Như vậy chỉ trong nháy mắt Phó Tuyết Thần đã bị cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này chọc trúng.
Toàn bộ mặt mũi và quần áo trong đều được câu nói này kéo lại, anh chuẩn bị trăm phương ngàn kế âm mưu dương mưu cũng vì vậy mà trở nên đáng giá.
Cô không nghĩ đến việc yêu đương, nhưng vì gặp được anh, liền muốn yêu!
Còn có chuyện nào tốt hơn nữa sao?
Phó tuyết Thần ấn "tách" một cái, chụp màn hình những lời này lại, sau đó gửi cho Nhiễm Tỉnh, kiên định nói: "Tỉnh Tỉnh, anh có cả ngàn vạn trái tim, cái Phó Tuyết Thần muốn không chỉ là người khiến em muốn yêu, mà còn là người đồng hành cùng em suốt quãng đời còn lại."
Nhiễm Tỉnh và bạn cùng phòng đang nói chuyện với nhau vui vẻ, đột nhiên bị lời thổ lộ tâm tình của Phó Tuyết Thần dọa sợ một chút, con người này từ trước đến giờ không quản nổi miệng mình, lập tức chửi bậy nói: "Phó Tuyết Thần, em cảm giác anh sau khi yêu vào nói chuyện có chút nhẹ nhàng."
Cô cảm thấy Phó Tuyết Thần hôm nay, cả người mơ hồ say khướt, há mồm là nói mấy lời cợt nhả đó, trên diễn đàn trường học công bố cho mọi người đều biết thì thôi đi, lại còn đột nhiên nói cái gì mà "làm người đồng hành với em trong suốt quãng đời còn lại", thế này cũng tính xa quá rồi!
Phó Tuyết Thần thanh nhã cười, kiên định nói: "Không phải say, là lời nói thật."
Nhiễm Tỉnh cường điều nói: "Em chỉ vừa mới đồng ý làm bạn gái của anh, cho nên đừng nghĩ xa như vậy."
Phó Tuyết Thần gửi một tin nhắn thoại, giọng nói ôn hòa thuần hậu: "Anh dựa theo tiêu chuẩn tìm vợ mà tìm bạn gái."
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Cái tên này, uống say rồi!
Phó Tuyết Thần lại bắt đầu khoe khoang: "Tuy rằng hiện tại em mới chỉ là bạn gái, nhưng mà, Nhiễm Tỉnh em yên tâm, anh sẽ biến em thành vợ anh, mong em hãy tin tưởng anh, anh cũng có niềm tin bản thân có năng lực này."
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Tại sao một nam sinh vừa mới hẹn hò một ngày đã có thể nói ra loại lời nói như thế này rồi.
Nhiễm Tỉnh trầm mặc ba giây đồng hồ, cuối cùng thật sự nhịn không nổi, nói: "Phó Tuyết Thần, anh quả thật là hồ ly tinh biến thành."
Phó Tuyết Thần khó hiểu: “???”
Nhiễm Tỉnh: “Lẳиɠ ɭơ thành thiên tính."
Phó Tuyết Thần: “………………”
Ngay sau đó, thầm kín nói: "Chỉ có em mới biết!"
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Cái tên dở người Phó Tuyết Thần này, không chỉ cợt nhả mà da mặt còn dày vô cùng, Nhiễm Tỉnh đương nhiên không phải đối thủ, cô quyết định chạy trốn: "Không nói nữa, đi ăn cơm đây, ba em nấu cơm xong rồi."
Phó Tuyết Thần cười nói: "Được rồi, đi đi, chỗ anh đồ ăn cũng sắp được dọn lên bàn rồi, cũng coi như ngồi bên cạnh ăn cơm tối với em."
Khóe môi Nhiễm Tỉnh khẽ run lên.
Người này ngồi bên cạnh có chút xa nha!
Tuy nhiên, lần này lý trí Nhiễm Tỉnh không quay trở lại, bởi nếu quay trở lại thì mọi chuyện chắc chắn sẽ không bao giờ kết thúc.
Tên Phó Tuyết Thần này rất có thể là chàng trai ngốc nghếch một chút, lúc ở cạnh anh, cảm giác sẽ không thấy nhàm chán.
Dù sao, anh cũng mẹ nó rất ngốc, cho dù cô có giận dỗi thế nào đi chăng nữa, anh đều sẽ không chút để ý, bình tĩnh mà đáp trả.
Nhiễm Tỉnh kết thúc cuộc trò chuyện với Phó Tuyết Thần rồi đi rửa tay ăn cơm, mẹ cô ra ngoài đánh mạt chược lúc này cũng đã trở về.
Một nhà ba người cùng nhau ăn tối.
Sau khi ăn xong, Nhiễm Tỉnh ngồi trên sô pha, vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm cùng ba mẹ, quan hệ gia đình vốn rất hài hòa.
Nhưng mà, trò chuyện một hồi, ba Nhiễm mẹ Nhiễm bắt đầu kẻ tung người xướng. Nhiễm Tỉnh thậm chí có chút bắt không kịp đôi vợ chồng son này.
Ba Nhiễm mẹ Nhiễm bằng tuổi nhau, đều muốn có con sớm, khi ba Nhiễm mẹ Nhiễm chưa đầy hai mươi đã sinh ra Nhiễm Tỉnh, họ rất yêu thương cô con gái bảo bối này, tuy nhiên, tình cảm đôi vợ chồng son quá tốt, lại có con sớm nên vẫn hay phàn nàn đứa trẻ ảnh hưởng tới đời sống tình cảm của bọn họ.
Thậm chí còn cảm thấy Nhiễm Tỉnh chính là một cái bóng đèn chiếu sáng 100 oát, chiếu sáng cuộc sống sinh hoạt về đêm của hai vợ chồng, hơn nữa một lần chiếu còn chiếu tận mười tám năm.
Nhiễm Tỉnh xưa nay tương đối tự giác, nhìn thấy ba cô ôm mẹ cô dính như sam, liền chào hỏi, đứng dậy về phòng, để lại phòng khách to như vậy cho cặp vợ chồng son, kiên quyết không làm bóng đèn.
Nhiễm Tỉnh trở về phòng đang định tắm rửa đọc sách, nhưng đột nhiên nhớ tới gần đây trong vòng bạn bè của cô đang phổ biến trò chơi 《 âm dương sư 》, bèn quyết định tải về chơi.
Thân là một trạch nữ sống trong thế giới giả tưởng, thật ra Nhiễm Tỉnh vẫn luôn để ý trò chơi này, nhưng lúc trước khai giảng cô vẫn bận việc học, bị cuốn vào đó, còn bây giờ đang trong kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn, Nhiễm Tỉnh tương đối phóng túng sa đọa, cô vào cửa hàng ứng dụng, tải trò chơi《 âm dương sư 》xuống.
Trò chơi này khá nặng, trong chốc lát tải không xong, Nhiễm Tỉnh ném điện thoại qua một bên, đi gội đầu tắm rửa trước.
Rửa mặt xong ra tới nơi, trò chơi đã tải xong, Nhiễm Tỉnh ấn vào chơi, sau đó, đồ họa, âm thanh, nội dung trò chơi đều quá dễ thương đối với một người thích thế giới giả tưởng như cô, hơn nữa trò chơi cũng không cần thao tác gì quá cầu kỳ, với người nghiệp dư chơi cũng khá dễ.
Nhiễm Tỉnh bắt đầu cày cày cày, cày một phát thẳng tới cấp mười sáu, sau đó dừng bất động, cho dù Tuyết Nữ của cô có là phó bản hay ngự hồn lúc thức tỉnh thì đều có chút khó khăn.
Nhiễm Tỉnh thoát ra xem hướng dẫn trò chơi, thế mới biết, phần đầu trò chơi cần một thức thần mang cẩu lương, lựa chọn đầu thức thần mang cẩu lương bao gồm Tỳ Mộc Đồng Tử, Đại Thiên Cẩu, Cô Hoạch Điểu.
Ba thức thần này Nhiễm Tỉnh không có cái nào.
Hơn nữa Nhiễm Tỉnh cẩn thận so sánh ba thức thần mang cẩu lương này, thích hợp nhất chính là Đại Thiên Cẩu.
Nhiễm Tỉnh chính là loại nhan khống, mỹ nhan thịnh thế như Đại Thiên Cẩu vẫn tốt nhất, hơn nữa, Đại Thiên Cẩu là thức thần tôn quý cấp SSR, mang theo Đại Thiên Cẩu ra ngoài lần nào cũng rất oai.
Nhiễm Tỉnh thật sự rất muốn có thức thần Đại Thiên Cẩu này.
Nhiễm Tỉnh rất thích trò chơi này, cô cảm thấy chắc hẳn mình sẽ chơi rất lâu, mà giai đoạn trước của trò chơi, nếu có thức thần Đại Thiên Cẩu mang cẩu lương chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vì thế, Nhiễm Tỉnh vì Đại Thiên Cẩu, bắt đầu kiếm vàng, chọn con số 648, rút rút rút, không có gì cả.
Tiếp theo Nhiễm Tỉnh chọn 648, lần này, cô rút kinh nghiệm từ lần trước, cô rút một thẻ công lược, cái gì mà kêu mạng ba ba, cái gì mà vẽ sao năm cánh, vẽ lá bùa,........tất cả cô đều thử một lần, vẫn như cũ, chẳng có gì cả.
Trò chơi của Ngỗng, chỉ cần nạp tiền là mạnh lên.
Trò chơi của Heo, nạp tiền cho mấy người cũng không thấy mạnh lên, mấy người còn muốn cái mạng này nữa.
Trò chơi《 âm dương sư 》này, quả là "Huyền không thay đổi phi khắc không cải mệnh." không phải chính là không phải, âu không nổi, cả đời này đều âu không nổi.
Nhiễm Tỉnh thấy mình còn sót lại một lá bùa, suy nghĩ đến khả năng của mình là không thể, lại khắc mấy cái 648 cũng không có được Đại Thiên Cẩu.
Nhiễm Tỉnh than vãn: "Cảm giác vận may của mình thật tệ!"
Sau đó, bất chợt nhanh trí như bị ma xui quỷ khiến, Nhiễm Tỉnh lẩm bẩm nói: "Nếu không, thử khắc bằng chân!"
Nghĩ là làm, Nhiễm Tỉnh vứt điện thoại lên giường, sau đó đứng lên, dùng chân khắc lên lá bùa, một bên khắc, một bên hô to: "Mạng ba ba, xin hãy ban cho con một cái Đại Thiên Cẩu đi!"
Cũng không biết do bệnh nấm chân quá tốt, hay vẫn là do bởi vì chuyển âu, Nhiễm Tỉnh dùng một chân vẽ, trực tiếp ra được Đại Thiên Cẩu.
Nhiễm Tỉnh nhìn Đại Thiên Cẩu của mình, kích động đến run tay, vội vàng chia sẻ lên vòng bạn bè: "A a a a, vui quá đi, vậy mà có thể dùng chân rút được Đại Thiên Cẩu mà tôi hằng mong ước! Từ hôm nay trở đi tôi sẽ nuôi chó!!!"
Wechat của Nhiễm Tỉnh có không ít bạn bè giống cô cũng trầm mê thế giới giả tưởng, những người này đều chơi 《 âm dương sư 》, Nhiễm Tỉnh vừa mới chơi lại được Đại Thiên Cẩu, quả thực rất u, bên dưới vòng bạn bè của Nhiễm Tỉnh là một đống like cùng với lời chúc phúc.
Không lâu sau, bạn trai Phó Tuyết Thần cũng cho cô một cái like, sau đó để lại một chữ: "Gâu!"
Nhiễm Tỉnh xem lại bài viết mình vừa đăng lên vòng bạn bè một lần nữa.
“Từ hôm nay trở đi nuôi chó!!!”
“Gâu!”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Hôm sau, hành trình của Phó Tuyết Thần là đến căn cứ gấu trúc.
Phó Tuyết Thần vẫn luôn cảm thấy, đến Thành Đô, có thể không đi Võ Hầu Từ nhà cỏ Đỗ Phủ, có thể không đi đập Đô Giang núi Thanh Thành, có thể không ăn lẩu, không ăn đồ vặt, nhưng nhất định phải đi căn cứ gấu trúc ngắm gấu trúc.
Nhiều gấu trúc dễ thương như vậy, không tự mình đi xem, cứ cảm thấy đã bỏ lỡ một trăm triệu.
Cảm giác bình thường của Nhiễm Tỉnh đối với căn cứ gấu trúc, thật sự là…Đi qua đi lại quá nhiều rồi.
Khi còn bé, ba Nhiễm mẹ Nhiễm vì dỗ bé con Nhiễm Tỉnh nói chuyện, cho nên động một cái lại mang cô đến căn cứ gấu trúc. Sau đó đi học, hễ trường học tổ chức hoạt động gì đó thì đều đi căn cứ gấu trúc.
Có lẽ nói lời này ra có hơi thiếu đòn, nhưng Nhiễm Tỉnh cảm thấy mình đã nhìn gấu trúc đến phát ngán rồi.
Chẳng qua bạn trai đến Thành Đô chơi, anh muốn đi căn cứ gấu trúc, đương nhiên cô không có lý do không đi cùng, Nhiễm Tỉnh sảng khoái đồng ý lời mời đi căn cứ gấu trúc của Phó Tuyết Thần.
Ăn cơm sáng cùng người nhà xong, Nhiễm Tỉnh chuẩn bị một chút rồi xuống lầu.
Phó Tuyết Thần đang chờ cô ngoài tiểu khu, có lẽ là cảm thấy nhàm chán, anh cúi đầu đi qua đi lại.
Ánh nắng sáng sớm không mãnh liệt hừng hực mà dịu dàng sáng ngời vừa đủ. Phó Tuyết Thần mặc áo màu trắng ngắn tay, quần jean màu đen cào rách, có vẻ sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái của thiếu niên, cũng có nét lịch sự tao nhã yên tĩnh của thần tiên, trông mà thích mắt.