• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lạc Thi Nhu bị cậu làm cho nghẹn đến bật cười: "Nhìn cô có vẻ cái gì cũng không biết đi? Minh anh ấy không có nói gì cho cô biết sao?"
"Anh ấy cần phải nói gì với tôi?"
Mộc Du thản nhiên đáp trả lại.
"Xì, cô ngây thơ thật hay đang làm bộ không biết.

Chẳng lẽ là do anh Minh rất biết dỗ ngọt, hay cô muốn làm mắt mù tai điếc.

Chỉ là tôi khuyên cô nên tự nhận thức lại địa vị của mình đi.

Cô nghĩ chiếm được lòng anh ấy thì có thể một bước lên trời? Liệu bây giờ cô đắc ý như vậy, một lúc nào đó bị anh ấy vứt bỏ thì mất mặt cũng chỉ là cô thôi."
Lạc Thi Nhu cười gằn, sắc mặt có chút méo mó khó coi.

Mộc Du lại không khỏi lắc đầu: "Cô tự tin hơi quá rồi.

Đàn ông mà, quan trọng là muốn có một người luôn tâng bốc mình chứ không phải để đè đầu cưỡi cổ anh ta.

Cứ cho như cô có hậu thuẫn từ gia đình anh ấy đi, nhưng anh ấy lại chịu không nổi tính tình đại tiểu thư của cô, người lúc nào cũng muốn dùng gia thế áp anh ấy một đầu.

Cô nghĩ nếu lại có tôi ở bên tai thổi gió, cô có thể có những ngày tháng yên ổn?"
"Xin cô đó, không phải ai cũng sợ bị người mắng chửi khi làm kẻ thứ ba chứ chưa nói tôi vốn là chính chủ, còn cô thì không."
Mộc Du hừ lạnh một tiếng, biểu tình bễ nghễ chúng sinh nhìn Lạc Thi Nhu.

Mặc dù Lạc Thi Nhu dáng người cũng chuẩn còn mang đôi giầy mười phân nhưng vẫn không lại Mộc Du là một nam sinh, cậu còn có khí thế trời cho, dễ dàng thắng được Lạc Thi Nhu không chỉ một đầu.


Lại thêm cái miệng lưỡi kia, Lạc Thi Nhu lấy cái gì để đấu với cậu? Cô ta bị cậu nói đến tức điên lại nhất thời không thể nói được lời nào đi đớp chát trả, nôm cũng thật đáng thương.
Nhưng đối đầu với tình địch, sao có thể nương tay?
Mộc Du lại càng không phải người hiền lành, tựa như đánh giá của Cố Thời Minh với cậu trước đó vậy.

Cho nên ngay từ đầu hắn cũng không sợ Lạc Thi Nhu sẽ chơi cái mánh gì trên người cậu được.
"Được rồi không cần nói nữa."
Mộc Du vừa thấy cô ta định há miệng thì lạnh lùng lên tiếng cắt ngang, suýt thì khiến cô ta phun ra một ngụm máu.

Rõ ràng nãy giờ nhìn giống như là Mộc Du đang đợi cô ta nói chuyện, kết quả lúc cô ta định lên tiếng thì lại không cho nói, oan ức này ai chịu cho được.

Nhưng Lạc Thi Nhu không muốn chịu cũng phải chịu thôi, bởi vì Mộc Du không muốn cô ta dễ chịu.
"Cô ở nơi này của tôi nói nhảm còn không bằng đi tìm anh ấy có khi còn có ích lợi hơn.

Cô cũng đừng ở đây so kè gia thế với tôi.

Người hơn người chỉ nên so cái đầu, tôi lại chẳng thiếu chút tự tin khi đứng trước mặt người khác.

Cô nghĩ tôi sẽ sợ cô?"
"Cho dù cô có bớt được chút nào tính tình đại tiểu thư thì tôi cũng không có thời gian tiếp đãi.

Xin lỗi, không tiễn."
Nói xong cậu quay đầu đi luôn.

Cậu cũng không sợ Lạc Thi Nhu chọc ra cái hoa chiêu nào sau lưng cậu.


Phải biết rằng chỗ này là trường học, là địa bàn của cậu, không phải của cô ta.

Bàn về đánh nhau, cậu cũng chả kém cạnh.

Cậu càng không sợ phải động thủ đánh con gái đâu.

Để mắt đến bạn trai cậu, cậu không đánh đã là rất hiền.
Mộc tiểu Du hiền lành đáng yêu đã nghĩ như vậy.

Cậu để lại Lạc Thi Nhu ở đó, ưỡn ngực nâng mông trở về chỗ của nhóm đàn chị, một bộ đánh ghen thắng lợi trở về khiến ai nấy đều không nhịn được cười.

Kể cả Cố Thời Minh vốn đang ở trong trường vừa nhận được tin đã kịp thời chạy đến.
"Du Du."
"Anh Minh!"
Hai tiếng gọi này không phải cùng một lúc nhưng cũng không cách nhau quá xa.

Là Cố Thời Minh vừa mở miệng, âm thanh còn chưa phát ra Lạc Thi Nhu đã nhìn thấy hắn, so với Mộc Du phải thấy được sớm hơn.

Cho nên khi cả hai âm thanh đều đồng loạt chui vào tai cậu, Mộc Du vô thức nhướng lên lông mày.

Lúc này cậu còn đang hóa trang vào nhân vật nữ tử đầy hào khí, cái nhướng mày kia vừa giống cười nhạo vừa giống coi thường, chọc người không chịu được.

Nhưng một giây sau cậu đã như một con hồ điệp vẫy cánh nhào vào lòng người đàn ông kia khi hắn vừa thuận lợi né tránh sự bám dính của Lạc Thi Nhu.
Tự nhiên ôm cái eo nhỏ của người trong lòng, nhìn thấy sắc mặt Lạc Thi Nhu khó coi hắn vẫn không chút nào nương tình nào cho cô ta thêm một đao: "Hình như tôi đã nói rõ mọi chuyện rồi đúng không.


Chẳng lẽ vì tôi chưa nói cô cũng đừng đến làm phiền người yêu của tôi nên cô mới cắt câu lấy nghĩa, tiếp tục đến trường tôi làm trò kiêu căng?"
Mộc Du tai nghe lời hắn nói, đầu áp vào ngực hắn nhìn xem sắc mặt của Lạc Thi Nhu miệng lại nở nụ cười nhợt nhạt.

Ở trong mắt Lạc Thi Nhu đó là trần trụi khiêu khích.

Còn đối với những người xung quanh hình ảnh ba người họ đứng với nhau quái lạ là Mộc Du trông còn giống kẻ thứ ba đang phá hoại hạnh phúc của người khác hơn.

Ngẫm lại cũng thấy buồn cười nữa.
"Anh Minh, chẳng lẽ anh không nhớ Cố thị có được ngày hôm nay là do Lạc thị nhà em đã nâng đỡ hay sao?"
Lạc Thi Nhu giận quá hóa cười.

Mộc Du lại lắc đầu không rõ ý tứ nhưng biểu tình của cậu ở trong mắt người khác lại mang theo sự cười nhạo.

Chuyện đã đến nước này cô ta lại càng cảm thấy mất mặt vô cùng chứ chưa nói cô ta vốn nghe không lọt tai bao nhiêu lời của mẹ Lạc.

Bản thân cô ta càng nghĩ càng thấy mình nói đúng.

Truy luồn nguồn gốc thì nếu Cố thị không tốt, Cố Thời Minh cũng chẳng có ngày hôm nay.

Hiện tại Cố thị tốt rồi thì Cố Thời Minh lại ăn cháo đá bát, quá mức không biết tốt xấu.
Đều là không ngờ cô ta sẽ nói ra lời này, Cố Thời Minh không biết là đang cảm thấy ngỡ ngàng hay là chột dạ mà nhất thời không có đáp lại ngay.

Ngược lại là Mộc Du ở trong lòng hắn lên tiếng trước: "Này chị gái à, chẳng lẽ cô chẳng để vào tai những gì tôi mới nói lúc nãy à?"
"Cô nói cái gì? Tại sao tôi phải nghe!?"
Lạc Thi Nhu nhìn Mộc Du như một con hồ ly tinh mà trừng mắt trợn mày đầy dọa nạt.
Cố Thời Minh không biết đang nghĩ cái gì bỗng nhiên bị cuộc đối thoại có phần quái dị của hai người họ kéo hồn về.

Hắn trước tiên là cảm thấy quái quái thế nào nhưng lại không biết là từ đâu ra.


Cho nên hắn quyết định tạm thời im lặng nhìn xem, nhưng dáng vẻ này của hắn ở trong mắt người khác lại chính là dung túng cho tiểu tam vả mặt chính thê.

Người ngoài thấy hài, người trong cuộc là Lạc Thi Nhu lại hận không hể giết chết đôi cẩu "nam nữ" này.
Nhưng trước tiên cô ta vẫn phải bị Mộc Du chọc cho hộc máu cái đã.
Mộc Du không có xem cái ánh mắt dữ tợn như muốn ăn thịt người của Lạc Thi Nhu ra cái gì, cậu đóng thật tròn vai diễn con giác thứ mười ba của mình.

Cậu trước là rướn người thổi khí bên tai người đàn ông, sau đó bàn tay lại vuốt ve ngực của hắn vừa đầy trêu tức nhìn Lạc Thi Nhu nói lời tâm đắc: "Tôi đã nói cô, cô như vậy sẽ không giữ được người bên gối đâu cô lại không nghe.

Đàn ông ấy mà, thích nhất là mềm mỏng, có thể nói lời hay, còn có thể tâng bốc.

Họ không thích nhất là những người như cô đó."
"Đều là phụ nữ với nhau mạ, tôi thành tâm khuyên cô nên xem xét lại tính tình của mình đi.

Cứ như thế này cho dù cô ép được anh ấy cưới cô về thì mỗi ngày anh ấy cũng sẽ ra ngoài ăn bún ăn phở.

Hay cô thích như vậy? Kích thích?"
"Khụ!"
Trước những lời châm chọc của cậu, Lạc Thi Nhu còn chưa có phản ứng Cố Thời Minh đã mãnh liệt thể hiện nội tâm khốn đốn của mình trước.

Hắn cật lực kiềm nén tiếng cười đang muốn bộc phát khỏi miệng, ngẩng đầu nhìn trời nhịn muốn nội thương.

Bảo sao mà hắn cứ cảm thấy cuộc đối thoại này quái lạ, thì ra nãy giờ em ấy đang giả trang con gái để nói chuyện với Lạc Thi Nhu.

Cái gì là "phụ nữ với nhau", vậy mà em ấy cũng nói được.

Nhìn cái điệu bộ đắc ý quên mình này của em ấy, hắn thật muốn đem mạnh mẽ người đè ra kiểm tra xem rốt cuộc em ấy với hai chữ "phụ nữ" có gì dính líu với nhau, sẵn tiện dạy em ấy bớt ăn nói sằng bậy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK