Vòng bạn bè của Nhiễm Tỉnh rất hẹp, cơ bản đều là bạn học, những bạn học này cũng chỉ có bạn cùng bàn và bàn trước sau, ngồi xa hơn một chút, cơ bản thuộc loại người cô biết tên nhưng nói chuyện không quá mười câu.
Bạn tốt đếm trên đầu ngón tay, mà một số ít bạn tốt của cô đều học tập ở nơi khác.
Sinh viên, có lẽ năm nhất mới vào đại học không thích nghi với cuộc sống học đường sẽ thường xuyên chạy về nhà, đến năm thứ hai, thích nghi được với cuộc sống đại học, kỳ nghỉ Quốc Khánh cũng rất ít về nhà.
Mấy người bạn có thể hẹn Nhiễm Tỉnh ra ngoài cũng không về.
Nhiễm Tỉnh thở dài một hơi, quyết định vẫn làm ổ ở nhà đọc tiểu thuyết.
Nhưng đột nhiên, Phó Tuyết Thần gửi đến một tin nhắn hỏi: “Muốn đi ra ngoài chơi không?”
Nhiễm Tỉnh giật mình.
Thỉnh thoảng Nhiễm Tỉnh vẫn sẽ cảm thấy rất cô đơn, ví dụ như giờ phút này, cha mẹ đều ra ngoài, chỉ có một mình cô ở nhà.
Sau khi bị cha ruột ghét bỏ một hồi, hiếm khi Nhiễm Tỉnh có chút muốn ra ngoài chơi, nhưng lại không có bất kỳ đối tượng nào để rủ đi chơi.
Bây giờ Phó Tuyết Thần vừa hỏi như vậy, viết hoa bốn chữ, thừa dịp lung lay mà chen vào.
Nhiễm Tỉnh tiện thể hỏi: “Cậu định đi đâu?”
Phó Tuyết Thần trả lời rất nhanh: “Đền Võ Hầu.”
Nhiễm Tỉnh đã đến Đền Võ Hầu vài lần, nhìn nhiều cũng thấy hơi chán, hơn nữa cũng không nên đi vào ngày Quốc khánh vì có quá nhiều người đến đó……
Đáy lòng Nhiễm Tỉnh ghét bỏ một hồi, nhưng bây giờ cô thật sự rất nhàm chán nên đã đồng ý: “Tôi đi.”
Phó Tuyết Thần bị từ chối thành quen, nhìn thấy hai chữ này, theo bản năng cho rằng đó là câu chửi thề, vì thế không quá xác định hỏi: “Cậu đang mắng tôi hay là đang đồng ý đi chơi với tôi thế!”
Nhiễm Tỉnh: “Tôi hoàn toàn không chửi tục.”
Phó Tuyết Thần cũng biết của cô gái này được dạy dỗ rất tốt, cho dù bị chọc phiền cũng sẽ không mắng chửi người, cho nên, đây là hẹn hò!
Khóe miệng Phó Tuyết Thần nở một nụ cười nhẹ, nhanh chóng gõ chữ: “Hẹn gặp ở đâu?”
Nhiễm Tỉnh: “Đến cửa Đền Võ Hầu đi, tôi chuẩn bị một chút đã.”
Phó Tuyết Thần sảng khoái đồng ý nói: “Được!”
Động tác Nhiễm Tỉnh nhanh nhẹn chỉnh trang đâu ra đấy, lúc này mới ra ngoài chạy đến Đền Võ Hầu.
Trước cửa khu thắng cảnh, Phó Tuyết Thần đội mũ bóng chày, mặc áo phông trắng, quần jean xanh, giày trắng đứng chờ ở đó, dáng vẻ chàng trai rất gọn gàng và thoải mái.
Nhiễm Tỉnh vẫn luôn cảm thấy một món đồ cơ bản như áo phông trắng, nếu muốn mặc đẹp thì thật sự phải dựa toàn bộ vào khuôn mặt.
Khuôn mặt của Phó Tuyết Thần quá đẹp, vì thế khi chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản nhất, anh có thể mặc thành một loại phong cách tươi mát đơn giản độc nhất của riêng mình.
Thấy Nhiễm Tỉnh đã đến, Phó Tuyết Thần nhếch môi cười khẽ, đưa tấm vé vào cửa cho cô.
Hiếm khi Nhiễm Tỉnh không từ chối, cùng anh kiểm tra vé vào cửa rồi đi vào danh lam thắng cảnh.
Trung Quốc là một quốc gia rộng lớn và có bề dày lịch sử phong phú, mỗi thành phố đều có văn hóa riêng, đáng khen ngợi nhất ở Thành Đô chính là văn hóa tam quốc, Đền Võ Hầu là nơi thờ Thục tướng Gia Cát Lượng, khu thắng cảnh bao gồm Đền Võ Hầu, Hán Chiêu Liệt miếu (đền thờ Lưu Bị), Huệ Lăng (Lăng mộ Lưu Bị).
Nhiễm Tỉnh theo sau Phó Tuyết Thần đi dạo quanh khu thắng cảnh, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, không khí hài hòa yên bình.
Đi vào cửa động Nguyệt, là nơi chụp ảnh ở Đền Võ Hầu, tường của Đền Võ Hầu là màu đỏ, con đường hai bên bức tường đỏ rất sâu, những cây trúc xanh biếc, có gió từ trên cao thổi qua, khiến cho những cây trúc lung lay, lá trúc rơi xuống lả tả, từ từ rải rác ở lối đi nhỏ uốn lượn.
Hình ảnh đẹp như một tấm bưu thϊếp.
Nhiễm Tỉnh đang định hỏi thử Phó Tuyết Thần có muốn chụp ảnh hay không, ngón trỏ Phó Tuyết Thần lại nhẹ nhàng chọc bả vai Nhiễm Tỉnh một cái, Nhiễm Tỉnh quay đầu lại, giọng nói của nam sinh phía sau trong trẻo như rượu: “Nghĩ kỹ chưa?”
Khuôn mặt nhỏ của Nhiễm Tỉnh hiện lên một mảnh mờ mịt: “Cái gì?”
Phó Tuyết Thần thản nhiên nói: “Chuyện làm bạn gái của tôi.”
Nhiễm Tỉnh sững sờ một lát, ngước mắt nhìn về phía Phó Tuyết Thần, thiếu niên yên tĩnh ôn hòa, bình tĩnh lịch sự tao nhã, đứng giữa tường đỏ và cột xanh, có một loại vẻ đẹp cổ điển và phong lưu, sinh động như danh sĩ Ngụy Tấn bước ra từ các triều đại Nam, Bắc tương tự với rừng trúc Thất Hiền tràn đầy khí phách của Ngụy Tấn khi còn sống.
Nhiễm Tỉnh nhìn chằm chằm anh, ngây ngốc.
Chàng trai trước mặt, như con rồng cháu phượng, tính tình hào phóng, dù đặt ở bất kỳ nơi nào, cũng đủ để làm kinh động tất cả mọi người.
Nhiễm Tỉnh là kiểu thiếu nữ đang bị các minh tinh, tiểu thuyết, truyện tranh trong thế giới giả tưởng của họ lây nhiễm, ngưỡng tâm lý bị kéo lên quá cao, đối với cô mà nói con trai trên thế gian này đã sớm trở nên bình thường, nhưng Phó Tuyết Thần vẫn là thiếu niên có thể mang đến kinh diễm cho cô.
Điều đáng quý nhất chính là, lúc anh ấy nhìn bạn, ánh mắt nồng nhiệt nóng bỏng, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, khi bị anh ấy nhìn chăm chú, bạn sẽ cảm thấy mình giống như một ngôi sao băng cắt qua bầu trời đêm đang điên cuồng thiêu đốt.
Thật ra Nhiễm Tỉnh đã có đáp án, khi cô đồng ý đến tham quan ở Đền Võ Hầu, khi cô nhận lấy vé vào cửa mà anh đưa cho, khi cô xuất hiện ở trước mặt anh……
Nhiễm Tỉnh mở miệng, giọng nói bình tĩnh trong sáng: “Phó Tuyết Thần, chúng ta thử xem đi!”
Cả người Phó Tuyết Thần đều như phát ngốc luôn.
Lúc trước liên tiếp bị từ chối, anh đã thành thói quen, anh cho rằng đây lại là một lời từ chối khác, nhưng chưa từng nghĩ đến, cô gái nhỏ ấy lại có thể đồng ý rồi.
Nhất thời Phó Tuyết Thần có loại cảm giác “Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến anh hoàn toàn phản ứng không kịp.”
Giọng nói của Nhiễm Tỉnh từ từ chậm rãi: “Yêu đương đi, nếu thích hợp thì tốt. Nhưng nếu không thích hợp……” Vẫn phải chia tay!
Nhiễm Tỉnh tin tưởng vào tình yêu, cũng khao khát tình yêu, cô cũng hy vọng có được tình yêu.
Cô vẫn luôn lười biếng, lười biếng đến nỗi không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng mà không yêu đương, làm sao có thể sẽ có tình yêu chứ!
Với sự hiểu biết của Nhiễm Tỉnh về tình yêu, tình yêu đẹp không chỉ là tiếng tim đập thình thịch khi mới gặp nhau, mà còn là sự ăn ý giữa hai người.
Người trước quá mức dễ dàng, chỉ cần thấy sắc sẽ nảy lòng tham; người sau lại quá mức gian nan, đó là sự đồng điệu giữa tâm hồn của hai người.
Tất cả chúng ta đều là một nửa vòng tròn không hoàn chỉnh, vòng đi vòng lại, tìm nửa vòng tròn khác phù hợp với mình.
Phó Tuyết Thần là nửa vòng tròn còn lại có thể cùng cô ghép lại thành một vòng tròn hoàn chỉnh sao?
Nhiễm Tỉnh tạm thời không có đáp án, chỉ có thể…… Thử xem……
Tim Phó Tuyết Thần chợt đập nhanh hơn, anh biết cô đang đắn đo, biết cô đang lo lắng cái gì, anh chắc chắn nói: “Sẽ phù hợp.”
Nhiễm Tỉnh “Hử?” một tiếng, vẻ mặt khó hiểu.
Phó Tuyết Thần bình tĩnh nói: “Nếu tất cả đều không phù hợp, tôi sẽ giải quyết.”
Nhiễm Tỉnh kinh hãi ngước mắt nhìn anh.
Sao người này lại có thể kiên định như vậy.
Dường như trên người anh không mảy may do dự mấy thứ này, chỉ kiên định “Muốn thì nhất định phải có được.”
Phó Tuyết Thần nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ khi mở to mắt đứng trước mặt mình, trái tim sắp nhảy đến cổ họng, anh cũng không có cách nào để kiềm chế lại, cũng không có cách nào nhẫn nại được nữa. Bàn tay đẹp đẽ như ngọc của anh vươn ra, xẹt qua cằm cô, bóp cái cằm nhọn của cô, cúi đầu xuống, hôn lên.
Tim Nhiễm Tỉnh đột nhiên đập nhanh hơn, vội vàng đẩy anh ra, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng nhưng rất bình tĩnh: “Không nên hôn ở chỗ này, đây là Đền Võ Hầu đó!”
Nếu làm những hành động này ở trong Đền thì có hơi quá bất kính.
Phó Tuyết Thần cúi đầu cười cười, vẻ mặt vừa thoải mái vừa sung sướиɠ: “Chuyện này thì có gì mà to tát, để cho hiền triết đã khuất (*) làm chứng.”
(*) Hiền triết đã khuất: những người có tài năng đã qua đời.
Nói xong, những điều cấm kỵ của đạo đức hoàn toàn bị anh vứt trên chín tầng mây, anh giữ môi cô, hôn cô một cách điên cuồng và ngang ngược.
Trong lúc mơ mơ màng màng, suy nghĩ của Nhiễm Tỉnh bay bổng đến chín tầng mây, cô không nhịn được nghĩ: Xin hỏi, bạn học Phó Tuyết Thần, anh muốn cho Gia Cát tiên sinh chứng kiến anh làm cái gì? Tán gái sao!
Tác giả có lời muốn nói: Luôn muốn viết đến lúc hai người bọn họ yêu nhau, sau đó mẹ nó tôi lại viết nhiều như vậy.
120 nghìn chữ để ở bên nhau, tiết tấu rất nhanh, kế tiếp sẽ là 100 nghìn chữ ngọt ngào đến khi kết thúc!