• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại qua chừng vài phút, A Châu dẫn đầu đi trước cùng với ba thiếu nữ Hồ tộc tới bên này hội họp. Mà Hồ Mị Nương vừa nhìn thấy quần áo trên người các nàng có chút sức mẻ, không khỏi nhướng mày lên: “Các ngươi không có bị sao chứ?”

A Châu leo xuống đất, tiến về phía nàng, nói: “Chúng ta không sao! Công chúa, ngài đã tìm thấy thánh nữ rồi sao?”

Nhìn bộ dáng của các nàng vẫn không có vấn đề gì, Hồ Mị Nương mới thở ra một hơi, sau đó liền lắc đầu nói: “Vẫn chưa, ta chỉ truy tung được đến đây thì mất dấu của nàng, không biết là nàng có phải đã đi vào bên trong rồi hay không? Nhưng ta nghĩ có lẽ khả năng này là cao nhất, cũng không biết bên trong là thứ gì, lại có thể ngăn cản được Linh Hồn Truy Tung của ta?”

Càng nói đến mấy chữ cuối cùng, âm thanh của nàng càng nhỏ lại, nhỏ đến mức giống như là đang tự thì thầm với chính mình. Trần Vũ cũng không nghĩ nhiều đến mấy chuyện này, trong đầu của hắn chỉ đang thắc mắc, nếu Hồ Mị Nương đã là công chúa, mà tiểu yêu hồ kia được gọi là thánh nữ, vậy địa vị của các nàng ở trong Hồ tộc là như thế nào? Hắn càng nghĩ, càng cảm thấy cách xưng hô của các nàng thật rắc rối. Một con tiểu yêu hồ lại gọi là thánh nữ, chẳng lẽ nó thật sự có thể hóa thành hình người được sao?

Trần Vũ cũng không biết rằng, suy nghĩ vừa rồi của hắn đã gần đi đến sự thật. Vốn dĩ, tiểu yêu hồ ban đầu cũng không phải là hình dạng tiểu yêu hồ như lúc này, mà nàng chính là một thánh nữ cao cao tại thượng, sắc nương hương trời, là một trong số những mỹ nhân đẹp nhất Hằng Tinh. Nhưng không biết vì chuyện gì, tại một ngày đẹp trời nào đó nàng đột nhiên biến thành cái hình dạng tiểu yêu hồ như hiện tại, mà từ đó cho đến nay người trong Hồ tộc đều đang tìm cách khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của nàng. Bởi vì nó không chỉ liên quan đến diện mạo của nàng, mà còn liên quan đến cả thực lực của nàng.

“Được rồi, nếu mọi người đã tập hợp đầy đủ vậy thì cùng nhau tiến vào bên trong đi, ta linh cảm ben trong sẽ có bảo vật mà Tiểu Nguyệt đang cần!” Hồ Mị Nương đột nhiên lên tiếng làm cắt ngang mạch suy nghĩ của Trần Vũ, mà nàng cũng dẫn đầu đi vào bên trong trước. Mọi người thấy như vậy cũng đều đi theo vào.

Mà lúc này, ở một chỗ cách đó chừng mấy trăm thước, đang có một bóng người âm thầm ẩn nấp một bên, sau khi nhìn thấy nhóm người Trần Vũ đi vào trong hang đá, hắn liền lặng lẽ nhảy xuống đất, động tác cực kỳ mau lẹ, gọn gàng, hoàn toàn không phát ra bất kỳ một thứ tiếng động nào. Nếu như không phải do hắn di chuyển, thật sự là không có ai nghĩ tới hắn sẽ ẩn nấp ở trên cây.

Sau khi hắn rơi xuống đất, lại có một nhóm người nữa đi tới, người đi đầu là một tên ma pháp sư có khuôn mặt rất hèn mọn, có tên là Lưu Hà Ôn. Tên này cũng chính là tên ma pháp sư đã dẫn theo đám dong binh truy tung nhóm Hồ nữ A Châu. Khi hắn vừa đi tới, đã xông đến trước mặt tên thợ săn hỏi: “Thế nào rồi?”

Nhìn bộ dáng gấp gáp của hắn, Ngô Ân liền chỉ tay vào trong hang động nói: “Bọn họ đều đã ở bên trong!”

Nhìn về phía hang đá tối om trước mặt, Lưu Hà Ôn khẽ nhíu mày một cái, nhưng sau đó sắc mặt của hắn liền khó coi lên: “Chuyện ngươi nói là thật sao? Đại nhân đã…”

Vừa rồi trong lúc theo dõi hai người Trần Vũ và Hồ Mị Nương, Ngô Ân đã đem truyền tin phù truyền trở về cho Lưu Hà Ôn biết. Khi nhận được tin Lương Vĩnh An đã bị giết chết, Lưu Hà Ôn như rơi xuống hầm băng. Một khi chuyện này truyền trở về cho Lương Vĩnh Khanh biết, bọn hắn nhất định sẽ bị Lương Vĩnh Khang lột da, mà chuyện này hắn cũng không thể nào dấu được. Trừ phi bọn hắn có thể bắt hung thủ đem trở về giao nộp cho Lương Vĩnh Khang, may ra lúc đó Lương Vĩnh Khang mới hạ hỏa đem bọn hắn trừng phạt nhẹ một chút. Càng nghĩ, trong lòng Lưu Hà Ôn càng oán hận không thôi, nếu như biết trước có chuyện như vậy, hắn nhất định đã không đi xui khiến Lương Vĩnh An dây dưa với đám Hồ nữ kia rồi.

Siết chặt hai nắm tay lại với nhau, Lưu Hà Ôn nhìn tám người còn lại bên cạnh mình, sắc mặt âm trầm xuống, nói: “Cho dù phải trả bất cứ giá nào, chúng ta cũng nhất định phải đem bọn người đó về giao nộp cho đoàn trưởng đại nhân, nếu không, không chỉ là ta mà tất cả các ngươi đều sẽ bị đại nhân lột da. Các ngươi hiểu rồi chứ?”

“Hiểu!” Cả một đám nam nhân cùng nhau hô to, nhưng trong giọng nói đều không thẻ nào kiềm chế được một tia rung rẩy.

Việc này quả thật là không thể nào trách cứ bọn hắn được, bởi vì Lương Vĩnh Khang không chỉ độc đoán chuyên quyền, mà một khi ra tay cũng cực kỳ tàn ác. Bọn họ đã từng chứng kiến qua một tên địch nhân, vì một lời vô lễ với Lương Vĩnh Khang mà đã bị lột da sống, chết cực kỳ bi thảm. Chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh tượng này, tất cả bọn họ đều rùng mình không thôi.

Đương nhiên những chuyện này nhóm người Trần Vũ không hề hay biết một chút nào. Sau khi đi vào trong hang động, Hồ Mị Nương liền lấy ra một viên đá ma pháp, soi theo lối đường mòn trước mặt, rồi vịn vào trên vách đá hai bên đường mà đi tới. Nhìn từ bên ngoài, cái hang động này có vẻ rất nhỏ, thế nhưng sau khi đi vào rồi, mọi người mới phát hiện ra nơi này thật sự là lớn hơn bọn họ nghĩ rất nhiều. Từ khi bắt đầu đi vào cho tới tận bây giờ, mọi người không biết là đã đi qua bao nhiêu quãng đường, thế nhưng phía trước vẫn là một mảnh tối om như mực, càng đi sâu vào bên trong, con đường trước mặt càng nhỏ và hẹp.

Dừng một đoạn, Hồ Mị Nương hơi xoay người lại nhìn phía sau nói: “Phía trước đã là ngõ cụt rồi, ta nghĩ mọi người nên nghỉ ngơi một chút đi!”

Mọi người nhìn thấy phía trước là một cái vách đá tự nhiên ngăn lại trước mặt, tất cả đều không khỏi chán nản mà thở dài một hơi. Thế nhưng Trần Vũ đột nhiên phát hiện ra một điểm khác biệt, hắn chỉ tay về phía dưới vách đá nói: “Mọi người nhìn xem, đây là cái gì?”

Mọi người chú ý đến hướng tay của Trần Vũ chỉ, lúc này mới phát hiện ra bên dưới vách đá quả nhiên có một cái khe hở nhỏ, bên trong còn truyền đến một chút ánh sáng vô cùng yếu ớt. Thế nhưng nhìn cái khe hở này, tất cả mọi người càng thêm chán nản lắc đầu.

“Khe hở này quá nhỏ, chúng ta không thể nào chui qua lọt được!” A Tú nói.

“Tỷ, tỷ cảm thấy thế nào?” Trần Vũ cũng không quan tâm đến phản ứng của mọi người, mà hướng về phía Hồ Mị Nương hỏi thăm.

Hồ Mị Nương chỉ suy nghĩ một lúc, liền lắc đầu nói: “Địa chất trong này tương đối đặc thù, ta không nghĩ là mình có thể phá hỏng được nó!”

Nói xong câu này, nàng lại đột nhiên bỏ thêm vào một câu: “Với lại nơi này ta cũng không cảm nhận được khí tức của Tiểu Nguyệt!”

Mọi người lại bốn mắt nhìn nhau, thế nhưng lúc này phía sau lưng bọn họ lại đột nhiên truyền đến âm thanh.

“Ha ha ha, quả nhiên là trời cũng muốn giúp ta, nơi này đã là ngõ cụt, ta muốn nhìn xem bọn họ làm sao mà tránh thoát được!” Âm thanh này là của Lưu Hà Ôn.

Mà nhìn thấy bọn người Lưu Hà Ôn xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều nhíu chặt mi đầu lại. Hồ Mị Nương khẽ quát lên một tiếng: “Là đám sâu bọ nơi nào, dám ở chỗ này dương oai?”

Nghe nàng quát lên như vậy, đám dong binh kia đều bị chấn động đến bịt kín hai lỗ tai, mà Lưu Hà Ôn thì vô cùng tức giận nói: “Đàn bà thối, ông đây sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại!”

Hắn nói xong, liền lấy trong người ra một thứ gì đó, rồi đem nó quẳng vào trong đám người Hồ Mị Nương. Thứ này vừa bay đến gần vị trí của mọi người liền nổ tung lên, tạo thành một trận khói đặc, đem mọi người vây ở bên trong.

“Đây là thứ gì? Làm sao lại có mùi thơm như vậy?”

Không biết là ai đã nói ra câu nói như vậy, làm cho Hồ Mị Nương tức dến quát lên: “Ngu ngốc, đừng có ngửi nó, đây là khói độc, mau bế khí lại cho ta!”

Mặc dù không biết đây là thứ thuốc gì, nhưng mọi người đều nhanh chóng đem khí quản đóng lại. Thế nhưng, thứ thuốc này không những theo đường không khí xông vào mũi, mà nó còn từ trên da của mọi người thấm vào bên trong. Mà ở chỗ này, ngoại trừ Hồ Mị Nương là có được năng lực dùng linh khí hộ thể, thì tất cả những người còn lại đều không có cách nào tránh khỏi. Đã thế, địa hình nơi này vừa chật vừa hẹp, một khi liều mạng xông ra ngoài sẽ bị bọn họ tóm gọn. Rơi vào trong tình thế tiến thoái lường nan, ai nấy đều xanh mặt lại.

“Tỷ, hay là chúng ta phá động xông vào trong đi!” Trần Vũ cảm giác cơ thể mình đang dần dần bị đốt cháy, hắn nhịn không được hướng về phía Hồ Mị Nương lên tiếng.

“Chỉ có thể làm được như vậy!” Hồ Mị Nương cũng đã rơi vào thế đường cùng, cho nên quyết định đem vách tường đá trước mặt mở ra.

Thấy bên trong đột nhiên trở nên im ắng lạ thường, Lưu Hà Ôn liền cẩn thận lên tiếng hỏi thăm: “Này, các ngươi đừng có cố giãy chết nữa, đây là xuân dược do ta đặc chế, một khi đã trúng phải rồi, thì các ngươi đừng có mơ mà giải trừ được! Hãy ngoan ngoãn mà ra đây đầu hàng đi, như thế ta còn cho các ngươi một đầu sinh lộ!”

“Vô sĩ!” Nghe xong lời này của hắn, mấy thiếu nữ Hồ tộc đã không nhịn được mà mắng một tiếng.

Trong khi đó, Hồ Mị Nương cũng đang tụ lực, muốn một lần đem hang đá này mở ra. Không biết là nàng đang lầm bầm cái gì trong miệng, chỉ nghe nàng đột nhiên hô lớn một tiếng: “Mở ra!”

“Ầm”

Sau đó là một trận âm thanh cuồng nộ, đem không khí chung quanh đều chấn động cả lên.

“Các ngươi muốn làm cái gì? Không được, mọi người theo ta xông lên!” Nghe được tiếng động này, Lưu Hà Ôn lập tức cảm nhận được tính huống không phù hợp, cho nên quát lên một tiếng, ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau xông về phía trước. Chỉ có điều, bản thân hắn thì hơi lùi lại phía sau một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK