Tay nhỏ của bé nắm áo ba ba, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con có nuôi một con chó chó to lắm…”
Mẹ Chu duy trì nụ cười phải phép, nói: “Cục cưng thích chó trong nhà à? Đã đặt tên chưa?”
Mẹ Chu suy đoán, có thể vì trông mình rất giống người mẹ đã qua đời của đứa bé, cho nên ba ba của đứa bé mới để cô làm chuyện này.
Chúc Chúc cúi thấp đầu, ngượng ngùng nhìn mẹ rồi nhỏ giọng nói: “Thích ạ, chó chó to rất to ạ, nhưng nó rất nghe lời. Ngày nào nó cũng ngoan ngoãn đánh răng hết…”
Chúc Chúc liền vội vội vàng vàng bổ sung: “Ngày nào con cũng đánh răng ạ…”
Mẹ Chu vẫn có cảm giác mình không thể hiểu trẻ con. Giống như bây giờ vậy, cô cũng không biết phải làm thế nào để nói chuyện tiếp với đối phương nữa. Hôm nay ra ngoài, hẳn là nên suy nghĩ thêm về hình thức ở chung.
“Cục cưng ngoan quá.”
Thật ra mẹ Chu cũng đang quan sát bạn nhỏ, cũng nhìn thấy mu bàn tay phải của bé sưng như cái bánh bao nhỏ. Thế là cô tìm được chủ đề nên nói tiếp: “Tay cục cưng bị sao vậy?”
Chúc Chúc cẩn thận chọc vào mu bàn tay phải của mình rồi nói: “Con cho chó ăn rau, có một chú kỳ quái cầm táo đánh con ạ…”
“Sao cái chú đó lại làm thế, thật quá đáng!” Mẹ Chu nửa nghiêm túc, nửa diễn trò nói.
Chúc Chúc gật đầu. Bé nói: “Ba con cũng đánh tay chú ấy rồi ạ. Sau này chắc chắn chú ấy sẽ không dám đánh con nít nữa.”
Mẹ Chu nhìn vị người lớn đứng bên cạnh, bạn nhỏ nhà mình bị đánh tay còn đặc biệt đánh lại. Con gái cưng thật sự được cưng chiều. Bây giờ người lớn đều chú trọng đến thể diện, tìm lại mặt mũi một cách dứt khoát gọn gàng như vậy thật hiếm có.
Chúc Chúc đã lâu không nhìn thấy mẹ, nên có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong thời gian ngắn bé lại không biết nên nói gì. Còn bên khác thì đang tận tụy cố gắng đóng vai nhân vật này. Nhưng trên thực tế họ đều không biết nên giao lưu thế nào. Hai người gặp nhau mà hoàn toàn không có chút ấm áp được đoàn tụ trong thời gian dài. Mà ngược lại, lại có loại cảm giác xa cách.
Kim Sân nhìn đồng hồ, lúc này mới bế Chúc Chúc lên rồi nói: “Lát nữa mẹ còn phải bận việc. Cục cưng, chúng ta về cho chó chó to ăn có được không?”
Chúc Chúc rất nghe lời mà gật đầu. Mặc dù không nỡ, nhưng bé vẫn nói: “Tạm biệt mẹ.”
Mẹ Chu hơi sửng sốt. Tuy chỉ là một đứa bé xa lạ, nhưng nhìn đứa bé này bị ôm đi, cô luôn cảm thấy lòng mình chua xót kỳ lạ.
Cô vẫn ngồi tại chỗ cũ, nhìn hai cha con dần dần đi xa, rồi từ từ lấy lại tinh thần. Lúc cô lấy lại tinh thần, thì thấy chồng mình đã đến, ngồi ở phía đối diện cô.
Quỷ thần xui khiến thế nào, mẹ Chu liền nói: “Đứa bé này, em luôn cảm thấy trước đây đã từng gặp qua. Lúc nhìn thấy con bé, em liền muốn đến ôm con bé một cái.”
Chu Hoa nhíu mày, nói: “Đúng là hơi kỳ lạ. Lúc em thấy bé, có phải cũng có loại cảm giác áy náy rất mạnh hay không?”
Mẹ Chu a một tiếng, nói: “Vậy thì không, chỉ rất muốn ôm bé mà thôi.”
Ở bên khác, Chúc Chúc ghé sát vào vai ba ba. Kim Sân không nhìn thấy vẻ mặt của bé, nhưng anh cảm thấy cuộc gặp mặt hôm nay đã hỏng bét.
Rất rõ ràng, mẹ Chu chẳng diễn tròn vai người mẹ, cả khuôn mặt lung túng làm người khác thấy ngạt thở.
Kim Sân nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc con. Anh phải thuê một diễn viên chuyên nghiệp mới đúng. Kết quả, anh lại nhìn thấy nhóc con đang ghé sát vào vai mình ngẩng đầu lên, phấn khích đến hỏng: “Ba ba ơi, cuối cùng con cũng nhìn thấy mẹ rồi!”
“Con thích mẹ lắm!”
“Ba ba, ba ba, hình như mẹ cũng thích con nữa!”
“Ba ba ơi, lúc nào chúng ta lại đến tìm mẹ ạ?”
“Hôm nay thật vui quá!”
“Ba ba ơi, lần sau chúng ta tới, có thể dẫn theo chó chó to đến không ạ?”
Kim Sân muốn cười nhưng lại thấy lòng chua xót. Chúc Chúc là trẻ con, bé chưa phân biệt được lúng túng hay không lúng túng. Bé chỉ biết bé vui là được.
Từ lúc Chúc Chúc bắt đầu đến nhà anh, gần như bé không hề nói về mẹ. Kim Sân cứ tưởng bé còn nhỏ, mẹ không ở bên cạnh, bé cũng sẽ không nhớ. Nhưng thực tế là, càng nhỏ thì càng ỷ lại vào nhân vật người mẹ này.
Nhất là khi các bạn nhỏ xung quanh đều có mẹ, mà bé thì không có.
Kim Sân nhớ lại cha anh đã từng đề nghị anh đưa Chúc Chúc đến sống trong một gia đình hoàn chỉnh. Lúc ấy anh từ chối, vì anh cảm thấy mình có thể cho bé một gia đình có môi trường lành mạnh. Anh làm một người cha, cũng không hề kém hơn những người cha nhân loại khác.
Nhưng giờ phút này, Kim Sân mới hiểu được, Tiểu Chúc Chúc cũng cần mẹ nữa.
Sau khi về nhà, Chúc Chúc giống như điên rồi. Bé chạy từ tầng trên xuống tầng dưới, dẫn theo chó chó to cùng vui vẻ phát rồ.
Thỉnh thoảng bé sẽ ôm một quả táo, đi vào phòng sách rồi hỏi ba ba rằng: “Ba ba, ba ba, con tìm được một quả táo to nhất rồi, con có thể tặng cho mẹ không ạ?”
Kim Sân nhìn nhóc con đang vui vẻ, gật đầu rồi nói: “Đợi khi nào gặp mẹ lần nữa, thì tặng cho mẹ con.”
Chúc Chúc ra sức gật đầu, bé nói: “Vậy con sẽ đặt trong ngăn tủ của con, không cho chó chó to ăn đâu.”
Sau khi nhóc con nói xong thì ôm quả táo to, vui vẻ chạy về phòng mình. Tử thần số hai nhìn Kim tiên sinh. Trước đây người cô bé thích nhất là vị ba ba này, có gì ngon đều phải để lại cho ba ba. Hiện tại bé lại chỉ nhớ mỗi mẹ.
Anh ta mở miệng nói: “Anh không định đưa đứa bé cho bọn họ đấy chứ?”
Kim Sân lắc đầu, nói: “Không.”
Hai người kia không có ký ức về Chúc Chúc, mà một người trong đó lại luôn sinh bệnh. Hai người đó cũng không có quá nhiều tiền, làm sao chăm sóc Chúc Chúc được?
Tử thần số hai thở dài rồi nói: “Cho nên, làm cha là khó nhất. Muốn cho con thứ tốt nhất, nhưng thứ đó lại không chắc là thứ nó muốn nhất.”
Kim Sân im lặng nhìn máy tính, không nói lời nào. Dường như anh đã nghe được câu này, lại dường như chưa nghe.
Lúc này, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân của trẻ con. Nhóc con tới bên cạnh ba ba, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có. Bé đưa một quả quả nhỏ màu đỏ cho ba ba: “Ba ba, ba ba, ba ăn đi, ba ăn đi!”
Kim Sân lấy qua, cắn một miếng, chua đến nổi khiến cả người đều run lên.
Nhóc con nói: “Chua quá đi!”
Thì ra, đây là lần đầu tiên bé ăn được thứ khó ăn như vậy. Bé cảm thấy rất mới lạ, vội vàng cầm đến cho ba ba nếm thử.
Tử thần số hai nhìn cảnh này, Kim Sân mới chính là ba ba ngốc của nhân loại.