Ngửi được một cỗ mùi vị thơm nức mũi, lại cả ngày còn chưa có ăn gì, Ái Lệ Na quả nhiên là nhịn không được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt. Thế nhưng nàng vẫn chỉ trừng mắt lên nhìn hắn, mà chẳng thèm động một chút nào. Bởi vì cái tên này thật sự là rất đáng ghét, vừa nãy hắn đã lừa nàng mấy lần, khi tay nàng còn chưa kịp chạm đến xiên thịt thì đã bị hắn rút về há mồm ra ăn một cách sạch, để cho nàng giận mà không thể nói được câu gì.
Thấy nàng lần này vậy mà không có đưa tay ra bắt lấy, hắn vừa ăn vừa thú vị mà nhìn nàng cười đến híp mắt: “Nữ nhân nha, càng xinh đẹp thì trêu chọc càng có hương vị!”
Trần Vũ càng nghĩ như vậy, tinh thần càng thêm sảng khói. Thế nhưng lúc này, cái bụng của nàng đột nhiên lại kêu lên ọt ọt, làm cho hắn có chút giật mình, còn tưởng rằng có kẻ nào tìm đến đây? Bị hắn nhìn chằm chằm một hồi, nàng quả nhiên là xấu hổ đến đỏ mặt. Thế nhưng chuyện này đâu thể nào trách được nàng, nàng thật sự rất là đói bụng.
“Thôi được rồi, không đùa nữa, lần này là thật đấy, mau cầm lấy đi!” Thấy nàng đói đến ruột gan sôi lên ùng ục, hắn quả thật là nhìn không được, cho nên lại đem xiên thịt ra đưa trước mặt nàng.
Nhưng mà bị lừa qua mấy lần, nàng có thể tin hắn được sao? Với lại, vừa rồi tình huống xấu hổ như vậy, nàng thật sự nào là không có mặt mũi đưa tay ra cầm lấy xiên thịt của hắn. Ai biết chừng, hắn sẽ đắc ý mà cười thầm trong bụng thì sao? Nghĩ như vậy, cho nên nàng dứt khoác làm ngơ, đem mặt quay sang chỗ khác, coi như là mắt không thấy, tai không nghe thì tâm sẽ không phiền vậy.
Thấy nàng thật sự không thèm động đến xiên thịt, Trần Vũ hơi có chút bất ngờ, thế nhưng nàng cứ nhịn đói như vậy lỡ như nhịn đến chết đói luôn thì làm sao bây giờ? Cho nên, Trần Vũ rất là cẩn thận đem một chiếc lá cây dùng để quấn thịt nướng, bọc lấy xiên thịt đặt ở trước mặt của nàng. Đây là một loại lá cây rừng, giống như là lá lốt ở quê nhà của hắn vậy, khi quấn lên thịt đem đi nướng thì sẽ tạo thành mùi vị rất thơm ngon. Với lại phương pháp nướng thịt của hắn thật sự là không tệ một chút nào. Dù sao khi còn ở Trái Đất hắn có về quê chơi mấy lần, được lũ bạn ở dưới quê dẫn đi trộm khoai, bắt cá nướng ở ngoài đồng rất là thú vị.
Đem xiên thịt cẩn thận đặt ngay trước mặt của nàng, Trần Vũ cũng không có lại trêu đùa nàng, mà làm lơ quay mặt sang chỗ khác, tiếp tục với công việc nướng thịt của mình. Ái Lệ Na nhìn thấy xiên thịt nướng vẫn còn đang bóc mùi thơm phức phả vào mặt, cái bụng của nàng lại không thể nào tự chủ được mà kêu lên ọt ọt. Nàng đỏ mắt quay sang nhìn hắn một trận, thấy hắn làm bộ như là không thấy, nàng hơi có chút xấu hổ mà quay đầu đi. Lại không tiếp tục do dự nữa, nàng nhanh chóng đem xiên thịt lên ăn. Dù sao nàng cũng cần phải bổ sung năng lượng, mà thịt của ma thú ẩn chứa rất nhiều năng lượng. Mặc dù mùi vị của thứ thịt này không hề thơm ngon cho lắm, nhưng tay nghề của Trần Vũ quả thật là không tệ một chút nào, cái que thịt xiên nướng đã bị nàng ăn sạch không còn sót một miếng nào.
Trần Vũ nhìn thấy nàng ăn ngon miệng như vậy, hắn cẳm thấy rất là hài lòng, lại đem tiếp một que thịt khác cho nàng ăn. Lần này nàng không hề khách khí một chút nào, lập tức đoạt lấy que thịt từ trên tay của hắn, ăn một cách say mê. Trải qua một hồi như vậy, hai người rốt cuộc ăn hết hai mươi xiên thịt nướng mới tạm thời ngừng lại. Mà Trần Vũ khi nhìn thấy sức ăn của nàng thì bị dọa cho kinh hãi. Tổng cộng hai mươi xiên thịt nướng, một mình nàng đã ăn hơn mười mấy xiên, hắn chỉ ăn có bốn, năm xiên mà thôi.
Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm như là nhìn một con quái vật, nàng không khỏi xấu hổ mà trừng trừng mắt lên nhìn hắn, như muốn nói rằng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy nữ nhân ăn nhiều như vậy bao giờ sao?”
Trần Vũ đương nhiên là đã thấy qua rồi, so với sức ăn của nàng thì Trần Tiểu Phương còn ăn kinh khủng hơn nhiều, thế nhưng vóc người của cả hai nàng đều không có phì nhiêu, mà thậm chí so với người khác còn thon gọn hơn rất nhiều? Thật sự là kỳ lạ?
Trong đầu vừa nghĩ đến chuyện này, Trần Vũ đột nhiên lại cảm thấy hơi nhớ Trần Tiểu Phương. Mặc dù thường ngày nàng hơi tùy hứng, lại chuyên môn đi gây gổ với hắn, thế nhưng đã mấy ngày rồi không gặp, cảm giác cứ như là thiếu thiếu một cái gì đó. Âm thầm thở dài một hơi, Trần Vũ từ trong hang động ngó lên bầu trời bên ngoài, hắn cảm giác ánh trăng hôm nay vẫn cứ huyễn hoặc như vậy. Không biết mặt trăng nơi này có chú Cuội, chị Hằng như trong cổ tích không nhỉ?
Nhìn hắn một bộ si mê mà thẩn thờ nhìn lên mặt trăng, Ái Lệ Na có chút hiếu kỳ cũng đưa đầu ra nhìn theo. Nhưng nàng nhìn thấy mặt trăng vẫn là mặt trăng, bầu trời vẫn là bầu trời, có thứ gì thú vị để mà nhìn đâu nhỉ?
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng nhìn một hồi nàng vẫn không thể nào thu hồi lại ánh mắt, giống như là bị ánh trăng màu đỏ huyết dụ trên bầu trời hấp dẫn đi vậy. Hai người, một trái một phải, cứ thể đưa mắt nhìn lên bầu trời, cả đêm tự mình theo đuổi lấy ấy nghĩ của chính mình. Đợi cho đến khi trời sáng, cả hai mới giật mình tỉnh dậy. Lúc này, Ái Lệ Na một bộ cuộn tròn như là một con mèo nhỏ nằm ngủ trong lồng ngực của Trần Vũ, mà Trần Vũ thì đưa tay ôm lấy vòng eo của nàng. Hai người ôm chung một chỗ, ngủ một cách ngon lành say sưa, như là một đôi vợ chồng mới vừa trải qua ân ái xong vậy.
“A!” Ái Lệ Na là người đầu tiên giật mình tỉnh dậy, khi nàng nhìn thấy tình cảnh của mình thì vội vàng la toáng lên.
Mà Trần Vũ cũng bị tiếng la này của nàng mở hai mắt ra nhìn. Hắn nhìn thấy nàng một bộ vừa sợ hãi vừa xấu hổ thì không khỏi kỳ quái nhìn lên một hồi, đợi cho đến khi cảm giác hình như có điều gì đó không đúng.
“Ồ, nơi này sao mềm quá vậy?” Hắn cảm thấy chỗ tay của mình có cái gì đó vừa mềm vừa ấm, cho nên nhịn không được mà bóp xuống một thanh.
Nhưng ngay sau đó là tiếng rống đầy tức giận của Ái Lệ Na phát ra: “Dâm tặc, vô sĩ!”
“Chát!”
Tiếp theo là một tiếng chát chúa vang dội, mà Trần Vũ lúc này cũng cảm thấy đầu choáng mắt hoa, như có hạng vạn sao trời lấp lánh xoay quanh đầu mình vậy.
“Đây là đâu? Ta là ai?”
Sau một hồi choáng váng, rột cuộc hắn cũng kịp thời tỉnh lại. Khi thấy nàng vẫn một bộ hung thần ác sát mà nhìn lấy mình, hắn mới vội ho khan một tiếng: “Khụ khụ, chuyện này là hiểu nhầm, hoàn toàn là hiểu nhầm! Tối hôm qua, trong lúc ngủ say là ngươi tự ý chui vào trong ngực của ta ngủ, không phải là ta cố tình muốn ôm ngươi nha!”
“Ngươi nói bậy!” Nàng tức đến đỏ mặt nhà trừng trừng lấy mắt nhìn hắn.
“Ta xin thề, lời này của ta là đúng sự thật, tuyệt đối không có sai lầm! Người không tin thì…” Trần Vũ thấy nàng không chịu tin lời mình nói, cho nên dứt khoác đưa tay lên thề thốt.
Thế nhưng hắn càng làm như vậy nàng càng sinh khí mà nhìn hắn: “Ngươi nói bậy, chính là ngươi nói bậy!”
Nàng tức giận một hồi, liền quyết định quay đầu rời đi. Dù sao hôm qua làm nghi ngơi một hồi thực lực của nàng cũng đã khôi phục được một hai phần. Mặc dù vẫn không thể đối phó được đám người kia, nhưng vấn đề an toàn thì nàng không cần phải lo lắng. Nhưng khi thấy nàng vừa đi khỏi, Trần Vũ liền gấp gáp mà chạy đuổi theo. Nàng là nhiệm vụ của hắn nha, nàng mà bỏ đi rồi hắn biết tìm ai mà bàn giao đây?
“Cô nương, ngươi chạy đi đâu vậy? Nơi này thật sự là rất nguy hiểm, ta thấy hay là chúng ta vẫn nên đi cùng nhau thì tốt hơn!” Trần Vũ nghĩ rằng nụ cười của mình lúc này tuyệt đối là rất thành thật, cũng rất là đẹp trai.
Thế nhưng nhìn thấy một bộ mặt tươi cười của hắn, nàng càng thêm tức giận mà trừng lớn mắt lên nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Nha, ta muốn làm gì? Ta có muốn làm gì sao? Ta nghĩ là cô nương bị thương cho lành, cho nên chỉ muốn đi cùng giúp đỡ mà thôi?” Trần Vũ vẫn là một bộ đường đường chính chính, lẫm nhiên mà giải thích.
Đương nhiên, hắn không thể âm thầm bộ sung trong lòng: “Vì nhiệm vụ, đơn thuần chỉ là vì nhiệm vụ thôi nha!”
“Hừ, có quỷ mới tin được ngươi! Ngươi mau tránh ra đi, ta không cần ngươi phải trợ giúp!” Nàng đã khôi phục được chút thực lực, cho nên rất tự tin vào bản thân.
Nhưng mà Trần Vũ làm sao có thể để cho nàng bỏ đi được, hắn đành phải mặt dày mày dạng mà tiếp tục tiến tới nói: “Cô nương, cô nương! Nơi này nguy hiểm trùng trùng, một người đi đường thì sẽ rất là nghĩ hiểm, ta nghĩ, hay là chúng ta vẫn cứ đi chung đường không phải liền tốt hơn sao?”
“Cút! Ngươi đừng tưởng là ta không biết ý đồ của ngươi, ngươi muốn lấy lòng ta sao? Đừng có mơ! Cút ra!” Nàng nhìn thấy hắn cứ dây dưa không chịu dứt, lại nghĩ đến tình cảnh xấu hổ lúc sáng sớm, thật sự là đã bắt đầu nổi giận rồi.
Thế nhưng Trần Vũ mới là người càng thêm tức giận, hắn gian gian khổ khổ đem nàng từ cõi chết cứu về, vậy mà nàng không có biết ơn, còn dám bảo hắn cút. Trần Vũ rất là tức giận trừng mắt nhìn lấy nàng: “Nữ nhân chết tiệt, ngươi có tin là ta đánh nát cái mông của ngươi hay không?”
Nhìn thấy bộ dáng hung ác lúc này của Trần Vũ, nàng không những không sợ mà còn nhếch môi lên cười khẽ, giống như là đã nhìn thấu bộ mặt thật của hắn rồi vậy: “Thế nào, lạt mềm buộc chặt không được bây giờ muốn chuyển sang dùng vũ lực rồi sao? Hừ, đám đàn ông các ngươi đều chỉ là một bộ như vậy mà thôi, muốn lừa ta sao? Đừng có mơ!”
Nàng lúc này cũng lộ ra khí thế trên người. Mặc dù thực lực của nàng lúc này vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng dùng để đối phó với một tên Thợ Săn Trung Cấp hậu kỳ như hắn, nàng vẫn cảm thấy là việc quá dễ dàng. Thế nhưng, Trần Vũ thật sự là dễ đối phó như vậy sao?
Mặc dù biết nàng là đã hiểu nhầm ý mình, nhưng mà bị một nữ nhân xem thường như vậy, Trần Vũ quả thật là nhịn không được. Hắn tức giận mà gầm lên một tiếng: “Hôm nay Trần Vũ ta không để cho ngươi biết nam nhân là không thể chọc vào, thi ta tuyệt không lấy họ Trần!”
Thấy hắn hùng hổ xông đến, nàng liền khinh thường mà bày sẵn tư thế, chỉ cần hắn dám thật sự xông lên, nàng dù liều mạng cũng phải cho hắn biết thực lực của nàng cường đại cỡ nào.