“Vào phòng bếp múc nước ra rửa rau, rửa rau xong thì đổ mấy thau nước đó vào nhà vệ sinh.” Ông chủ nói kiểu hung thần ác sát. Mấy nhân viên trong quán cũng không làm việc nữa, mà nín cười ngồi sang một bên nhìn các bé làm việc, thầm nghĩ mấy vị phụ huynh thật đúng là cha mẹ ruột.
Lần này, Chúc Chúc vốn đang bình tĩnh đã thấy khẩn trương hơn. Ông chủ mở quán ăn, nên những nhân viên khác hầu như đều làm việc trong phòng bếp. Người nào người nấy đều to lớn thô kệch, đứng nghiêm một bên với khuôn mặt hơi vặn vẹo mà nhìn các bé, khiến tay Chúc Chúc run lên.
Ngoài Chúc Chúc ra, thì mấy cô bé khác đều là lần đầu tiên làm những việc này. Ban đầu các bé còn không muốn làm, nhưng với tình hình hiện tại thì ai cũng thấy sợ hãi. Mấy cô bé nhớ lại lời cô giáo từng nói lúc trước, nên chỉ có thể bắt đầu rửa rau.
“Hình như vừa nãy bọn họ mới đóng cửa đó…” Chúc Chúc vừa dùng thau hứng nước, vừa nhỏ giọng nói bên tai chị cả.
Chị cả cũng đã phát hiện ra, tay đang bưng thau nước cũng run lên. Tuy hoảng sợ lắm, nhưng mấy cô bé đang bưng nước chẳng dám dừng lại.
Rất nhanh, thau to đã đầy nước. Các bé ngồi xổm trên đất, tim đập rộn lên, bắt đầu rửa rau, xì xào bàn tán trong âm thầm ——
“Bọn họ có phải người xấu hay không nhỉ?”
“Không thì gọi điện thoại cho ba ba nhé?”
“Nhưng chúng ta lấy điện thoại ra gọi có thể bị phát hiện hay không đây?”
“Nếu bị phát hiện, ông ấy đánh chúng ta thì biết làm sao?”
Tay của Chúc Chúc run lẩy bẩy. Bé hối hận rồi, chuyện như rời nhà trốn đi phải dẫn theo ba ba mới đúng.
Thau to dùng để rửa rau rất thấp, mà ghế trong quán đều là ghế cao. Nếu các bé ngồi trên ghế cao sẽ không thể rửa rau, cho nên mấy cô bé đều là ngồi xổm trên đất để rửa. Ngồi xổm một lúc, chân bắt đầu tê.
Ông chủ bên cạnh còn nói dữ: “Rửa nhanh lên, nếu rửa không hết thì lát nữa sẽ đưa các cháu vào núi đi chăn trâu!”
Em út sợ quá lập tức khóc nấc, thút thít nói: “Cháu không muốn chăn trâu đâu ạ!”
Sau đó động tác trên tay cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều. Cô bé vừa khóc, mấy cô bé khác cũng khóc theo.
Chúc Chúc vừa sợ lại vừa sốt ruột, vội vàng nói: “Cháu có thể dẫn ba cháu đi chăn trâu cùng không ạ?”
Bé đã ở với ba ba và ông nội từ nhỏ, mà nhà bé lại không có nhiều thân thích hay lui tới giống những nhà khác. Hiểu biết của Chúc Chúc về thế giới đa số đều đến từ trong sách và từ ba ba. Bé không có những mối quan hệ phức tạp, có thể thu được một vài thường thức trong thực tế giống những bạn nhỏ khác.
Theo Chúc Chúc, đi vào núi chăn trâu cũng như rửa bát, rửa rau, đều là kiếm tiền để đổi lấy bữa cơm.
“Chắc chắn không thể để cháu dẫn theo ba ba rồi, mà sau này các cháu cũng không gặp được cha mẹ mình đâu.” Mấy người lớn nói lời tàn nhẫn.
Đừng nói mấy cô bé đã khóc gọi cha mẹ, đến cả Chúc Chúc cũng không kiềm được mà bắt đầu khóc nấc rồi.
Ngay sau đó bên ngoài liền có người gõ cửa ——
“Mở cửa, mở cửa đi!”
Mấy cô bé lập tức đứng lên, chân tê rần lại không dám chuyển động, chỉ khẽ di chuyển thì lại càng tê đến phát đau, miệng thì kêu la: “Cha mẹ!”
Cửa lập tức được mở ra. Các vị phụ huynh chạy vào, ôm chầm lấy con nhà mình một cách chuẩn xác: “Không sao, không sao rồi, về nhà nhé.”
Ông chủ và mấy nhân viên của quán: “…” Kẻ có tiền thật biết chơi.
Chúc Chúc khóc đến nổi một dòng nước mũi một dòng nước mắt: “Ba ba ơi, chăn trâu…”
“Không chăn trâu, không chăn trâu đâu, bọn họ là người xấu, ba ba đã gọi cho chú cảnh sát rồi. Một lát nữa chú cảnh sát sẽ đến ngay.” Kim Sân đau lòng nói.
Theo Kim Sân, đây hoàn toàn là mấy vị phụ huynh nhà khác muốn giáo dục con mình, kết quả lại khiến con gái anh cùng chịu khổ theo.
Nếu Kim Sân chỉ là thần, anh sẽ dứt khoát ôm con gái đi từ lúc đầu, vì bản thân anh không thèm để ý đến cách nhìn của nhân loại đâu.
Nhưng anh lại là một người cha. Bởi vì là cha, nên anh không thể không cân nhắc đến nhiều chuyện hơn.
Kim Sân ôm con gái tách khỏi những người khác. Cho dù Chúc Chúc đã lớn hơn rất nhiều, bé mười tuổi đã cao một mét rưỡi, nhưng trong mắt ba ba, bé vẫn là cô bé con.
Kim Sân về tới xe, đặt con gái vào chỗ ngồi bên cạnh trong xe.
Chúc Chúc vừa khóc nấc vừa nói: “Vẫn là ba ba lợi hại nhất, lúc ba ba bỏ nhà ra đi đều sẽ mang theo tiền nha.”
Kim Sân thở dài một hơi rồi nói: “Đừng tưởng rằng khen ba như thế thì con sẽ không sao. Mấy bạn muốn rời nhà trốn đi thì cứ để mấy bạn đi, con đi theo làm gì?” Anh hiểu Tiểu Minh nói gì, ngay từ đầu Chúc Chúc đã không muốn đi, mà bị lôi kéo đi cùng.
Những vị phụ huynh nhà khác muốn con mình bị chút dạy dỗ, để các bé hiểu các bé còn quá nhỏ, thế giới bên ngoài chỉ cần hơi ác ý là có thể khiến các bé khóc thét kêu cha gọi mẹ.
Mục đích của Kim Sân lại không phải vậy.
Chúc Chúc nhỏ giọng nức nở: “Thế nhưng… Nhưng tất cả các bạn đều đi ạ.”
Kim Sân nhìn dáng vẻ của bé lúc này, cũng không hung dữ nổi. Con gái của anh khi còn nhỏ đã rất cô đơn, lại phải lang thang còn phải chuyển trường, khiến bé luôn không hòa hợp với những bạn nhỏ khác. Sau này lại có bạn tốt cùng chơi, nên trong nội tâm bé hy vọng sẽ thân thiết với các bạn.
Kim Sân cho rằng trạng thái lý tưởng của nhân loại hẳn là: Có một sự nghiệp để phấn đấu cả đời, cũng vì phải phấn đấu, nên nhân loại mới có được cảm giác hạnh phúc cao nhất. Anh hy vọng con gái cũng sẽ như vậy.
Mà theo Kim Sân, mối quan hệ nhân sinh phức tạp của nhân loại thật sự dư thừa, là không cần thiết và lãng phí thời gian.
Quan điểm của anh vượt khỏi khuôn khổ vĩ đại của nhân loại, đứng ở chóp đỉnh của nền văn mình lịch sử nhân loại. Anh biết rõ câu trả lời chính xác cho con người.
Thế nhưng khi đối mặt với những việc nhỏ vụn vặt như thế này của con gái, thậm chí có thể nói là trái ngược hẳn với quan điểm ban đầu của anh, Kim Sân nhẹ giọng nói: “Mọi người đều muốn đi, vậy thì cục cưng muốn thế nào?”
Trước giờ Chúc Chúc đâu có sợ ba ba, cho dù có làm sai chuyện gì bé cũng không sợ. Chúc Chúc nói: “Con muốn đi theo ba ba ạ.”
“Lần sau phải nghe theo bản thân.” Kim Sân kìm nén tiếng thở dài trong lòng.
Chúc Chúc cái hiểu cái không vẫn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng con không muốn cãi lộn với mấy bạn ấy ạ…”
Lúc này Kim Sân mới ý thức được một vấn đề rất lớn, những việc đã trải qua lúc nhỏ đã mang đến ảnh hưởng rất lớn cho Chúc Chúc. Bé bị ba ba vứt bỏ, liên tục lang thang trong hai năm, lại thêm những việc sau này đã khiến tính cách của bé quá mềm yếu. Bé sợ bị những người khác bỏ rơi mình. Kim Sân cũng nhận ra con gái chưa từng cãi lại mình, bé lớn thế này rồi, những chẳng có lần nào cả!
Kim Sân đau nhói lòng, mở miệng nói: “Cãi lộn với các bạn ấy cũng không sao, kể cả có cãi lại ba cũng không sao hết.”
Kim Sân cúi đầu xuống: “Bất kể con có nghe lời ba hay không, có phải bé ngoan hay không. Bất kể con được người khác thích hay không thích, ba ba cũng luôn là ba của con, mãi mãi yêu con.”