—— “Không thì chúng ta cùng bỏ nhà ra đi đi? Đến lúc đó chúng ta có thể tới rạp chiếu phim xem phim rồi nha!”
—— “Còn được mua đồ ăn ngon nữa!”
—— “Nhà bà ngoại tới có một ngọn núi rất to ở ngoại thành, ngồi xe là có thể đi đến đó. Bây giờ đang có dâu tây nữa nha! Lúc tớ nhỏ còn được leo núi, leo lên núi còn nhìn thấy sóc con đấy, đáng yêu lắm luôn. Nếu chúng ta bỏ nhà ra đi thì đến nhà bà ngoại tớ được không?”
—— “Thôi đi nha, đến nhà bà ngoại cậu thì chẳng còn giống bỏ nhà ra đi nữa, mà gọi là đi thăm họ hàng. Bà ngoại của cậu nhất định sẽ gọi điện thoại cho mẹ cậu ngay.”
—— “Vậy tớ sẽ không nói với bà ngoại tớ nữa. Chúng ta lén đi qua đó, rồi có thể lên núi hái hoa, giống như trong sách có nói đó.”
Chúc Chúc thật sự không thể hiểu vì sao mấy bạn lại phấn khích như thế, rời nhà trốn đi đâu có hay ho gì, vất vả lắm đó. Chúc Chúc vẫn còn nhớ lúc đó bé không được ăn đồ ăn bên ngoài, mà đồ ăn ba ba làm thì càng khó ăn.
Chúc Chúc nghe thấy mấy bạn nói đến hoa hoa và dâu tây, thì lập tức nói ngay: “Nhà tớ cũng có hoa, có dâu tây luôn. Nếu các cậu muốn ăn thì có thể đến nhà tớ hái nha.”
“Chúc Chúc, không được đâu, bọn mình phải lên núi hái nha, hái ở vườn nhà cậu thì còn gì thú vị nữa. Chúc Chúc này, cậu không muốn cùng đi leo núi với bọn mình hả?”
Chúc Chúc không biết nên phản bác thế nào, vì từ nhỏ đến giờ bé chưa từng được thấy thiên nhiên non xanh nước biếc, mà chỉ nhìn qua sách.
Thật ra bé cũng muốn leo núi, muốn xem sóc con. Thế là Chúc Chúc nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Tớ cũng muốn đi nữa. Vậy tớ có thể dẫn ba ba tớ đi cùng không? Lúc ba rời nhà trốn đi đã dẫn theo tớ, nên nếu tớ rời nhà trốn đi mà không dẫn ba theo thì sẽ thấy rất có lỗi với ba ba đó.”
Một bạn trong nhóm nói: “Bọn mình chỉ đi hai ngày, không lâu giống như ba cậu rời nhà trốn đi như vậy đâu. Nếu dẫn theo người lớn thì chơi không vui nữa, mà chú ấy nhất định sẽ gọi điện thoại đến cha mẹ bọn mình cho coi. Cứ như tối nay nè, bọn mình cùng nhau chơi đùa, nhưng không có người lớn nào nói rằng bọn mình không được làm thế này, không được làm thế kia gì hết.”
Chúc Chúc vẫn rất rầu rĩ.
Có mấy bạn khác còn rầu rĩ hơn cả Chúc Chúc. Mặc dù nói nghe rất vui, chúng cũng muốn rời nhà trốn đi, nhưng thực tế lại chẳng dám. Thấy mấy bạn khác chuẩn bị đi thật, thì Tiểu Minh hay có nhiều ý kiến nhất liền nói: “Không thì các cậu đi thử một lần trước, bọn tớ sẽ giúp các cậu quan sát phản ứng của người nhà các cậu. Nếu bọn mình đi hết toàn bộ, chắc chắn sẽ bị phát hiện ra ngay. Lần này các cậu đi, người nhà của các cậu nhất định sẽ hỏi bọn tớ là các cậu đã đi đâu. Đến lúc đó bọn tớ sẽ nói lung tung vài chỗ, không để họ tìm ra các cậu quá sớm. Rồi lần kế tiếp sẽ đến bọn tớ đi.”
Mấy thiếu nữ mới lớn đã thu xếp mọi việc một cách thóa đáng trong đầu.
Mà lúc này, một cô bé cho rằng nhất định phải rời nhà ra đi lập tức ôm lấy cánh tay Chúc Chúc: “Vậy thì Chúc Chúc tuyệt đối không được ở đây. Chúc Chúc chẳng biết nói dối, ở lại đây sẽ bị lật tẩy ngay.”
Chúc Chúc khóc không ra nước mắt. Mặc dù có mấy năm không học chung với mấy bạn, nhưng tình bạn ở nhà trẻ vẫn được duy trì cho đến bây giờ. Quan hệ của mọi người đều rất tốt, Chúc Chúc cũng rất thích chơi cùng mấy bạn. Tuy bé cảm thấy bỏ nhà ra đi sẽ rất vất vả, nhưng cũng không muốn làm hỏng tâm tình của mọi người. Vấn đề là, nếu ba ba bé có hỏi, bé cũng không có cách nào nói dối hết.
Vậy là Chúc Chúc cứ thế bị kéo đi ——
Mấy nữ sinh kéo Chúc Chúc đi thay quần áo, đeo cặp, một nữ sinh ở trong lều vải lớn nói: “Bọn mình giống như đang muốn bắt cóc Chúc Chúc vậy đó.”
Sau khi Chúc Chúc nghe được, lập tức nói: “Các cậu đừng nói thế với ba tớ nhé. Nếu ba có hỏi, cậu cứ nói tớ với mấy bạn cùng nhau bỏ nhà ra đi, sẽ không gặp người xấu và trở về ngay thôi. Lần sau tớ bỏ nhà trốn đi nhất định sẽ dẫn ba đi cùng, lần này không thể dẫn ba đi được.”
Chúc Chúc suy nghĩ, rồi nói với những đồng bọn nhỏ khác là: “Tớ gọi điện thoại cho ba tớ được không?”
“Chúc Chúc, tổ tông, tiểu tổ tông ơi, cậu muốn gọi điện thoại thông báo trước hay sao, đó đâu gọi là rời nhà trốn đi nữa!” Cha mẹ của các bé đều bận bịu, chỉ có cuối tuần là không bận lắm. Các bé cũng phải bận rộn với các lớp học, nên vẫn thầm hy vọng nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của cha mẹ mình lúc không tìm được mình.
Chúc Chúc thở dài rồi nói: “Vậy được rồi, Tiểu Minh ơi, nhất định phải nói với ba tớ là, tớ không phải bị người xấu bắt đi, mà là bỏ nhà ra đi nha.” Chúc Chúc vẫn còn nhớ hai lần mình bị người xấu bắt đi, ba ba đều sốt ruột lắm.
“Chúc Chúc, tổ tông Chúc Chúc ơi, đại tổ tông ơi, cậu đã lớn rồi mà, sao còn giống con nít thế?”
Chúc Chúc lầm bầm: “Ba tớ lớn như thế rồi mà ở trước mặt ông nội vẫn là một đứa bé đấy thôi.”
Kim Sân biết được con gái bỏ nhà đi là do những phụ huynh có con tham gia tiệc ngủ gọi điện thoại tới với ngữ khí gấp gáp. Năm đứa bỏ đi, tất cả đều là con gái rượu trong nhà đó nha!
Lúc Kim Sân chạy đến, những cô bé ở lại đang đứng thành hàng, mồm năm miệng mười nói ——
—— “Mấy bạn ấy nói áp lực quá lớn, muốn ra ngoài xả hơi, sau đó liền đi mất ạ.”
—— “Bọn cháu có ngăn mấy bạn ấy lại, nhưng không ngăn được ạ.”
—— “Có thể là đi xem phim, cũng có thể là ra chơi ở sân chơi ạ.”
Kim Sân đi tới, sắc mặt rất khó nhìn. Sao con gái lại rời nhà trốn đi?
Anh đã từng thấy tương lai được suy tính từ công thức của nhân loại. Ở trong đó Chúc Chúc cũng từng bỏ nhà ra đi, nhưng là sau năm 16 tuổi. Bây giờ bé mới mười tuổi chứ nhiêu! Hôm qua lúc rời nhà còn rất tốt, sáng nay gọi video nói chuyện cũng không thấy có gì không đúng, sao lại đột nhiên rời nhà trốn đi?
Kim Sân vừa đi tới bên này, liền bị một cô bé nhét cho một tờ giấy. Cô bé kia là bạn tốt Hoa Tiểu Minh của Chúc Chúc, Kim Sân vẫn còn nhớ đứa bé này, bởi vì lúc tan học thường xuyên cùng về với Chúc Chúc.
Hoa Tiểu Minh nhỏ giọng nói với Kim Sân: “Lát nữa hãy mở ra đọc ạ.”
Kim Sân lại càng căng thẳng hơn, bởi vì anh ngờ rằng mấy đứa Chúc Chúc không phải rời nhà trốn đi mà là bị bắt cóc, tờ giấy này là tin nhắn bắt cóc.
Anh không cần trực tiếp nhìn tờ giấy, dùng tay mò một chút, liền đọc được tin nhắn trong đó ——
“Ba ba, ba ba ơi, các bạn muốn rời nhà trốn đi, con phải đi theo các bạn ấy ạ. Có lẽ ngày mai con sẽ về. Con không gặp người xấu, nên ba đừng lo lắng cho con. Con xin lỗi vì lần này trốn đi không thể dẫn ba theo, đợi lần sau trốn đi tiếp, con nhất định dẫn ba đi cùng nha.”