"Nữ thần cùng nam thần đứng cạnh nhau, chói mù mắt chó tôi rồi!!"
"Đừng có loạn ghép nam thần nhà tôi với tên bất nam bất nữ kia!"
"Ayzo, ai đó không ăn được nho thì dẫm đạp lên người khác kìa."
"Du Du thích mặc cái gì là quyền của cậu ấy, ăn nói cho thơm tho chút đi.
Đều là người lớn rồi."
"Là nam thần nhà cô ôm nữ thần của chúng tôi đấy!"
"Nữ thần bà nhổ vào! Một tên đàn ông suốt ngày giả giọng gái, mặc nữ trang thì có gì hay!"
"Người ta có năng lực, cô cũng thử nói tôi nghe đi.
Lúc người ta đang làm diễn viên kịch truyền thanh cực độ nổi tiếng đều là dựa vào đó nuôi sống bản thân còn cô thì đang ăn bám gia đình nhé."
"Mấy người chiến cái gì thế? Tôi chỉ biết nam thần Cố Thời Minh đã trở lại trường.
Tôi muốn đi thổ lộ với anh ấy trước khi anh ấy tốt nghiệp đây!"
Chỉ mới có vài phút mà cuộc chiến trên mạng đã bùng nổ đến mức độ nóng nảy nhất.
Còn Cố Thời Minh lại đưa tấm hình ra, không cảm xúc nhìn Tống Thạch hỏi: "Đây là nam sinh?"
Tống Thạch không hiểu lắm biểu cảm của hắn nhưng vẫn cười cười gật đầu.
Thấy Cố Thời Minh không có biểu hiện gì đặc sắc đem điện thoại ném lại trên giường Tống Thạch không khỏi có phần tiếc nuối nhưng vẫn không quên hỏi: "Chuyện là sao vậy?"
Lạc Thiên từ phía sau lập tức ghé ra hống hớt, dù rất không vui nhưng hắn vẫn muốn biết nguyên nhân tại sao Cố Thời Minh lại dính líu tới nữ thần của hắn.
Nói thẳng ra nếu Cố Thời Minh ôm một nam sinh thì họ còn không cảm thấy bất ngờ.
Đúng vậy, là nam sinh đấy.
Cố Thời Minh từ ngay ngày đầu tiên họ quen biết nhau đã thẳng thắn thổ lộ hắn không thích nữ sinh, mặc cho bên người hắn luôn có một vị hôn thê tương lai do gia đình sắp đặt.
Tuy hắn nói thẳng vậy là vì muốn đám bọn họ giúp hắn né tránh sự đeo bám của những nữ sinh trong trường khác.
Nhưng có đôi lúc họ cảm thấy hắn không giống một người đồng tính, có lẽ chỉ vì không muốn rắc rối thôi.
Bởi vì cái cô còn chưa phải vị hôn thê Lạc Thi Nhu kia có tính chiếm hữu cực kỳ cao còn ngang ngược đanh đá.
"Tình huống đột phát, cứu người mà thôi."
Cố Thời Minh hai ba câu đem mọi chuyện nói lại rõ ràng.
Nhìn thì có vẻ không mấy để ý nhưng trong lòng hắn thật ra lại không được bình lặng như vẻ bề ngoài.
Là vì khi biết nữ sinh kia là nam, hắn càng có cảm giác như đã từng quen.
Có lẽ hắn cùng...!Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ khiến tim hắn đập thình thịch.
"Nam sinh đó tên gì?"
Ở lúc mọi chuyện xem như rõ ràng khi được hắn giải bày thì hai người trong phòng lại nghe thấy hắn dùng một giọng điệu cực kỳ đè nén hỏi như vậy.
Dù chưa hiểu gì còn cảm thấy quái lạ nhưng Lạc Thiên đã trước tiên nhảy dựng lên.
"Anh hỏi nữ thần của tôi làm gì!? Nói cho anh biết, đánh chủ ý lên đối tượng của anh em là sai trái lắm đó biết không!"
Hắn hùng hổ như vậy nhưng Tống Thạch nghe vào chỉ thấy buồn cười không thôi.
Chỉ là nhìn biểu hiện khác thường dù bị giấu đến kín kẽ của Cố Thời Minh, Tống Thạch trầm tư lại vẫn không quên nhắc khéo Lạc Thiên vừa đem người kéo về: "Thứ nhất, cậu ấy là nam sinh.
Thứ hai, cậu ấy vô chủ, ai cũng có quyền theo đuổi."
Lạc Thiên thật sự là bị nói đến á khẩu.
Nhưng không phải vì cái sau mà là vì cái trước.
"Tại sao cậu ấy không phải nữ sinh chứ..."
Trai thẳng Lạc Thiên không dưới trăm lần tiếc hận nói, toàn thân khí thế lập tức xìu xuống như cọng bún thui.
Cho nên hắn cũng không thấy ánh mắt nguy hiểm của Tống Thạch nhìn mình khi nghe hắn nói câu đó.
Nhưng trạng thái buồn bã của Lạc Thiên cũng không có tồn tại lâu, cái người vốn đơn giản này lập tức ném cảm giác thất lạc kia ra sau đầu mà mạnh mẽ quay qua, phòng như phòng trộm nhìn Cố Thời Minh trên giường hùng hổ nói: "Nhưng cũng không cho anh đánh chủ ý lên người cậu ấy! Du Du thân thế đơn bạc không chịu nổi người nhà anh giày vò đâu!"
Lạc Thiên một bộ gà mẹ bảo vệ gà con khiến Tống Thạch không biết nên buồn hay nên vui nhưng hắn vẫn lên tiếng phụ họa: "Cậu ấy nói đúng, Thời Minh."
Làm bạn bè mấy năm, dù khoảng thời gian sau này họ ít gặp nhau nhưng quan hệ vẫn rất tốt.
Chính vì quãng thời gian dài nên họ biết ít nhiều về gia đình của Cố Thời Minh cũng như quan điểm của họ đối với đối tượng kết hôn của hắn.
Dù cho Cố Thời Minh đã nói hắn không thích nữ sinh nhưng hắn có vẻ chưa từng nói chuyện này ra với người nhà.
Nếu bọn họ biết hắn để ý một nam sinh...
Hai người Tống Thạch lại không biết những lời họ nói giống như cái kim đâm cho trái tim Cố Thời Minh thủng lổ chổ.
Dù mặc ngoài hắn không thể hiện ra nhưng nội tâm lại đang cuồn cuộn sóng gió.
Thái dương hắn đau nhức nhưng bị hắn lạnh lùng bỏ qua, miệng không rõ ý cảm xúc lập lại hai chữ: "Du Du?"
Danh Sách Chương: