Quyển sách này cô đã đọc đoạn đầu lúc học cấp 2, lúc đó cảm thấy nội dung quá âm u áp lực nên không đọc tiếp, bây giờ đã lớn hơn rồi, khả năng chịu đựng áp lực tâm lý cao hơn, nên định lấy ra đọc lại.
Mà có rất nhiều tác phẩm kinh điển, chỉ cần bạn tập trung tinh thần để đọc, bạn sẽ sinh ra một loại cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn, lời văn của Higashino Keigo mạch lạc, cay nghiệt, sắc sảo, toàn bộ câu truyện 《 Bạch Dạ Hành 》 nói về chặng đường dài quanh co tràn đầy chán nản và thất vọng, lại càng khắc họa sâu hơn tính cách con người, đúng là kiệt tác hàng đầu.
Ngày thường Nhiễm Tỉnh đọc sách chuyên ngành toàn phải căng da đầu để đọc, bây giờ đọc《 Bạch Dạ Hành 》 lại hận không thể đọc xong trong một giây.
Trong sách không biết năm tháng.
Chờ Nhiễm Tỉnh hồi hồn đã là một giờ sau, cô vừa ngẩng đầu nhìn thấy cửa đăng ký đã xếp một hàng dài, cô lập tức lấy ra điện thoại xem giờ, cách giờ máy bay cất cánh còn 30 phút nữa.
Vẫn còn sớm!
Nhiễm Tỉnh thong thả truy cập vào WeChat, tin nhắn trước đó cô gửi trong nhóm bạn bè thu hoạch một đống lượt thích và bình luận, rõ ràng đều biết đêm nay cô quay về Thành Đô.
Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thần trả lời: “Được”
“Đêm nay 10 giờ, gặp ở Thành Đô!”
“Được!”
Xin hỏi đây là ý gì?!!
Chẳng lẽ Phó Tuyết Thần cũng đến Thành Đô?!
Không thể nào vậy chứ!
Vé máy bay dịp quốc khánh khan hiếm, sao anh lại mua được vé máy bay đi Thành Đô lúc này! Cho dù có mua được, giá vé máy bay đối với học sinh mà nói cũng không hề rẻ!
Nhiễm Tỉnh lắc đầu, vứt bỏ dự cảm không lành trong lòng, vừa ngẩng đầu, dự cảm không lành đã biến thành sự thật.
Phó Tuyết Thần đội mũ lưỡi trai, hai vai đeo balo, kéo vali hành lý đứng trước mặt cô, dáng vẻ giống như đi du lịch.
Trong đầu Nhiễm Tỉnh bay tới bay lui bốn chữ to: m hồn không tan.
Đúng là âm hồn không tan Phó Tuyết Thần đi tới, sải bước và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nhiễm Tỉnh.
Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thần ngồi bên cạnh cô, gần như kết luận anh và cô đi cùng chuyến bay đến Thành Đô, nhưng trong lòng cô còn thầm mong một chút may mắn.
Lỡ như cô nghĩ sai thì sao?
Lỡ như Phó Tuyết Thần đi máy bay đến nơi khác thì sao?
Mang theo chút xíu tâm lý may mắn này, Nhiễm Tỉnh hỏi với giọng nhẹ nhàng ngọt ngào như trẻ con: “Cậu đi đâu thế?”
Phó Tuyết Thần bình tĩnh trả lời: “Thành Đô.”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Thật ra, đối với Phó Tuyết Thần, cô không tồn tại may mắn, càng không muốn nghĩ khác.
Chắc chắn là Phó Tuyết Thần thấy tin nhắn của cô trong nhóm bạn bè nên biết được hành trình của cô sau đó theo đến đây.
Không hiểu sao thấy ngượng ngùng, Nhiễm Tỉnh hỏi han: “Đi chơi sao?”
Phó Tuyết Thần lười biếng trả lời: “Cứ cho là thế đi!”
Nhiễm Tỉnh “Hở?” một tiếng, khuôn mặt nhỏ mờ mịt khó hiểu, cái gì gọi là “Cứ cho là thế đi”!
Phó Tuyết Thần quay đầu nhìn cô, con ngươi màu đen đá quý nhìn cô chăm chú, cười như không cười: “Đi xem thành phố nơi em lớn lên!”
“…………”
Nhiễm Tỉnh im lặng, cảm thấy Phó Tuyết Thần này, không có lúc nào là không trêu chọc cô, cho dù cùng một chuyến bay đến Thành Đô cũng có thể lôi ra điểm liên quan đến cô.
Nhưng, là người Thành Đô, Nhiễm Tỉnh có một loại cảm giác vô cùng kiêu ngạo đối quê hương của mình, cô rất hoan nghênh khách du lịch từ nơi khác tới Thành Đô chơi, nhưng người nơi khác đi đến Thành Đô vẫn cần chú ý một chút, đặc biệt là loại học bá sức khỏe kém như Phó Tuyết Thần.
Vốn dĩ Nhiễm Tỉnh không muốn có quá nhiều liên quan với Phó Tuyết Thần, nhưng cô suy nghĩ một lát, cảm thấy cho dù là bạn cùng trường hay là người Thành Đô, cũng nên có lòng tốt nhắc nhở Phó Tuyết Thần những việc cần lưu ý, cô nghiêm túc hỏi: “Cậu có biết bệnh viện nào nhiều nhất ở Thành Đô không?”
Lời vừa nói ra, Phó Tuyết Thần suýt không bắt kịp, anh cố gắng gom góp kiến thức của mình để theo kịp đề tài của cô gái, dò hỏi: “Nha sĩ phải không?”
Nhiễm Tỉnh chậm rãi lắc đầu: “Đúng là mọi người đều biết Đại học Tứ Xuyên Viện y học Hoa Tây nổi tiếng về nha sĩ, nhưng bệnh viện nhiều nhất ở Thành Đô, là bệnh viện chuyên khoa hậu môn trực tràng. Bệnh viện chuyên khoa hậu môn trực tràng ở chỗ chúng tôi rất nhiều, ngay cả đài truyền hình, cũng chiếu quảng cáo khoa hậu môn trực tràng của bệnh viện.”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Anh phát hiện mỗi lần cùng cô gái nhỏ nói chuyện toàn là chủ đề vừa ít được chú ý lại còn kỳ lạ.
Ví dụ như xoáy tóc, ví dụ như đầu trọc, ví như kem bôi trĩ, lại ví dụ như hiện tại…… bệnh viện chuyên khoa hậu môn trực tràng……
Không ngờ cô còn chưa quên vấn đề bệnh trĩ!
Nhiễm Tỉnh nhỏ nhẹ hỏi tiếp: “Có biết tại sao không?”
Phó Tuyết Thần thật sự bị choáng ngợp bởi câu hỏi này, ngơ ngác và chán nản lắc đầu.
Rõ ràng Nhiễm Tỉnh cũng không phải đang tìm kiếm đáp án, mà là đang tự hỏi tự trả lời một ít kiến thức thông dụng, cô giải thích nói: “Bệnh viện chuyên khoa hậu môn trực tràng ở vùng Thành Đô càng mở càng nhiều, là vì rất nhiều người nơi khác đến Thành Đô, ăn uống không quen, đều cần đến khoa hậu môn trực tràng. Ví dụ như cậu, là người vùng Giang Chiết, khẩu vị nghiêng về ngọt nhạt, đến Thành Đô ăn lẩu có khẩu vị nặng (*), có khả năng ngày đầu tiên cậu đã chịu không nổi thì chỉ có thể đến bệnh viện chuyên khoa hậu môn trực tràng.”
(*) Thành Đô được coi là thủ phủ của Tứ Xuyên, nên các món ăn thiên về cay mặn.
Phó Tuyết Thần: “………………”
Anh không nhịn được nhìn cô chăm chú, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô rất chân thành tha thiết và thẳng thắn, con mắt nai sạch sẽ trong suốt không có chút tạp chất nào, nếu không phải dáng vẻ với gương mặt hiền lành và chân thành của cô, Phó Tuyết Thần có thể nghi ngờ cô nói những lời này là để khuyên anh dời lại chuyến đi đến Thành Đô lần này.
Nhiễm Tỉnh không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của Phó Tuyết Thần, còn nghiêm túc kết luận nói: “Cho nên, khi cậu đến Thành Đô chú ý chuyện ăn uống một chút, dù sao, đến chơi, cũng không thể ở khách sạn suốt bảy ngày.”
Phó Tuyết Thần khó hiểu lẩm bẩm: “Khách sạn suốt bảy ngày?!”
Nhiễm Tỉnh chậm rì rì “Ừ” một tiếng: “Là ở trong WC của khách sạn suốt bảy ngày, đang ra ngoài đi chơi ở trên đường bị tiêu chảy thật là xấu hổ, vấn đề về hậu môn trực tràng này, cậu có thể nhịn được sao, còn không bằng cậu ở suốt trong khách sạn!”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Cho nên, nói cả buổi, ý của cô là, đừng ăn đồ vật bậy bạ, cẩn thận bị tiêu chảy tìm không thấy WC phải không!
Thật ra, Phó Tuyết Thần biết cô là có ý tốt mới nhắc nhở anh chuyện này, nhưng không hiểu sao anh lại có cảm giác vừa bị cô gái nhỏ đe dọa.
Anh muốn đến Thành Đô một chuyến, cũng không dễ dàng, còn phải nhận lấy một trận kinh hãi từ cô gái nhỏ ở Thành Đô.
Khó trách ngay cả Lý Bạch cũng từng than thở “Đường Thục khó, khó như lên trời”.
Nhiễm Tỉnh nói xong, phát hiện bốn phía lạnh lẽo.
Được rồi, lại chán ngắt.
Nhiễm Tỉnh không quan tâm nhiều, chỉ đứng dậy sắp xếp đồ đạc, định xếp hàng lên máy bay.
Đột nhiên Phó Tuyết Thần nói: “Cảm ơn nhé!”
Nhiễm Tỉnh giật mình, kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.
Thái độ của Phó Tuyết Thần lịch sự và ôn hòa: “Tôi sẽ chú ý chuyện ăn uống, cố gắng không để xảy ra chuyện xấu.”
Nhiễm Tỉnh biết Phó Tuyết Thần hiểu ý của cô, ngọt ngào cười một chút, nói: “Vậy cậu chú ý một chút, rốt cuộc thân thể cậu mảnh mai như vậy, tôi không hy vọng cậu đến Thành Đô một chuyến còn phải đi nằm viện.”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Trong mắt cô gái này, sức khỏe anh yếu ớt đến mức đi Thành Đô một chuyến tùy tiện ăn chút gì cũng có thể bệnh tật đến nỗi ngày nào cũng tiêu chảy, phải tới bệnh viện khoa hậu môn trực tràng nằm viện.
Cảm giác sau một lần bị bệnh, danh hiệu “Cơ thể yếu ớt” không bỏ đi được sao!
Rõ ràng anh là chàng trai mạnh mẽ khỏe mạnh!!! Cường tráng!!! Chàng trai khỏe mạnh với có 188 lông chân!!!
Phó Tuyết Thần đi theo phía sau Nhiễm Tỉnh, xếp hàng đăng ký, vẻ mặt bình tình giải thích: “Là cố ý đó!”
Nhiễm Tỉnh không biết anh đang nói cái gì: “Cái gì?”
Giọng nói của Phó Tuyết Thần khàn khàn lười biếng: “Lần đó bị bệnh, là do tôi cố ý.”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Đột nhiên nhớ lại lần đó sau khi anh đưa cô đến ký túc xá nữ bị bệnh anh vừa đe dọa vừa dụ dỗ vô cớ gây rối bắt cô đến thăm.
Cô từng nghi ngờ đó là giả vờ, nhưng cũng cảm thấy nghi ngờ của mình có hơi ác độc, cuối cùng không giải quyết được gì.
Bây giờ xem ra, tất cả cơ hội và duyên phận chỉ là tính toán từ trước của Phó Tuyết Thần.
Anh chưa bao giờ đơn giản, không chỉ có như thế, anh có đầy trí thông minh, anh có mục tiêu rõ ràng.
Anh tạo ra những lần vô tình gặp gỡ, tạo ra cơ hội gặp mặt, dệt một tấm võng lớn, mục đích trước giờ chỉ có cô.
Anh hao tổn tâm trí tính toán tỉ mỉ chỉ vì cô, cảm giác này làm cô hít thở không thông, làm cô sợ hãi, cũng làm cô cảm thấy có chút lãng mạn.
Khi một chàng trai dùng hết tâm tư đến gần cô, cho dù phương pháp trẻ con buồn cười, cô cũng có thể cảm nhận được thật tình và chân thành trong đó, vì anh thích cô nên mới làm những chuyện đó.
Trước kia Nhiễm Tỉnh không nghĩ theo chiều hướng đó, suy nghĩ lại theo hướng đó cũng có thể thấy rõ ý của anh, cũng không khó, nhưng lại có rất nhiều người không làm được.
Nhưng ngay lập tức, Nhiễm Tỉnh vẫn giận dỗi nói: “Người thành phố các cậu thật biết đùa.”
Phó Tuyết Thần ngừng lại, anh buồn cười uốn lưỡi, liếʍ răng hàm sau, ánh mắt thật sâu nhìn cô gái trước mặt nhìn như ngốc bạch ngọt lại không hề ngốc bạch ngọt, đáp trả lại: “Là do người thành phố như em không dễ theo đuổi.”
Ngay sau đó, anh thẳng thắng than thở những khó khăn, “Điểm mấu chốt nguyên tắc của em quá mạnh mẽ, thiếu một đồng cũng muốn tính rõ ràng với tôi, ăn cơm cũng AA, tình nghĩa thì lấy một cái đùi gà khổng lồ trả…… Tôi muốn dây dưa với em cũng không có cơ hội.”
Nhiễm Tỉnh nói một câu theo bản năng: “Vậy cậu còn mua vé máy bay đến Thành Đô!”
Lời vừa nói xong, cảm thấy ái muội, không hiểu sao như có vị hờn dỗi.
Cô hơi kinh ngạc.
Cũng may Phó Tuyết Thần không thèm để ý, anh bật cười, vừa kiêu ngạo vừa đắc ý: “Năm nay tôi mới mười chín tuổi thôi!”
“Tuổi còn rất trẻ, dành ra năm ba năm theo đuổi bạn gái có gì không được.”