Đoạn đường này nhóm người Trần Vũ đi rất nhanh, bởi vì bên cạnh có thêm Hắc Long bảo hộ, cho nên những kẻ giám sát xung quanh đều không có ai dám rục rịch, hay làm ra bất kỳ hành động lỗ mãng nào. Mà cho dù bọn họ có ra tay, Trần Vũ cũng không thèm để ý, với thực lực của đám người này, Trần Vũ hoàn toàn có tự mình giải quyết được. Chỉ vì e ngại đến tình huống của Trần Tiểu Phương, cho nên hắn mới buông tha cho đám người này mà thôi.
Cuối cùng căn nhà gỗ cũng hiện ra trước mặt mọi người. Thân hình Trần Vũ hơi có chút ngừng lại, mà hai thiếu nữ Người Thỏ lúc này lại đang run lên bần bậc. Các nàng thật sự đã bị khí tức u ám từ trong căn nhà dọa cho có chút sợ. Mà Hắc Long cũng hơi hơi cảm thấy bất an, luồng khí tức này tạo cho nó một loại cảm giác rất áp lực.
Trần Vũ đưa mắt nhìn lên biểu hiện của mọi người, sau đó thản nhiên đi tới trước cánh cửa gỗ. Thật ra trong lòng của hắn cũng có chút kiêng kỵ, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ trên người, cho nên hắn chỉ có thể hít sâu xuống một hơi, rồi mới bước tới gõ cửa.
“Lộc cộc! Lộc cộc! Y Minh đại sư, xin hỏi đại sư có nhà hay không? Ta đến là để giao Cổ Hồn Hoa cho đại sư đây!”
Trần Vũ đứng đợi một hồi, rốt cuộc bên trong căn nhà gỗ cũng có tiếng bước chân đi tới.
“Lạch cạch!”
Âm thanh của cánh cửa gỗ được mở ra, mấy người Trần Vũ đều đưa ánh mắt nhìn tới. Chỉ thấy một người đàn ông chừng ba, bốn mươi tuổi bước ra, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía đám người Trần Vũ. Sau khi nhìn một hồi, hắn chợt có chút giật mình, sau đó còn lấm la lấm lét mà nhìn ra bốn phía xung quanh, như đang đề phòng ai đó. Mà Trần Vũ vừa nhìn thấy người này xuất hiện, liền có chút ngạc nhiên nói: “Mục Tần, ngươi làm sao lại ở đây?”
Hóa ra người đàn ông trung niên này chính là tên đạo tặc Mục Tần, lần trước lấy trộm trái tim Hắc Linh Miêu ở trên tay của Hồ Mị Nương, cho nên bị nàng một đường đuổi giết. Cuối cùng lại bị Hắc Ám Mục Sư Vương Dực Đức đánh cho trọng thương, rồi được nhóm người Trần Vũ đưa đến chỗ này cho Đại Sư Trần Y Minh trị liệu. Ban đầu Đại Sư Trần Y Minh còn nói là sau mười ngày mà nhóm người Trần Vũ không trở về, thì ông ta sẽ mặc để mặc cho Mục Tần tự sinh tự diệt. Nhưng Trần Vũ cũng không nghĩ đến, chỉ qua mấy ngày mà tên Mục Tần này đã được chữa khỏi, với lại bộ dáng cũng rất là tốt.
“Ui ui, tiểu huynh đệ, ngươi gọi tên ai a? Ta không phải là Mục Tần, tên ta là Lý Mục!” Mục Tần một bộ kinh ngạc hô lên.
Nhưng hắn làm sao biết được trên người Trần Vũ có được hệ thống, thân phận của hắn là không thể nào che giấu được ánh mắt của Trần Vũ.
“Lý Mục hay Mục Tần gì đều không phải là tên của ngươi sao? Với lại ta đến đây cũng không phải là để tìm ngươi, ta muốn hỏi đại sư có trong nhà hay không?” Trần Vũ không muốn dây dưa gì với tên trộm bất lương này, cho nên hắn một lời trực tiếp hỏi thẳng.
Mục Tần cũng không nghĩ đến tên tiểu tử trước mắt chỉ mới mấy ngày không gặp, hiện tại lại nói năng lớn lối như vậy. Nhưng khi hắn hơi liếc mắt nhìn kỹ một chút, liền bị dọa cho sợ hết hồn. Hắn còn nhớ rõ tên thiếu niên này mấy ngày hôm trước chẳng phải chỉ mới là Trung Cấp trung kỳ thôi sao, sao bây giờ lại lên đến hậu kỳ rồi, mà còn đột phá đến tầng tám nữa. Với lại bên cạnh hắn làm sao lại lòi đâu ra một đầu Long Hồn, nhìn khí thế của nó có chút dọa người nha!
Cho nên mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng ngoài mặt Mục Tần vẫn tươi cười nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đến thật sự là không đúng lúc rồi, lão đại sư lúc này vừa mới đi ngủ, ta không tiện làm phiền ông ấy!”
Thế nhưng lời này của hắn vừa mới nói ra, âm thanh của đại sư liền từ trong phòng vang ra: “Tiểu Tần, ngươi mau mời cậu thiếu niên kia vào trong nhà đi, ta muốn gặp hắn!”
Nghe được lời này của đại sư, sắc mắt Trần Vũ không khỏi có chút quái dị, mà Mục Tần thì vẫn một bộ thản nhiên nói: “Được rồi, vậy thì các ngươi vào đi!”
Trần Vũ đương nhiên là không khách khí một chút nào, hắn nhanh chóng dẫn theo hai thiếu nữ Người Thỏ đi vào trong phòng. Mà Hắc Long cũng lơ lửng đi theo sau lưng. Đợi cho mấy người Trần Vũ đi vào rồi, ánh mắt Mục Tần hơi có chút híp lại, không biết trong đầu của hắn lại đang đánh lên cái chủ ý gì.
Lúc này Trần Vũ nhìn thấy Đại Sư Trần Y Minh đang ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, phía trên còn thắp một ngọn đèn ma pháp. Sau khi vừa trông thấy nhóm người Trần Vũ đi đến, khuôn mặt già nua của đại sư có chút rung rung, cảm giác dường như đang rất kích động.
“Người bạn nhỏ, ngươi thật sự là đã giúp ta thu thập được Cổ Hồn Hoa rồi hay sao?” Ánh mắt của Đại Sư Trần Y Minh lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm về phía Trần Vũ.
Trần Vũ hơi có chút rùng mình, nhung hắn cũng không muốn nhiều lời, liền trực tiếp đem Cổ Hồn Hoa đưa cho Đại Sư Trần Y Minh. Hai tay của vị đại sư lúc này đang rung lên vì kích động, mà giọng nói già nua của ông ta cũng mang theo một mùi vị rất khó tả: “Ha ha ha… cuối cùng lão phu cũng tìm ra được nó rồi… bà lão… ha ha ha… hôm nay ước nguyện của ta với bà cuối cùng cũng có thể thực hiện được rồi! Ha ha ha!”
Nhìn thấy vẻ mặt kích động lúc này của Đại Sư Trần Y Minh, trong lòng Trần Vũ liền âm thầm thở dài một hơi. Hắn biết rất rõ, cho dù Trần Y Minh có làm như thế nào đi chăng nữa, thì vợ của ông ta cũng không thể nào sống lại được. Bởi vì người chết thì không thể sống lại, mà nghịch thiên cãi mệnh thì chỉ có một đường diệt vong mà thôi.
Tuy rằng biết là như vậy, nhưng Trần Vũ vẫn không muốn đi lên khuyên can. Bởi vì đây là nguyện vọng của Trần Y Minh, đồng thời cũng là hy vọng duy nhất để cho ông ta sống tới tận bây giờ. Chỉ cần còn có hy vọng, thì ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Giống như hắn lúc này cũng như vậy, hắn hy vọng mình có thể trở về nhà, cho nên vẫn đang nỗ lực để đạt đến Thần Cấp, cho dù hắn biết con đường này thật sự rất khó đi.
Con người mà, ai cũng cần phải có hy vọng để nỗ lực, chỉ cần còn có hy vọng, là còn bước tiếp để đi.
Sau khi kích động một trận, rốt cuộc Đại Sư Trần Y Minh cũng phục hồi lại tinh thần, ông ta nhanh chóng đem Cổ Hồn Hoa cất giữ vào trong hộp ngọc, sau đó hướng về phía Trần Vũ nói: “Người bạn nhỏ, tuy rằng ngươi đã giúp được ta một việc lớn, nhưng hiện thời ta lại không có thứ gì quý giá để cho ngươi. Vì vậy ta muốn nhờ ngươi một việc, không biết là ngươi có nguyện ý hay không?”
“Đinh, chủ nhân nhận được nhiệm vụ mới, xin hỏi chủ nhân có muốn kiểm tra hay không?”
Trần Vũ còn đang muốn hướng về phía Đại Sư Trần Y Minh hỏi han một hồi, âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên làm cho lời nói của hắn vội vàng nuốt lại. Sau đó hắn liền nhanh chóng đi vào bên trong hệ thống kiểm tra thông tin.
“Hệ thống thông báo: Bởi vì chủ nhân đã giúp đỡ Đại Sư Trần Y Minh thu thập Cổ Hồn Hoa, cho nên Đại Sư Trần Y Minh quyết định đem đơn phương Thành Thánh Đan ủy thác cho chủ nhân đưa đến Phượng Hoàng Trấn, giao cho Vương Viên Ngoại. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, chủ nhân nhận được hai vạn điểm kinh nghiệm, hai vạn xu, cùng một tờ đan phương Thành Thánh Đan hoàn chỉnh!”
Nhìn xong nội dung thông báo nhiệm vụ của hệ thống, Trần Vũ không khỏi giật mình. Hắn tuy rằng không thể nào dùng đan dược để thăng cấp, nhưng hắn có thể đem đan dược đưa cho người bên cạnh mình dùng, với lại nếu bán ra ngoài, cũng là một khoản thu nhập không hề nhỏ một chút nào. Huống hồ vật phẩm từ bên trong hệ thống lấy ra, tuyệt đối là hàng chính phẩm, bảo đảm không có xuất hiện tình huống bị tác dụng phụ. Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh bên cạnh mình toàn là cường giả Thánh Cấp, trái tim Trần Vũ không khỏi nhảy lên bang bang. Thế nhưng lúc này hắn chỉ có thể thu hồi kích động, đem tâm tình nhanh chóng bình phục trở lại.
Sau khi thoát ra khỏi giao diện của hệ thống, Trần Vũ mới nhìn về phía Đại Sư Trần Y Minh mỉm cười nói: “Đại sư, kẻ hèn này được đại sư để mắt đến đã là một niềm vinh hạnh không hề nhỏ rồi. Chỉ cần là việc mà đại sư giao phó, kẻ hèn này nhất định sẽ đi hoàn thành cho ngài, xin ngài cứ yên tâm!”
Đại Sư Trần Y Minh ban đầu thấy Trần Vũ yên lặng không đáp, còn nghĩ là hắn muốn mở miệng từ chối, cũng không hề nghĩ đến hắn vậy mà lại nói ra mấy lời như thế này. Vẻ mặt của Đại Sư Trần Y Minh không khỏi lộ ra một vòng vui vẻ, ông ta nhanh chóng từ trong không gian trữ vật lấy ra một cái hộp lớn, cẩn thận giao cho Trần Vũ, nói: “Đây là đan phương cùng với đan dược mà ta đặc biệt chế ra, bên trên còn có cấm chế, cho nên ngươi tốt nhất là đừng có đụng vào. Khi nào ngươi đi đến Phượng Hoàng Trấn, thì đi gặp một người tên là Vương Viên Ngoại, giao cái hộp này cho ông ấy!”
Nói xong mấy lời này, Đại Sư Trần Y Minh còn móc ra một bức phong thư, đặt lên trên hộp gỗ, rồi nói: “Còn đây là phong thư ta giao cho Vương Viên Ngoại, sau khi nhận được bức phong thư này, ông ta nhất định sẽ ban thưởng đồ vật cho ngươi, bảo đảm giá trị của nó không nhỏ một chút nào đâu! Coi như đây là lễ vật mà ta đền đáp cho công sức của ngươi vậy!”
Trần Vũ cẩn thận nhận lấy hộp gỗ và bức phong thư trên tay của Đại Sư Trần Y Minh, sau đó hắn liếc cũng không thèm liếc, liền đem cả hai món đồ vật này ném vào trong không gian của hệ thống. Đại Sư Trần Y Minh nhìn thấy một màn này, vẻ mặt rất là hài lòng. Nhưng rồi ông ta lại đột nhiên phất phất tay nói: “Được rồi, việc cũng đã bàn giao xong, các ngươi không có việc gì nữa thì rời khỏi đây hết đi! Đừng có ai ở đây mà làm phiền ta!”
Nói xong câu này, thân hình của Đại Sư Trần Y Minh liền nhanh chóng đi mất, để lại đám người Trần Vũ một mặt ngơ ngác.
“Xong việc, phủi đít liền đi, đây là có ý gì?” Trong miệng Hắc Long không nhịn được mà lẩm bẩm mắng.
Nhưng mà Trần Vũ lúc này đã vội vàng kéo đám người Tuyệt Ảnh nhanh chóng rời đi. Hắn cũng không muốn bởi vì cái miệng thối của Hắc Long mà lại gặp họa.