Nhiễm Tỉnh thán phục, giơ ngón tay cái lên: "Nhiễm Tư Trạch, trâu bò!"
Trên cả một đoạn đường cằn nhằn của cha Nhiễm, hai người trở về nhà họ Nhiễm, tầng trên cùng của một địa danh trong vành đai 2 Thành Đô, mẹ Nhiễm - Địch n Nhã đang xem TV ở phòng khách, nhìn thấy hai cha con trở về, lười biếng nói: "Về rồi à? ”
Nhiễm Tỉnh vội vàng gọi: "Mẹ……."
Địch n Nhã đã kết hôn sinh con từ rất sớm, hiện giờ cũng chỉ mới ba mươi bảy tuổi, dáng người của bà được chăm sóc kỹ lưỡng, hoàn cảnh gia đình giàu có hạnh phúc, còn có một loại nhu mì của người phụ nữ thành thục, vừa nhìn đã biết là kiểu phụ nữ chưa từng phải trải qua vất vả từ khi sinh ra.
Đã gần một tháng Địch n Nhã không nhìn thấy con gái, ít nhiều có phần nhớ nhung, bây giờ gặp được, vẻ mặt mang theo ý cười, nhưng vẫn thúc giục nói: “Đã trễ lắm rồi, con tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút đi, đừng thức đêm.”
Mười giờ máy bay chở Nhiễm Tỉnh đến Thành Đô, về đến nhà đã mười một giờ, quả thực nên đi ngủ, cô ngoan ngoãn trả lời một tiếng “Vâng ạ”, rồi đi lên tầng trở về phòng ngủ, Nhiễm Tư Trạch cầm hành lý đi theo phía sau.
Giúp con gái xách vali lên tầng, tiếp tục dặn dò vài câu: “Đi ngủ sớm một chút” rồi Nhiễm Tư Trạch trở lại phòng ngủ chính.
Nhiễm Tư Trạch nói hơi nhiều, đối với vợ càng không ngoại lệ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều sẽ báo cáo với vợ, hôm nay ông đi đón Nhiễm Tỉnh gặp được Phó Tuyết Thần, đương nhiên loại chuyện vặt vãnh này cũng sẽ nói cho vợ nghe, còn không quên khen: “Đứa bé đó rất cao và đẹp trai, được dạy dỗ rất tốt, chỉ có điều Tỉnh Tỉnh nhà chúng ta mắt mù, đối xử với người ta rất lạnh lùng.”
Ngay sau đó, lại một hồi cảm thán: “Thật sự rất đẹp trai, tôi đã lâu không gặp được một cậu bé lớn lên đẹp trai như vậy, nếu có thể làm con rể thì tốt quá.”
Địch n Nhã rất hiếm khi nghe thấy chồng khen ngợi người khác, lập tức hỏi: “Thật sự đẹp trai vậy sao?”
Không thể nói ấn tượng của Nhiễm Tư Trạch đối với Phó Tuyết Thần không sâu, lại nhấn mạnh nói: “Vô cùng đẹp trai, đẹp trai như các ngôi sao nổi tiếng, quan trọng lại còn cao, lúc ấy tôi chỉ trò chuyện vài câu đơn giản, không chụp ảnh.”
Địch n Nhã hỏi: “Có đẹp trai như anh không?”
Giọng điệu Nhiễm Tư Trạch vô cùng chắc chắn: “Không hề.”
Địch n Nhã bị chọc cười khanh khách không ngừng, bà nhõng nhẽo đánh chồng một cái, quyến rũ xinh đẹp như một cô gái nhỏ.
Nhiễm Tư Trạch bị một chiêu này chọc cho trong lòng có chút ngứa ngáy, nhất thời thò đầu qua hôn vào gương mặt của vợ yêu, ánh mắt tối sầm, rất động tâm.
Địch n Nhã đẩy ông một cái, giọng điệu nhõng nhẽo: “Con gái đã về rồi!”
Giọng điệu Nhiễm Tư Trạch ghét bỏ: “Thôi đi, một khối gỗ mục không thể đẽo, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hai ta.”
Nói xong, trực tiếp ôm vợ thân mật.
Nhiễm Tỉnh sắp xếp lại hành lý, rửa mặt rồi nằm trên giường ngủ.
Phó Tuyết Thần gửi chia sẻ vị trí, còn gửi tin nhắn WeChat báo bình an cho cô: “Tôi đến khách sạn rồi, ở chỗ này, em đã về đến nhà chưa?”
Những người tới Thành Đô du lịch, đa số sẽ ở gần đường Xuân Hi, Phó Tuyết Thần cũng không ngoại lệ, cũng ở khu vực đó, còn cách nhà cô rất gần.
Nhiễm Tỉnh đáp: “Đã về đến nhà từ sớm rồi, tôi đang định ngủ.”
Ý tứ rất rõ ràng, ngủ ngon, không muốn nói chuyện!
Đương nhiên Phó Tuyết Thần rất hiểu, nói: “Vậy em ngủ đi, sáng mai em hãy nghĩ lại về chuyện giữa chúng ta, đỡ phải mất ngủ.”
Nhiễm Tỉnh: “???”
Chuyện gì, có thể làm cô mất ngủ!
Phó Tuyết Thần rất nhanh đã trả lời: “Là chuyện em đồng ý làm bạn gái tôi đó!”
Nhiễm Tỉnh: “……………………”
Phó đại thần, lúc nào cũng hướng đề tài đến phương diện này, sợ cô không biết anh đang theo đuổi cô.
Nhiễm Tỉnh lạnh lùng vô tình trả lời hai chữ: “Câm miệng!”
Đối với một cô gái nhỏ hung dữ như vậy, Phó Tuyết Thần cũng không tức giận một chút nào cả, ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu, vừa ngọt ngào vừa hung dữ, đáng yêu hết phần thiên hạ, Phó Tuyết Thần chỉ muốn kéo cô nói chuyện phiếm đến bình minh, nhưng bây giờ thật sự đã quá muộn rồi, thật sự không thích hợp để trò chuyện trên WeChat, vì thế nói: “Tôi câm miệng, em ngủ đi!”
Nhiễm Tỉnh tắt màn hình điện thoại, ngủ.
Nhưng lòng hồ trước nay vẫn luôn tĩnh lặng không gợn sóng, như là bị người ném một viên đá vào, tạo thành từng đợt sóng dao động.
Nhiễm Tỉnh lại bắt đầu mất ngủ, đầu óc như một viên bánh trôi nhân rượu đã nấu xong, vừa căng ra vừa hỗn loạn.
Bỗng nhiên cô nghĩ, lúc thì cảm thấy tùy tiện yêu đương rất tốt, lúc lại cảm thấy hoàn toàn không nên bắt đầu với Phó Tuyết Thần; lúc thì cảm thấy Phó Tuyết Thần cố chấp như vậy thì chỉ có nói chuyện với anh ta rồi tách ra, anh ta mới không dây dưa với mình nữa, lúc thì lại cảm thấy cô và Phó Tuyết Thần ở cùng một chỗ không chừng hai tháng sau cô sẽ bỏ rơi anh……
Tóm lại, bắt đầu bổ não, suy nghĩ lung tung.
Đợi đến lúc cô mơ mơ màng màng ngủ đã là quá nửa đêm.
Suy nghĩ quá mức hỗn loạn, Nhiễm Tỉnh bắt đầu nằm mơ, trong mơ cô bị một con chó lớn đuổi theo, cô liều mạng chạy hết sức, con chó lớn ở phía sau cực kỳ hung dữ sủa to gâu gâu gâu, kiểu người học dốt thể thao như cô làm sao có thể chạy qua được một con chó, cuối cùng bị con chó lớn cắn vào bắp chân, cô quay đầu nhìn lại con chó kia thì phát hiện chó đã biến thành Phó Tuyết Thần……
Bỗng chốc bừng tỉnh.
Cô vừa nhớ lại giấc mơ kỳ quái kia vừa sờ điện thoại xem thời gian, tám giờ rưỡi.
Học sinh như Nhiễm Tỉnh làm việc và nghỉ ngơi khá điều độ, dù có thức khuya đến mấy buổi sáng thức dậy cũng không quá chín giờ.
Cô suy nghĩ mình hoàn toàn không ngủ nướng được, dứt khoát rời giường rồi ở cùng người nhà một chút.
Rửa mặt qua loa, Nhiễm Tỉnh xuống tầng, mẹ Nhiễm đã không còn ở đây, cha Nhiễm cầm dụng cụ câu cá với dáng vẻ chuẩn bị ra cửa.
Nhiễm Tỉnh tò mò hỏi: “Mẹ đâu ạ?”
Nhiễm Tư Trạch nói: “Bà ấy hẹn bạn bè của mình đi chơi mạt chược rồi.”
Nhiễm Tỉnh “A” một tiếng thật dài, dáng vẻ có hơi mất mát.
Nhiễm Tư Trạch lại dặn dò: “Cha hẹn bạn đi câu cá, có khả năng buổi trưa sẽ không về. Bữa sáng ở trên bàn cơm, con ăn đi, cơm trưa con có thể gọi cơm hộp hoặc là xuống lầu ăn, đợi buổi tối cha về sẽ nấu cá cho con ăn.”
Nhiễm Tỉnh dậy sớm là muốn giúp đỡ cha mẹ, nhưng cha mẹ lại hoàn toàn không cần cô giúp đỡ, cô cực kỳ ai oán: “Khó khăn lắm con mới được về nhà một lần nhưng cha mẹ lại không muốn ở cùng con sao?”
Nhiễm Tư Trạch yên lặng nhìn con gái bảo bối của mình, quả thật ông là con gái nô, nhưng cũng có cuộc sống tốt của mình, hơn nữa, cái gì gọi là “Khó khăn lắm mới được trở về một lần”, cô không nên trở về quá thường xuyên, ông nói: “Trước đó nghỉ hè, con đã ở nhà hơn hai tháng.”
“Nghỉ hè chưa được bao lâu lại đến kỳ nghỉ Quốc khánh, con lại về rồi. Cái này còn chưa tính, kỳ nghỉ dài ngày ở trường, mọi người đều về nhà con cũng trở về như bình thường. Nhưng năm nhất đại học, ngày thường con trở về cũng rất chăm chỉ, hễ gặp phải một số ngày nghỉ lễ, con sẽ về nhà, có đôi khi cuối tuần, con cũng mua vé máy bay về nhà.”
“Người hiểu rõ còn biết rằng con đi đọc đại học, không biết còn tưởng rằng con đang học ở trường nội trú cấp ba, nói thật, trường nội trú cấp ba cũng không muốn con về.”
Dừng một chút, lại nói tiếp: “Vốn dĩ con trở về cũng không có gì, nhưng con trở về đều không làm gì cả, trừ lúc ăn cơm trò chuyện với chúng ta, những lúc khác con về nhà sẽ chỉ toàn ở trong phòng, một kỳ nghỉ hè, đến cửa con cũng không đi ra, thậm chí con còn không xuống lầu đi dạo.”
Nhiễm Tỉnh rất trạch, ngày nào cũng không muốn bước ra ngoài.
Bây giờ bị cha ruột ghét bỏ, phồng má, phản bác: “Không phải ở nhà cũng rất tốt sao.”
Nhiễm Tư Trạch không dám gật bừa: “Con ngay cả một chút mối quan hệ xã hội đều không có, vốn dĩ ngày nghỉ lễ Quốc khánh, bạn học cấp ba của con đều đã trở về, con có thể theo chân bọn họ đi ra ngoài dạo phố, uống trà, ăn chút đồ ăn ngon, xem phim điện ảnh gì đó, nhưng con suốt ngày chỉ biết ru rú ở trong nhà?”
Nhiễm Tỉnh biết mình trạch, cô không chỉ có trạch, còn trạch một cách hợp tình hợp lý, trạch đến chết cũng không hối cải, cô ngẩng đầu nhỏ, bình tĩnh nói: “Con cứ trạch đấy, con muốn trạch trạch trạch trạch trạch đến chết trong nhà luôn.”
Nhiễm Tư Trạch tức giận đến mức muốn lấy cần câu đánh đứa bé ương bướng này một trận.
Thật sự rất tức giận!
Con nhà người ta đều sẽ tự mình kết bạn, còn con nhà ông thì lại ước gì cả đời này không bước ra khỏi cửa.
Loại trạch nữ như thế này, đừng nói đến người yêu, đến bạn bè cũng không có nổi mấy người.
Nhiễm Tư Trạch trừng mắt nhìn con gái một cái, nói: “Con cứ trạch đi, cha và mẹ con đều có bạn bè của riêng mình, hiếm khi được nghỉ, chúng ta cũng sẽ không ở nhà với con đâu, cha đi câu cá đây.”
Nói xong, cầm chìa khóa xe, đi thẳng ra khỏi cửa.
Đối với chuyện con gái mình liều chết muốn ở nhà này, ông vẫn luôn muốn quản, nhưng hoàn toàn không quản được. Từ nhỏ đứa bé Nhiễm Tỉnh này đã quái gở không thích nói chuyện với người khác, mỗi ngày ông và n Nhã luôn cằn nhằn cô về việc kết bạn và ra ngoài chơi, đã cằn nhằn mười mấy năm nhưng dáng vẻ của cô gái nhỏ vẫn cứ không quan tâm sự đời như cũ.
Thôi, chỉ có thể từ từ, dù sao ông và n Nhã đã cố gắng hết sức rồi.
Ngày nghỉ lễ Quốc khánh, đương nhiên dì giúp việc cũng sẽ được nghỉ, cha Nhiễm và mẹ Nhiễm đều đã ra ngoài đi chơi với bạn bè vì thế trong nhà trống vắng không có ai.
Nhiễm Tỉnh là một cô gái có thể ở một mình, một mình yên lặng ăn bữa sáng, Nhiễm Tỉnh xách theo một con thỏ bông có cái tai dài lên lầu, suy nghĩ tiếp tục đọc 《 Bách Dạ Hành 》.