Cho nên Chúc Chúc đã học được cách biết vào thứ mấy là được ăn món nào từ khi còn bé. Lúc đó bé vẫn là một nhóc con mập lùn, vì thứ tư sẽ có món bé thích ăn nhất nên bé sẽ đếm đầu ngón tay để tính một cách phấn khởi: “Hôm nay là thứ ba, ngày mai sẽ là thứ tư, con rất vui đó nha!”
Cũng là bởi có món ăn ngon.
Thần biết mọi thứ Kim Sân làm, cũng đau lòng. Ông ta cảm thấy để nhà khoa học nhân loại từ từ tìm tòi, nhất định sẽ trị khỏi cho Chúc Chúc, mà không cần Kim Sân phải tự mình tìm tòi hết lần này tới lần khác. Tất cả những thứ có liên quan đến phòng thí nghiệm đều cất giấu hồi ức thống khổ của Kim Sân.
Nhưng Kim Sân làm không được. Anh làm cách nào cũng không quên được cảnh nhóc con được ăn ngon sẽ múa máy, không quên được cảnh khi bé còn nhỏ, cầm thìa còn chưa vững đã “Hiên ngang” đút vào miệng mình.
Giờ khắc này, con gái thỏa mãn ăn hết hai chén cơm, Kim Sân ngồi nhìn bên cạnh liền cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Chúc Chúc không ngốc, từng hành động của ba ba từ lúc bé về nhà, còn câu nói của các bạn khi ở trường nữa. Chúc Chúc ăn cơm, ăn đến chua xót trong lòng ——
Ba ba thật sự quá tốt với bé!
Sau khi Chúc Chúc ăn cơm xong, liền bám dính bên người ba ba: “Ba ba, ba ba ơi, ba giúp con chữa lành lưỡi của con ạ?”
“Sau này con sẽ rất hạnh phúc, vì mỗi ngày đều được ăn bánh ngọt ngon như thế này nha!” Lúc bé nói lời này, là đang dùng thìa múc một thìa bánh phô mai, ngậm trong miệng, chờ cho vị ngọt tan ra. Đó là vị của hạnh phúc và vui vẻ mà khi còn nhỏ bé cùng ăn bánh với ba ba.
Chúc Chúc hạnh phúc đến nheo cả mắt lại, giống như một đóa hướng dương nhỏ dưới ánh mặt trời.
Trái tim Kim Sân như muốn tan ra, hận không thể mang hết bánh ngọt trên thế gian về cho bé. Nhưng anh biết nếu thật sự cho bé ăn mỗi ngày, thì chưa đến một tuần, con gái sẽ mất đi một món mà bé thích ăn. Kim Sân trưng ra dáng vẻ người cha, mở miệng nói: “Ăn nốt hôm nay thôi nhé, có được không?”
Chúc Chúc mở to mắt, trong đôi mắt to đầy vẻ phấn khởi: “Con biết ạ. Sau này cứ mỗi năm là con được ăn hai lần bánh ngọt có được không ba? Một lần là sinh nhật của ba ba, một lần là sinh nhật của con nha.”
“Con thích ăn như vậy ạ.” Chúc Chúc tổng kết.
Vấn đề vị giác của Chúc Chúc đã được giải quyết, tâm bệnh của Kim Sân cũng xem như đã hết, buổi tối Kim Sân đã có thể ngủ một giấc ngon.
Hôm sau, lúc Chúc Chúc tới trường, Hồ Thừa Khiếu im lặng đưa cho bé một hộp dâu tây tươi ngon ——
Hồ Thừa Khiếu rất ít khi cười, cậu âm thầm lớn thành một thiếu niên trầm mặc, có không ít các bạn nữ lớp khác lén lút sang đây ngắm cậu.
Nhưng bây giờ đã không còn cô bé nào có thể nói một câu, làm bạn trai của tớ đi, mỗi ngày sẽ cho cậu 5 đồng tiêu vặt.
Đối mặt với vẻ mặt kia của Hồ Thừa Khiếu, để có thể lưu loát nói một câu như thế thật không dễ dàng.
Mẹ của Hồ Thừa Khiếu đã bán công ty của tử thần số hai đi, cô bán luôn cả biệt thự lớn. Toàn bộ số tiền ấy đều để lại cho Hồ Thừa Khiếu, cô chỉ cầm một phần rất nhỏ mua một ngôi nhà ở trung tâm thành phố, để đảm bảo Hồ Thừa Khiếu được học ở trường có tiếng. Còn cô thì dùng tiền tiết kiệm của mình nhận khoán một ngọn đồi ở vùng ngoại thành, trồng cây ăn trái, các loại rau, nuôi gà, nuôi cá...
Hồ Thừa Khiếu thường hay về đó giúp mẹ chăm sóc vườn. Chỉ cần cậu về đó, thì lúc lên sẽ đem cho Chúc Chúc hoa quả tươi mới.
Hôm nay Chúc Chúc rất vui. Sau khi bé nhận đồ liền ngồi vào chỗ của mình, còn Hồ Thừa Khiếu thì ngồi đằng sau bé. Chúc Chúc để dâu tây trên bàn của Hồ Thừa Khiếu, sau đó cầm một trái dâu lên, bắt đầu ăn từ từ. Cắn rồi cắn, Chúc Chúc nhíu mày, nói ——
“Anh Thừa Khiếu, dâu hôm nay hơi chua nha.”
Hồ Thừa Khiếu vốn đang lấy sách trong cặp ra. Lúc cậu nghe bé nói thế thì đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Chúc Chúc, chỉ thấy bé vui vẻ ra mặt nói ——
“Lừa anh đó, dâu hôm nay rất ngọt! Siêu ngọt ấy!” Chúc Chúc vừa nói vừa ăn thêm một trái dâu.
Hồ Thừa Khiếu: “Em... Có thể nếm ra vị rồi hả?”
Chúc Chúc cười đến híp cả mắt, đắc ý nói: “Đúng nha, đúng nha. Ba em giúp em chữa hết bệnh đó rồi, sau này em sẽ không uống sữa bò, cũng không ăn bơ và rau thơm nữa!”
Chúc Chúc nghĩ, mình lại thành cái đứa kén ăn kia rồi! Thật vui quá xá!
Hồ Thừa Khiếu biết rất nhiều chuyện mà Chúc Chúc không biết. Cậu biết Kim Sân là tử thần, biết toàn bộ sự thật lúc trước, nên khi nghe Chúc Chúc nói như vậy, Hồ Thừa Khiếu cũng chỉ gật đầu.
Cho tới bây giờ, Hồ Thừa Khiếu chưa từng nghĩ đến sẽ nói với Chúc Chúc chuyện Kim Sân không phải là cha ruột của bé. Vì trong suy nghĩ đã sớm trưởng thành của Hồ Thừa Khiếu, mặc dù chú Kim cũng là tử thần, nhưng chú ẫy đã làm được chuyện mà một người cha nên làm, vậy thì chú ấy chính là ba ba của Chúc Chúc.
Đảo mắt đã sắp đến sinh nhật mười bốn tuổi của Chúc Chúc, Kim Sân cũng không định làm to vì anh sợ xảy ra bất trắc.
Đường sinh mệnh của Chu Chúc rất phức tạp, số kiếp của Chu Chúc hẳn nên dừng lại ở năm mười bốn tuổi. Nhưng sau khi bị tử thần số hai cưỡng ép xen vào, đổi ngày tử vong giống ngày của Nhạc Đào Đào, cho nên mới thành chết yểu vào năm tám tuổi. Sau khi Kim Sân buộc phải can thiệp thì kế hoạch của tử thần số hai bị thất bại. Số kiếp của Chu Chúc về lại đường sinh mệnh năm mười bốn tuổi. Lúc này Kim Sân cưỡng chế thêm mình vào danh sách của app Tử thần, cưỡng chế đổi Chu Chúc thành Kim Chúc Chúc, biến bé thành con mình. Anh đã thay đổi đường sinh mệnh năm mười bốn tuổi ban đầu của bé, thay đổi đường sinh mệnh đồng thời là đang quang minh chính đại vi phạm quy tắc về mối quan hệ giữa người và thần.
Tuy rằng số mệnh của Chúc Chúc đã được thay đổi, nhưng một năm này Kim Sân không hề buông lỏng cảnh giác. Chúc Chúc đã mười bốn tuổi nhưng vẫn được ba ba đưa đi đón về. Mãi đến khi Chúc Chúc mười lăm tuổi, Kim Sân mới để con gái tự đi học.
Tan học vào buổi chiều, lúc Hồ Thừa Khiếu và Chúc Chúc vừa ra khỏi trường học, Hồ Thừa Khiếu liền liếc thấy được một người, cậu lập tức dắt Chúc Chúc đi sang bên khác.
Từ khi Chúc Chúc học xong tiểu học bắt đầu vào lớp sáu, các bé đã không còn dắt tay nhau nữa. Bởi vì các bé đã trưởng thành, mà nam sinh và nữ sinh trưởng thành thì không thể tùy tiện nắm tay nhau nữa.
Chúc Chúc bỗng nhiên bị anh Thừa Khiếu của mình kéo đi sang hướng khác thì mặt bé lập tức đỏ lên, trái tim nhỏ đập loạn xạ. Bé ngẩng đầu lên liền thấy được khuôn mặt dễ nhìn của anh Thừa Khiếu. Dường như Chúc Chúc ngửi được mùi nắng sạch sẽ trên người anh ấy, nhịp tim lập tức nhanh hơn.
Sau khi Chúc Chúc về đến nhà, thì vẫn ngồi làm bài tập trong phòng sách như thường ngày, viết rồi viết liền nhịn không được mà bắt đầu cười ngây ngô.
Kim Sân vốn đang xem tài liệu lịch sử, thì bị nụ cười ngốc nghếch của cô con gái ngồi bên cạnh chọc cười, mới hỏi: “Chúc Chúc này, bài tập hôm này của các con là chép chuyện cười à?”
Mặt Chúc Chúc đỏ ửng, giống như bí mật của mình bị phát hiện vậy. Bé lập tức nói: “Không có ạ, bài tập hôm nay của bọn con rất nhiều nha.”
Một lát sau, Chúc Chúc ngẩng đầu lên rồi đột nhiên hỏi: “Ba ba ơi, ba với mẹ con quen nhau thế nào ạ?”