thấy trên tay Lục Phong cầm một cái hộp chuyển phát nhanh, trông dáng vẻ là mới nhận được thì sự chú ý lập tức chuyển lên người nó.
"Cái gì vậy?"
Hắn không chút ý thức bản thân đang tò mò tọc mạch vào việc riêng tư không thể hỏi của người ta, cứ thế dán lại xăm xoi cái hộp trên tay Lục Phong.
Kỳ quái là Lục Phong cũng không ngăn cản, chỉ trầm mặt nhìn hắn.
Rồi ở lúc đến cả người có thần kinh thô như Hách Tường đều cảm thấy quái lạ thì trong tay hắn đã có thêm một cái hộp rồi.

Chính là cái hộp trên tay Lục Phong chuyển qua tay hắn.

Hắn nhất thời không nhịn được nghệch mặt ra nhìn Lục Phong.

Hắn cũng không phải không biết cái gì gọi là riêng tư, hắn chỉ là theo thói quen...!Hách Tường có hơi mờ mịt nghĩ, từ bao giờ mà những gì có liên quan đến Lục Phong hắn đều muốn nhìn tới lại thành thói quen rồi nhỉ.

Nhưng rất nhanh hắn đã đem chuyện này vứt ra sau đầu, bởi vì Lục Phong đã nói: "Tò mò thì mở ra xem đi."
Này là Lục Phong cho hắn mở đấy nhé!
Cứ như vậy, Hách Tường mang theo tò mò cùng háo hức khó hiểu ngồi trên giường mình hùng hổ mở hộp giấy ra.

Cái hộp này không lớn, dài rộng cỡ mười, mười lăm centimet, cao bảy phân.

Thật bình thường.

Nếu có điều gì bất thường thì chính là thông tin sản phẩm trên hộp bị che đi một cách kín kẽ, chỉ để lại có tên, số điện thoại người nhận cùng địa chỉ nhận hàng.

Tên cửa hàng cũng đều cho che.

Chính vì vậy mà Hách Tường mới càng thêm tò mò không biết rốt cuộc Lục Phong đã mua cái gì.

Cái gì mà đến thông tin sản phẩm đều phải che đây?
Hắn lại không biết trong lúc bản thân chỉ lo mở hộp, người còn lại trong phòng đang dùng một loại ánh mắt quỷ dị đến sởn tóc gáy nhìn hắn.
Ở một nơi khác, Cố Thời Minh vest phục chỉn chu khác hẳn ngày thường bước vào một gian phòng bao sang trọng.
Nửa tiếng sau hắn cùng một nhóm người từ trong phòng đi ra, tiếng cười cười nói nói cũng xem như hài hòa.
Này thì đương nhiên, hiện tại họ đã chính thức trở thành đối tác làm ăn của nhau, ít nhiều vẫn phải thể hiện đầy đủ tình hữu nghị mới đúng.

Đàm phán xong rồi họ còn phải cùng nhau ăn bữa cơm xem như chúc mừng cho lần hợp tác này của họ.

Hiện tại họ là chuẩn bị đến nơi đã được đặt trước.

Chính vì nguyên nhân này mà hôm nay Cố Thời Minh không thể không dời lại việc hẹn hò với Mộc Du, càng không thể mua bữa sáng cho cậu.

Vốn dĩ hắn có thể ăn trưa với cậu, không ngờ Mộc Du lại nói cậu cũng bận, thành ra buổi trưa cũng mất.
Chính là hắn không ngờ bản thân vừa từ phòng ăn của nhà hàng đi ra, ý đồ muốn đề toilet để đi vệ sinh thì ở ngã rẻ đụng vào một cô gái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK