Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chúc Chúc đều là vẻ sùng bái ba ba. Hôm nay bé đã rất buồn vì mình không thắng trong trận cãi nhau ầm ĩ ở trường, nhưng ba ba vừa đến, những chị bé dữ dằn kia lập tức chạy mất dép, thật là vui quá.
Thực tế Kim Sân cũng rất tức giận. Anh nhìn dáng vẻ phấn khích của con gái, dịu dàng nói: “Về sau nếu có người bắt nạt con, con phải nói ngay với ba ba. Ba ba giúp con bắt nạt lại.”
Chúc Chúc gật đầu như chuyện đương nhiên, miệng thì nói ngọt: “Ba ba lợi hại nhất! Về sau con cũng muốn lợi hại như ba ba.”
Kim Sân nhìn con gái, trong lòng thì nghĩ, không lợi hại cũng không sao cả.
Nhân loại thường hay nói một câu ——
Cha mẹ ngàn tuổi không bảo vệ được con trăm tuổi.
Đây là một câu ngạn ngữ, thủ pháp nói quá. Ý không phải là nhân loại có thể sống đến ngàn tuổi, mà ý là cha mẹ có lợi hại hơn nữa cũng không thể bảo vệ con cái cả đời.
Kim Sân lại rất kiêu ngạo ở phương diện này, vì anh có thể. Nhân loại không thể bảo vệ con mình cả đời. Bởi vì một ngày nào đó, nhân loại sẽ già rồi chết đi, để lại con mình lẻ loi trơ trọi trong thế giới này. Mà anh thì chẳng hề có loại phiền não này, anh có thể bảo vệ con gái mình suốt một đời.
Trong mắt Kim Sân đong đầy tình thương của người cha. Anh dịu dàng nói: “Ba ba sẽ bảo vệ con cả đời này, nên không lợi hại cũng chẳng sao cả. Nếu có ai bắt nạt con, thì hãy nói với người đó là ba ba sẽ tìm họ gây phiền phức.”
Chúc Chúc ra sức gật đầu: “Dạ.”
“Ba ba ơi, để con tự đi ạ.” Chúc Chúc cảm thấy ba ba đã mệt, ôm bé đi đường sẽ rất vất vả.
Kim Sân để con gái xuống, rồi nắm tay con gái đi ra cổng trưởng. Bên cạnh còn có những người cha mẹ khác hoặc là ông bà dắt trẻ về nhà, cũng có một vài đứa trẻ đã lớn tự mình đeo cặp sách, đi trên lề đường.
Kim Sân thấy phía trước có một cậu bé cao cao, có lẽ đang học lớp ba hoặc bốn. Nó cầm một cái súng đồ chơi trong tay, bắn vào đất tạch tạch tạch.
Kim Sân nhíu mày. Anh là tử thần, đương nhiên sẽ biết trẻ con loài người mới lớn có bao nhiêu xấu xa.
Ngay cả trong cuộc sống làm việc, anh cũng từng thấy rất nhiều trường hợp trẻ con loài người tự sát vì bị bắt nạt.
Lúc ấy anh không có cảm giác gì, vì lúc đó chưa có con gái. Hiện tại liên tưởng đến con gái mình, lại thấy đau lòng không cách nào tưởng tượng nổi.
Kim Sân đã gặp những người bạn của Chúc Chúc ở nhà trẻ trước đây. Chúng nhỏ tuổi lại đơn thuần, cộng thêm thân phận của anh. Cho dù chúng có bất mãn với Chúc Chúc, thì phụ huynh cũng sẽ dặn con nhà mình phải tạo quan hệ tốt với Chúc Chúc. Nhưng bây giờ anh chỉ là một người bình thường, còn con gái anh lại xinh đẹp và có tính tình đơn thuần. Kim Sân nhíu mày.
Lúc trước rời đi anh tưởng rằng chẳng có gì to tát, hiện tại mới ý thức được, nuôi một đứa bé có bao nhiêu phức tạp.
Bên ngoài trường học không tiện đón xe, vì bên này rất nhiều trẻ con nên xe taxi không dám dừng ở đây. Kim Sân dắt Chúc Chúc đi theo mấy vị phụ huynh khác, đi về phía trạm xe.
Trên đường đi, Chúc Chúc còn kể vài chuyện ở trường ——
“Hôm nay cô giáo dạy bọn con học đánh vần ạ.”
“Cô giáo còn nói bọn con về nhà chép sách giáo khoa. Ba ba ơi, ba phải giúp con đổi bút đỏ nữa, cô giáo nói ngày mai sẽ kiểm tra ạ.”
“Ừ, ba ba sẽ đổi cho con.”
Rất nhanh, Tiểu Chúc Chúc liền không nói câu nào nữa, vì ánh mắt của bé đang bận nhìn những bạn nhỏ khác. Bên kia có mấy bạn nhỏ học lớp bốn hoặc năm, lưng đeo cặp sách, túm năm tụm ba vây quanh một sạp nhỏ. Đứa nào cũng cầm một gói thanh cay trong tay, ăn rất vui vẻ.
Chúc Chúc liền không đi được nữa.
Kim Sân nhìn theo ánh mắt Chúc Chúc, liền thấy sạp nhỏ kia đang bày cái gì, đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Chúc Chúc.
Chúc Chúc nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Ba ba ơi, đi thôi ạ.”
Kim Sân: “Con không muốn ăn à?”
“Ba ba ơi, những thứ bên ngoài đều mất tiền mua, chúng ta về nhà ăn đi ạ.” Chúc Chúc cho rằng ba ba vẫn chưa biết những thứ bên ngoài đều mất tiền mua.
Kim Sân bế người lên, đi đến mua hai gói rồi đưa cho Chúc Chúc: “Ba ba không thiếu tiền.”
Chúc Chúc không tin, không phải ba ba bị phá sản hả?
Kim Sân nói: “Ba ba thật sự không thiếu tiền mà, chỉ là không nhiều tiền như trước thôi.”
Kim Sân nhấn mạnh: “Trước đây ba ba là người có tiền nhất, bây giờ không còn có tiền nhất, nhưng ba cũng có tiền giống những người cha mẹ khác. Cục cưng muốn mua gì, muốn ăn gì đều có thể nói với ba ba. Ba ba của bạn nhỏ khác có thể mua, ba cũng có thể mua mà.”
Chúc Chúc rất kinh ngạc, thì ra trước đây ba ba là người có tiền nhất đó!
Chúc Chúc rất vui mừng và bắt đầu ăn thanh cay. Bé đút một cái cho ba ba ăn trước. Lúc Kim Sân ăn liền cảm thấy hơi cay nhưng lại thấy Chúc Chúc ăn đến đặc biệt vui vẻ. Sau khi đã ăn xong, khuôn mặt nhỏ của bé ửng đỏ, hà hơi thật nhiều, cay…
“Cay quá đi!” Lúc bé nói là còn đang cười.
Kim Sân xoa đầu bé, “Về sau không được ăn cái này nữa.”
Cũng may một lúc là hết, nhưng trời lại đổ mưa. Kim Sân cởi áo khoác ra, bọc con gái lại. Dưới cơn mưa to, anh ôm con gái chạy tới trạm xe để đón xe. Cũng may hai người nhanh chóng đã đón được xe. Ngồi trong xe, Kim Sân kiểm tra cho con gái, may mà không bị ướt. Trước đây anh từng thấy có đứa bị dính mưa mà cảm mạo nóng sốt phải đi bệnh viện. Cho nên anh đặc biệt sợ Chúc Chúc sẽ sinh bệnh.
Sau khi Kim Sân dẫn theo con gái về nhà, trong đầu vẫn nghĩ về những chuyện ở trường của bé. Anh thật sự thấy không yên lòng, nên mở máy tính tìm kho số liệu dự phòng lúc trước. Trước đó anh phân tích app Tử thần xem rốt cuộc bên trong đã xảy ra vấn đề gì, đã từng xuất số liệu của nhân loại rồi.
Kim Sân ngồi trước máy tính, vẻ mặt nghiêm túc chuyển tên các giáo viên của Chúc Chúc vào, kích vào tìm kiếm.
Rất nhanh, kết quả đã được liệt kê ra từng trang. Kim Sân bắt đầu xem phần của chủ nhiệm lớp ở trang đầu ——
Khi còn nhỏ đã từng dùng pháo làm nổ mặt một đứa bé. Cấp ba là học sinh cá biệt ở trường. Sau đó thì thi vào cao đẳng sư phạm. Nhờ có chú ruột làm hiệu trưởng một trường, mới miễn cưỡng được vào dạy ở trường tiểu học này.
Kim Sân cắn răng. Không được, anh không thể để con gái học lớp của loại người như thế.
“Ba ba ơi —— “
Lúc này, con gái nhỏ đi đến. Bé lấy tay ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, nước mắt rơi lã chã, gọi anh xin giúp đỡ: “Ba ba ơi, bụng bụng đau quá…”
Kim Sân giật mình, nhanh chóng bế người lên. Lúc ra ngoài anh mới chợt nhận ra bên ngoài vẫn đang mưa to, thế là lại quay vào nhà. Anh cầm dù che mưa, cõng con gái trên lưng. Một tay anh đỡ lưng con gái, tay còn lại bung dù…
Cơn mưa tầm tã tạt rào rào rào vào dù. Mưa quá to, có mấy xe đi ngang qua nhưng không chịu dừng lại.
Chúc Chúc áp vào lưng ba ba, đau đến mức rơi cả nước mắt: “Ba ba ơi…”
Ngước mắt lên nhìn bầu trời tối đen vì mưa to, Kim Sân cắn răng, mặc kệ.
Anh lấy đồng hồ trên tay xuống, chớp mắt đã biến mất cùng con gái.
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Đối với bậc cha mẹ không có xe mà nói, con cái mà sinh bệnh thật sự rất đáng sợ.