• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rừng Rậm U Minh là một vùng đất rộng lớn, thuộc một trong tứ đại hung địa của Ma Thú Sơn Mạch. Theo như bên trong bản đồ của hệ thống ghi lại, thì vùng rừng rậm này được chia thành U Minh Thượng và U Minh Hạ. U Minh Thượng thì kéo dài từ đỉnh Thiên Thai, đi qua núi Bồng Lai đến hết phần lãnh địa của Ma Thú Sơn Mạch ở Đông Vực, tiếp giáp với vùng Đất Chết của Nam Vực mới dừng lại. Còn về phần U Minh Hạ thì nối tiếp địa mạch của U Minh Thượng, bắt đầu từ dãy núi Hồng Lĩnh, kéo dài đến tận cùng của Đông Vực, đổ dồn ra phía Nam hải.

Đặc điểm chung của cả hai vùng rừng rậm này chính là những khu đầm lầy ngập nước, quanh năm ẩm ướt, là nơi sinh sống của rất nhiều ma trùng, mà đặc biệt nguy hiểm nhất chính là đám Cá Sấu Đầm Lầy cực kỳ hung tợn. Chúng có thân thể to lớn kèm theo đó là một bộ hàm đầy răng nhọn và vô cùng sắc bén, đủ để xé nát một tên tu sĩ Cao Cấp ra thành từng mảnh nhỏ. Cho dù là Thiên Giai cao thủ, khi gặp phải một bầy Cá Sấu Đầm Lây cũng phải chạy thục mạng. Cho nên có thể nói, nơi này trở thành hung địa cũng là bởi vì như vậy.

Những thông tin phía sau này đều là do Hồ Mị Nương hướng về phía Trần Vũ làm ra giải thích. Trần Vũ không khỏi hiểu kỳ nhìn nàng đánh giá một phen: “Tỷ, hình như nơi này đối với tỷ có vẻ rất quen thuộc?”

Nhìn nụ cười đầy âm hiểm trên mặt của Trần Vũ, Hồ Mị Nương không nhịn được mà liếc mắt lườm hắn một cái, sau đó mới thản nhiên nói: “Tất cả những thông tin này đều là từ các thành viên của những dong binh đoàn dùng tính mạng của mình để thu thập được, nếu đệ cảm thấy hứng thú, ta có thể lấy ra cho đệ xem!”

Nàng nói xong, còn cố ý thò tay vào trong ngực áo móc ra một cái túi vải, còn bên trong cái túi vải này đựng thứ gì thì Trần Vũ lại không biết, bởi vì nàng chỉ giả vờ khoe ra trước mặt hắn, sau đó lại đem nó cất lại trong ngực. Trần Vũ nhìn hai lần động tác này của nàng, khe khẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong bụng thì không khỏi mắng to “hồ ly tinh”.

“Được rồi, hôm nay chúng ta tạm thời dừng chân ở lại đây đi! Từ nơi này đi vào bên trong nữa, chính là vùng cấm địa của U Minh Hạ rồi. Ban đêm ở nơi đó có rất nhiều mãnh thú đi lại, đồng thời cũng có rất nhiều trùng độc xuất hiện. Cho nên chúng ta sẽ dựng trại ở đây ngủ một đêm, rồi hôm sau lại tiếp tục lên đường!”

Hồ Mị Nương vừa lên tiếng ra lệnh, tất cả mọi người đều đi xuống thú cưỡi, thu chúng vào trong túi sủng vật, rồi bắt đầu căn lều dựng trại. Mà nơi này chỉ có mỗi một mình Trần Vũ là đàn ông con trai, cho nên hắn phải chịu trách nhiệm chính cho việc này. Nhưng vấn đề là, Trần Vũ từ trước đến giờ chưa bao giờ làm qua những việc như thế này cả, hắn nhìn đông rồi lại nhìn tây một hồi, tay chân lóng ngóng, mãi mà vẫn không thể nào dựng xong được một cái lều. Đám thiếu nữ Hồ tộc nhìn thấy một màn này, đều liếc mắt nhìn nhau rồi che miệng lên cười khúc khích.

Hồ Mị Nương còn cố ý đi tới chăm chọc hắn: “Tiểu đệ đệ, ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết làm những việc này nha?”

Nghe nàng hỏi như thế, Trần Vũ quả thật là xấu hổ đến đỏ mặt. Thế nhưng ngoài miệng thì hắn vẫn nói cứng: “Có cái gì mà ta không biết, chẳng qua là lâu rồi không có làm những việc này, cho nên mới hơi ngượng tay một chút mà thôi!”

“Hừ, ta nhìn là biết ngươi không biết làm rồi, đã làm không được thì mau tránh ra đi, để bọn ta tới làm cho nhanh, chứ đứng đó lóng ngóng mò tới khi nào?!” Một thiếu nữ Hồ tộc mặc áo màu lam vừa đi tới giật lấy lều vải trên tay Trần Vũ, miệng thì không hề khách khí một chút nào.

Sau một đoạn đường đi chung, Trần Vũ cũng đã biết tên của các nàng, thiếu nữ áo lam vừa rồi có tên là A Tú, là người bộc trực, tính tình rất hay nóng nảy, nàng thường thường cũng nhìn Trần Vũ không có vừa mắt, cho nên chỉ cần có cơ hội, nàng sẽ nói ra mấy lời khinh thường hắn như vậy. Mà ba thiếu nữ còn lại lần lượt có tên là A Liên, A Bích và A Châu. A Liên là người mặc áo màu tím, tính tình tương đối ôn hòa, nhưng lại hơi ít nói. A Châu là cô gái mặc áo màu đỏ, tính hơi trầm, mà làm việc lại rất cẩn thận và có chừng mực, cho nên nàng cũng chính là thủ lĩnh trong bốn thiếu nữ này. Người còn lại tên là A Bích, tính tình ôn nhu như nước, vẻ mặt lúc nào cũng e thẹn, cũng chính là người nhỏ tuổi nhất trong bốn người các nàng.

Trần Vũ thấy A Tú giành lấy lều vai trên tay cũng không nói thềm lời nào, chỉ hậm hực đứng sang một bên khoác tay nhìn. Thế nhưng nàng lại bất mãn hừ lên một tiếng: “Hừ, đúng là không phải nam nhân!”

Nghe câu này Trần Vũ giận đến tím mặt, trong lòng thì âm thầm nghĩ: “Đợi đấy, chờ có cơ hội ta sẽ cho nàng biết ta có phải là nam nhân hay không? Hừ hừ!”

“Chủ nhân, chúng em đi giúp ngài mang về một ít củi khô để đốt nhé!” Tuyệt Ảnh nhìn thấy Trần Vũ bị ức hiếp như vậy, trong lòng rất là không vui, nhưng nàng vẫn đi tới nhoẻn miệng cười với hắn.

“Ừ, được đấy! Ta với nàng đi kiếm chút củi đốt đi! Mị Anh cũng đi cùng luôn cho vui!” Trần Vũ nói xong, lại quay sang nhìn về phía Hồ Mị Nương, nói: “Tỷ, ta đi ra ngoài kiếm củi được chứ?”

Hồ Mị Nương hơi liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó khóe miệng vểnh lên nói: “Ừ, sẵn tiện đệ kiếm về cho ta mấy con thỏ về để làm thịt, ta nghe nói thịt thỏ ăn rất thơm và ngon!”

Nàng vừa nói vừa cố ý đưa ra đầu lưỡi liếm liếm môi một cái, làm cho sắc mặt của hai chị em Tuyệt Anh và Mị Ảnh đều trắng xanh lại, Trần Vũ cũng nhíu nhíu mày nói: “Tỷ, mấy chuyện này đừng có đùa như vậy được không? Các nàng sẽ bị tỷ hù cho sợ đấy!”

“Thế nào, đệ không muốn đi phải không? Được, vậy thì ta đi, ta nghĩ là chỉ có vài con thỏ thì ăn cũng không đủ, ta muốn đem toàn bộ số thỏ trong khu vực này đều bắt sạch! Hừ!” Không hiểu sao nàng đột nhiên nổlại nổi nóng, còn dẫn theo cả đám người A Tú, A Bích, A Liên đi cùng.

Thấy nàng tính khí thất thường như vậy Trần Vũ cũng đành bó tay, hắn có cảm giác như là, tính khí của nàng sao đột nhiên trở nên giống giống với tính khí của Tiểu Phương đến như vậy? Chẳng lẽ tính tình cũng có thể lây nhiễm sao?

Trần Vũ lắc lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp ra khỏi đầu. Sau đó hướng về phía A Châu nói: “A Châu, ta có thể giúp gì cho cô không?”

A Châu đang loay hoay với mấy cái lều vải, nghe hắn nói như vậy thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, rồi gật đầu nói: “Vậy thì ta xin cảm ơn công tử!”

Nghe thấy nàng nói chuyện khách khí như vậy, Trần Vũ liền nhoẻn miệng cười, nói: “Không có gì, không có gì! Ta chỉ sợ là mình làm vướng tay vướng chân cô nương thôi!”

“Không phải đâu!” Nàng cười với hắn một cái, sau đó liền cúi thấp đầu xuống, làm tiếp công việc của mình.

Thấy nàng không muốn nói chuyện nữa, Trần Vũ hơi có chút mất hứng, đưa tay lên gãi gãi đầu, rồi xì cười.

“Chủ nhân, em cũng muốn phụ một tay!” Thấy Trần Vũ bắt đầu phụ giúp A Châu dựng lên lều vải, Tuyệt Ảnh cũng đi tới phụ theo.

Rất nhanh, ba căn lều vài đều được dựng lên một cách hoàn chỉnh. Trần Vũ uốn eo cái lưng một hồi, sau đó mới vỗ vỗ tay nói: “Quả nhiên là người chuyện nghiệp có khác, không ngờ việc dựng lều vải lại đơn giản như vậy!”

Nghe hắn đứng một bên cảm thán, A Châu dường như rất hiếu kỳ nhìn sang hỏi hắn: “Công tử, chẳng lẽ từ trước đến giờ công tử chưa đi ra ngoài đóng trại lần nào sao?”

Trần Vũ làm theo thói quen, đưa tay lên gãi đầu nói: “Cài này… thật sự ta nói ra lời này xin cô nương đừng chê cười, đây quả thật là lần đầu ta đi ra ngoài cắm trại.”

Hắn nói xong còn cố ý ngó quanh, sau đó cúi thấp người xuống nói nhỏ với nàng: “Đây là bí mật của ta, xin cô nương đừng tiết lộ ra ngoài được không?”

Nàng nhìn thấy biểu hiện của hắn thật sự là rất thú vị, nhịn không được, che miệng lại cười nói: “Nếu như công tử đã sợ người khác biết được bí mật của mình, công tử còn nói với ta làm chi?”

“Nha, cái này được gọi là thành thật! Ở trước mặt một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa đảm đang như cô nương, ta thật sự là không thể nào lừa gạt được, cho nên ta đã rất thành thật!”

Trần Vũ vừa nói vừa làm bộ khua tay mua chân trong rất hài hước, chọc cho các nàng đều nhịn không được cười lên khúc khích. Qua một hồi lâu, A Châu mới thu lại nụ cười trên mặt, liếc mắt lườm hắn: “Công tử, thường ngày có phải công tử rất thích đi trêu chọc nữ nhân hay không?”

Nàng bình thường đều rất nghiêm tục, nhưng chỉ với một cái liếc mắt này cũng đủ để cho trái tim của Trần Vũ đập lên loạn xạ, may là hắn có lực miễn nhiễm rất mạnh, nếu không thì đã như hổ đói nhào tới đem nàng tươi sống nuốt sạch rồi.

“Khụ khụ…” Trần Vũ giả vờ ho khan mấy tiếng, sau đó mới nhìn nàng thở dài, nói: “Ta nói, A Châu cô nương thông minh như vậy, quả nhiên một chút trò vặt này của ta đều bị cô nương xem thấu, thật sự là đau lòng a! Ta còn đang muốn lừa gạt một chút tình cảm của cô nương đây, ta thật sự là quá thất bại rồi nha!”

“Công tử… ngươi… ngươi dám trêu ta…” Bị hắn trêu đùa một phen, nàng giận đến đỏ mặt, sau đó liền giậm chân hừ lên một tiếng rồi bỏ đi.

Trần Vũ nhìn A Châu chạy như trốn nạn liền nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười to. Hắn biết thường ngày A Châu tính tình cực kỳ trầm ổn, thế nhưng nàng có một tật xấu đó là da mặt lại rất mỏng, so với A Bích còn muốn mỏng hơn, chỉ cần trêu chọc nàng một chút, thì nàng sẽ đỏ mặt ngay. Lần này quả nhiên cũng không ngoài dự liệu.

“Chủ nhân, ngài thật xấu!” Tuyệt Ảnh nhìn hắn cười nói.

Khoảng thời gian này ở bên cạnh Trần Vũ, các nàng đều cảm thấy Trần Vũ là người dễ gần, chỉ cần không đụng đến giới hạn của hắn, thì mở miệng ra trêu đùa vài câu cũng là chuyện bình thường. Thậm chí nhiều lúc hắn còn cẩn thận chăm sóc cho các nàng, hoàn toàn không giống như là một người chủ nhân đối với nô lệ thật sự.

“Ta xấu sao? Ta còn có rất nhiều thứ xấu xa nữa đó, nàng có muốn kiểm tra một chút không?” Trần Vũ mở miệng ra cười một cách xấu xa, sau đó còn cố ý đem nàng kéo vào trong ngực.

“Đáng ghét!” Nàng chỉ đánh nhẹ vào trong ngực của hắn một cái, sau đó làm ra một chút động tác giãy giụa cho có lệ, trên miệng thì cười nũng nịu không thôi.

Trần Vũ suýt chút nữa là cầm lòng không được, thú tính nổi lên. Nhưng rất may là hắn còn nhớ đến lời cảnh cáo của hệ thống, cho nên vội vàng đem nàng thả ra ngoài.

“A Châu, làm sao Mị Nương tỷ tỷ đi lâu như vậy mà vẫn còn chưa về?” Trần Vũ nhanh chóng chuyển hướng, nhìn về phía A Châu ở đằng xa hỏi.

Nghe hắn hỏi đến chuyện này, A Châu hơi nhíu nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lễn một cỗ bất an.

“Ầm!”

Ngay sau đó, từ phía bên ngoài, cách khu dựng trại này chừng mấy dặm, đột nhiên vang lên tiếng chấn động mạnh.

“Đó là tiếng động gì vậy?” Trần Vũ giật mình nhìn A Châu hỏi.

“Là tiếng đánh nhau!” A Châu hô lên.

Cả hai cùng đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều bật thốt lên: “Đi qua xem!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK