Lúc Nhiễm Tỉnh học năm nhất đại học, Nhiễm Tư Trạch đã thúc giục cô nhanh chóng tìm bạn trai, lúc ấy cô gái nhỏ chỉ lạnh lùng trả lời: “Nhiễm Tư Trạch, cha đừng nghĩ đến điều đó nữa, số mệnh đời này của con gái cha là rất kén chọn.”
Lúc ấy Nhiễm Tư Trạch tức sôi máu, đầu thiếu chút nữa bốc khói.
Đứa trẻ Nhiễm Tỉnh này, cũng chỉ được cái lớn lên đáng yêu, nhưng tính cách thì đến cả chó mèo cũng phải ngán ngẩm.
Bên kia, Phó Tuyết Thần lễ phép chào hỏi một cách tự nhiên: “Cháu chào chú, cháu là Phó Tuyết Thần, là bạn đại học của Nhiễm Tỉnh.”
Nhiễm Tư Trạch nghe giọng nói, đáy lòng không tránh khỏi hơi tiếc nuối, trông chờ vào con gái tìm được bạn trai, trừ khi mặt trời mọc ở phía Tây.
Nhiễm Tư Trạch gật đầu coi như đã hiểu, nói: “Nghỉ Quốc Khánh nên đến Thành Đô chơi đúng không!”
Phó Tuyết Thần cười khẽ trả lời: “Đúng vậy ạ, cháu vẫn luôn rất muốn đến dạo quanh Thành Đô một chút, từ Đền Võ Hầu, núi Thanh Thành, sông Đô Yến, gấu trúc, đương nhiên còn có các món ăn vặt và lẩu ở Thành Đô”
Nhiễm Tư Trạch nói: “Người trẻ tuổi đúng là nên đi ra ngoài nhiều một chút để trải nghiệm thế giới. Bên Tứ Xuyên này, ngoại trừ những nơi cháu vừa nói đó, sông Cửu Trại cũng rất đáng để đi, phong cảnh ở đó rất đẹp, chú đã đi qua vài lần, mỗi lần có cảnh vật khác nhau.”
Phó Tuyết Thần đặt vé máy bay đột xuất, hoàn toàn không lên kế hoạch cho chuyến đi, hơn nữa anh tới Thành Đô để theo đuổi em gái, đâu phải đến để đi sông Cửu Trại gì đó, lập tức trả lời: "Sông Cửu Trại hơi xa, đây lần đầu tiên cháu đến nên chỉ muốn đi dạo quanh Thành Đô một chút thôi ạ. ”
Nhiễm Tư Trạch nói: “Vậy cháu có thể đi Nhạc Sơn.”
Phó Tuyết Thần mỉm cười: "Nơi này đúng là nên đi thăm quan, khi về cháu sẽ lên kế hoạch cho chuyến đi.”
Về đề tài du lịch, Nhiễm Tư Trạch trò chuyện với Phó Tuyết Thần rất tự nhiên.
Phó Tuyết Thần ôn hòa lễ phép, được dạy dỗ rất tốt, mặt mũi đứng đắn đẹp mắt, cộng thêm cả danh tiếng khi đang học ở trường, Nhiễm Tư Trạch có ấn tượng rất tốt với anh, ông là thương nhân lăn lộn trên thương trường, nhìn người rất chuẩn. Phó Tuyết Thần là kiểu người long phượng, tất nhiên sau này sẽ có tương lai rộng mở.
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Phó Tuyết Thần thấy thời gian đã muộn lắm rồi nên nói muốn chào tạm biệt: “Thời gian không còn sớm, chú và Nhiễm Tỉnh trở về đi, cháu sẽ bắt taxi đi khách sạn.”
Nhiễm Tư Trạch vội vàng nói: “Cháu đi cùng chúng ta đi, cháu đặt khách sạn ở đâu, chú chở cháu đến, chú có lái xe đến đây, đi đâu cũng tiện.”
Nhiễm Tỉnh nghe vậy, kinh ngạc nhấc mí mắt lên nhìn lướt qua cha cô, rất nhanh lại cúi đầu xuống chơi điện thoại. Bạn học đại học đến quê nhà cô, nhân tiện đi nhờ xe từ sân bay đến thành phố, việc nhỏ mà thôi, Nhiễm Tỉnh không quái gở đến mức phải từ chối loại chuyện này.
Phó Tuyết Thần liếc mắt nhìn Nhiễm Tỉnh một cái, thấy cô gái nhỏ không phản đối, hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã suy nghĩ rõ cô gái này chỉ đơn thuần xuất phát từ lòng tốt bụng nên mới thuận đường chở anh đến thành phố, không có suy nghĩ gì khác.
Nhưng Phó Tuyết Thần cũng không phải kiểu người thích làm phiền người khác, hơn nữa còn đang ở trong giai đoạn mập mờ với Nhiễm Tỉnh, anh không nên quá phận, lập tức từ chối: “Cảm ơn chú, nhưng mà không cần đâu ạ, cháu bắt taxi là được rồi, hiện tại đang ở sân bay nên đi đâu cũng tiện.”
Nhiễm Tư Trạch còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không mặn không nhạt của con gái, chỉ đánh giá quan hệ của hai người bình thường, đối phương cũng không muốn nợ ân tình nên không quá cưỡng ép, chỉ đường để Phó Tuyết Thần đến nơi bắt xe taxi.
Phó Tuyết Thần liên tục nói lời cảm ơn, sau đó kéo vali hành lý đi bắt xe taxi.
Nhiễm Tư Trạch thấy Phó Tuyết Thần rời đi, rất tự nhiên giúp con gái kéo vali hành lý đi đến bãi đỗ xe, đương nhiên thỉnh thoảng vẫn nhìn về hướng Phó Tuyết Thần rời đi: “Bạn học của con đúng là không tệ, rất lễ phép, hơn nữa dáng dấp cao ráo, đẹp trai, lại còn nổi tiếng trong trường.”
Đột nhiên dừng khen ngợi, sau đó nháy mắt nhìn Nhiễm Tỉnh, hỏi: “Con không có…… Ý tứ ở phương diện đó sao?”
Nhiễm Tỉnh liếc mắt nhìn cha mình, không lên tiếng, chỉ yên lặng kéo cửa xe ngồi lên vị trí ghế lái phụ, thắt dây an toàn.
Trái tim lại có chút rung động.
Hình như cô, đúng là có chút ý tứ về phương diện đó.
Nhiễm Tư Trạch bỏ hành lý vào cốp xe, đóng nắp xe, lên xe, lái xe rời đi.
Chiếc BMW 7 mà nhà họ Nhiễm mua về thay thế cho đi bộ vững vàng hòa vào dòng xe cộ, Nhiễm Tư Trạch ở bên cạnh lải nhải: "Tỉnh Tỉnh, trường học của con đúng là không tệ, những người có thể thi vào đều là những học bá thông minh giỏi giang, cho nên ở trường con cố gắng tìm bạn trai, sau này tốt nghiệp thì kết hôn luôn."
"Cha lấy thân phận một người từng trải nói cho con biết, sau này con tốt nghiệp rồi bước vào xã hội, muốn tìm được một cậu bé tốt sẽ chỉ khó khăn hơn, ở trường thì khác, trường con học chính là trường danh tiếng, tuy rằng cũng không thể nói toàn bộ đều là con trai tốt, nhưng người ưu tú của trường danh tiếng dù sao vẫn khá nhiều."
"Tỉnh Tỉnh, con cố gắng đến trường tìm, tìm một người có nhân phẩm, có tương lai, từ từ bồi dưỡng, từ thời sinh viên con đã đi theo cậu ấy, cậu ấy sẽ càng quý trọng con hơn."
"Nam sinh vừa rồi cũng không tệ, làn da trắng, cao ráo đẹp trai, con đứng chung một chỗ với cậu ấy rất xứng đôi."
"Tỉnh Tỉnh, con rất ưu tú, da trắng xinh đẹp, trong nhà có tiền, còn có bằng cấp tốt, cả nước không có nam sinh nào là con không xứng."
Nhiễm Tỉnh: “……………………”
Nhiễm Tư Trạch này, tài sản phong phú, miễn cưỡng có thể xem như một tổng tài, chẳng qua tổng tài này đối với người ngoài như Phó Tuyết Thần còn tốt, vẫn còn kiềm chế bản tính bên trong, còn đối với Nhiễm Tỉnh thì luôn miệng, hơn nữa lúc nào cũng nhồi nhét cho cô một vài suy nghĩ kỳ quái.
Lúc cô vừa tròn mười bốn tuổi, mới học lớp 8, Nhiễm Tư Trạch đã vỗ vai cô, nói với cô: "Tỉnh Tỉnh, con mười bốn tuổi rồi, về sau con có thể yêu đương! Thanh xuân không yêu sớm thì sẽ không hoàn hảo! Con yêu đương cha sẽ không quản con, tự mình chú ý giữ chừng mực là được rồi!”
Đến cấp ba, mỗi ngày Nhiễm Tư Trạch đều hỏi: "Tỉnh Tỉnh, con có bạn trai chưa? Chưa có, ồ, sao lại không nói về một người nào đó đi? Tỉnh Tỉnh con đáng yêu như vậy, chắc phải có rất nhiều cậu bé theo đuổi con! Con nhanh yêu đương đi, đừng ở nhà mãi nữa!"
Bây giờ học đại học rồi, Nhiễm Tư Trạch thậm chí còn hận không thể để cô kết hôn ngay và luôn.
Có thể các cô gái khác ở tuổi dậy thì sẽ nổi loạn và chống đối lại cha mẹ hay yêu sớm hoặc gì đó, nhưng Nhiễm Tỉnh cảm thấy rằng nếu tuổi dậy thì của mình nổi loạn và chống đối cha mẹ, cô chắc chắn sẽ không, bao, giờ, yêu, sớm.
Cô có một đôi cha mẹ luôn ước gì cô yêu đương ngay lập tức, cô vừa tròn mười bốn tuổi đã bắt đầu bị nhắc nhở việc tìm bạn trai.
Chủ động buồn cười.
Nhiễm Tư Trạch thấy con gái không lên tiếng, lại bắt đầu một đoạn cằn nhằn mới: "Tỉnh Tỉnh, nghe lời cha, cố gắng tìm bạn trai trong năm hai đại học được không, đến năm ba con đổi khu giảng đường, chuyển đến một khu toàn là sinh viên khoa văn, đến lúc đó nam sinh trong trường cũng không có mấy người, tìm bạn trai càng khó khăn hơn. Ở khu giảng đường bây giờ của con, có rất nhiều nam sinh ở Lam Điền, tùy tiện chọn một người đã là bậc thầy về khoa học và công nghệ. ”
“Hơn nữa, dáng dấp con đáng yêu như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn nam theo đuổi con.”
Nhiễm Tỉnh bị cằn nhằn đến mức cảm thấy hơi phiền, trả lời một câu: “Con còn chưa đến mười chín tuổi nữa đó!”
Nhiễm Tư Trạch thản nhiên nói: "Lúc mẹ con bằng tuổi con đã mang thai con rồi.”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Không nói gì một lúc lâu, đáp lại một câu: "Hiện tại mọi người đều kết hôn và sinh con muộn.”
Nhiễm Tư Trạch nói: "Hiện tại quốc gia đã cởi mở trong chuyện mang thai con thứ hai, đã bắt đầu khuyến khích sinh con, lúc trước xem tin tức, đã có người đề nghị thay đổi độ tuổi kết hôn hợp pháp, nữ đổi thành mười tám, nam thành hai mươi.”
Nhiễm Tỉnh á khẩu không trả lời được, cô tựa đầu vào kính cửa sổ xe, bật chế độ tự khép kín.
Cô vẫn cảm thấy mình phản ứng nhanh nhẹn, hoàn toàn bị Nhiễm Tư Trạch cằn nhằn, tính cách cô trời sinh lầm lì ít nói, vốn dĩ tính cách trầm tĩnh như khúc gỗ, nhưng từ nhỏ đã bị cha mẹ cằn nhằn như vậy, cằn nhằn lâu tự nhiên sẽ đáp trả lại một hai câu, mười mấy năm qua, người câm nhỏ cứ thế rèn luyện thành một công chúa nhỏ độc miệng.
Nhiễm Tư Trạch cằn nhằn không ngừng, Nhiễm Tỉnh không hé răng, ông tiếp tục ép buộc: "Nói tóm lại là, Tỉnh Tỉnh, con mau tìm bạn trai đi, nếu không tìm cha sẽ sắp xếp xem mắt giúp con, cha quen biết không ít bạn bè, con của đối phương bằng tầm tuổi con, học hành cũng rất tốt.”
"Nhưng Tỉnh Tỉnh, con yên tâm, ánh mắt cha rất cao, cho dù sắp xếp xem mắt cho con, cũng sẽ sắp xếp những người có điều kiện tốt nhất, dáng dấp phải cao to đẹp trai, còn phải biết chăm sóc người khác."
"Tỉnh Tỉnh, kiểu tính cách lười biếng này của con, về sau phải nhanh chóng tìm một người đàn ông chăm sóc tốt cho con đi!”
“……”
Âm thanh kinh dị lọt vào tai, cuồn cuộn không dứt.
Nhiễm Tỉnh cảm thấy mình có thể phát triển khỏe mạnh trong những lời cằn nhằn này, hoàn toàn chứng minh sự kiên cường vốn có của sinh mệnh.
Nhiễm Tỉnh bắt đầu chịu không nổi, nhịn không được trả lời một câu: "Cha, con cảm thấy cha thật sự bị Hoàng Thiếu Thiên nhập đó!"
Nhiễm Tư Trạch là người cuồng con gái đúng chuẩn, các thể loại sách của Nhiễm Tỉnh ông cũng sẽ xem,《 Toàn chức cao thủ 》ông cũng xem, hơn nữa ông còn rất thích em trai của Quân Mạc Tiếu.