Sáng sớm tỉnh lại, Thiển Hạ mới vừa mở mắt thì nghe thấy Điềm Điềm nói một tràng dài, cô lập tức lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu bảo cả đám người Điềm Điềm và Y Đồng đừng lo lắng, nhất là thấy Điềm Điềm đã bình an trở về thì một tảng đá lớn trong lòng của cô cũng rơi xuống.
"Mình đã ngủ hai ngày sao, không trách được sao lại cảm thấy đói bụng, hai ngày nay đều là do cậu tự đút cho mình ăn?"
Cô giống như nhìn thấy một người đàn ông đút cô ăn cái gì đó, lại ở bên tai cô dịu dàng dụ dỗ, có phải là cô ngủ mê man nên sinh ra ảo giác mơ hồ hay không?
"Mình và Y Đồng thay phiên nhau, À, vậy để mình đi múc cháo cho cậu, cậu chờ một chút là có thể ăn một bát cháo thơm ngát rồi."
Điềm Điềm nghe thấy Thiển Hạ bảo đói bụng nên nhanh chóng đi múc cháo.
Ăn xong bát cháo, thể lực hình như cũng khôi phục, Tô Thiển Hạ muốn đi tắm.
"Thiển Hạ, may có cậu nhờ vị Lãnh tiểu thư kia giúp một tay tìm Điềm Điềm, nếu là chậm một chút thì Điềm Điềm đã bị người ta làm nhục rồi."
Tần Y Đồng nằm trên ghế sa lon nói lời sâu kín, Thiển Hạ cũng biết rõ, nên cô cũng muốn nghỉ ngơi một chút cho khỏe, nói xong cũng nhìn xem ti vi đang phát cái gì.
"Vậy thì thật là may mắn, mà bảo bảo trong bụng Điềm Điềm đâu, có sao không?"
Thiển Hạ cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm, trước khi đóng cửa còn quan tâm chuyện bảo bảo trong bụng Điềm Điềm như thế nào.
"Không có việc gì, cậu xem hiện tại cậu ấy hoạt động năng nổ, cũng biết cậu ấy không sao, cậu ấy cũng không ngồi yên lặng được một giây nào."
Y Đồng cười cười trả lời, nghĩ đến Điềm Điềm sau khi trở lại còn hoạt bát hiếu động như vậy, tâm tính vẫn đơn thuần như trước, cô cũng không khỏi cảm thán, đêm đó gặp phải bọn buôn người háo sắc, Điềm Điềm như nào mà vẫn có thể đơn thuần và đần đần như vậy, thật là nên có một người đàn ông đến dạy dỗ cô ấy mới phải.
*
Thiển Hạ tắm xong thì đi ra ngoài tản bộ.
Đi tới bên ngoài công viên, cô lững thững đi vào, tìm được một băng ghế dài ngồi xuống, nhìn thấy đám mây trắng trên bầu trời xanh bao la, còn có rất nhiều chú chim nhỏ ở trên cành cây vui vẻ hót ríu rít, còn có một ông lão đang vừa nghe nhạc vừa múa kiếm rất điêu luyện, đây là luyện Thái Cực Quyền, còn có một chú thì luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ…..
Thấy những cảnh tượng này, cô cảm thấy cuộc sống chính là rất tươi đẹp.
“Tôi có thể ngồi ở đây không?”
Phượng Thiên Linh có chút không chịu nổi Trái Ngư Nhi nên chạy ra ngoài hóng gió một chút, không ngờ lại thấy được Tô Thiển Hạ, hắn tiến lên nhẹ giọng hỏi.
“A, được, đương nhiên có thể, công viên này vốn là thuộc về mọi người.”
Tô Thiển Hạ nghe được ở bên tai có người đang nói chuyện, quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là một người đàn ông tướng mạo tuấn mỹ, khí chất bất phàm*.
* ý nói một người đàn ông đẹp, khí chất hơn người, rất hoàn hảo.
Tại sao cô lại có loại cảm giác quen thuộc với anh ta, tại sao, cảm giác quen thuộc này là từ đâu mà đến?
Cô nhìn vào ánh mắt của anh ta, xen lẫn chút nghi ngờ và trầm tư?
“Một mình cô đi tản bộ sao? Khí sắc của cô xem ra cũng không tệ.”
Phượng Thiên Linh không trực tiếp hỏi cô thì cũng không biết, chỉ là nhìn bộ dáng của cô cũng tốt lắm.
“À, hai ngày sinh bệnh, nhờ bạn tốt chăm sóc cho tôi rất chu đáo, mà không phải tôi chỉ có một mình, chỉ có anh là một mình thôi.”
Thiển Hạ cúi đầu nhìn bụng của mình, cô dĩ nhiên không phải chỉ có một người, trong bụng còn có tiểu bảo bối đấy.
“Đúng, tôi là một mình.”
Phượng Thiên Linh rất thích nói chuyện với Tô Thiển Hạ, lúc này cô không còn bị bệnh nằm thoi thóp ở trên giường nữa, hắn nhìn gương mặt của cô bình yên dưới ánh bình minh, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, bệnh của cô đã giảm đi, hắn cũng có thể thấy rõ đôi mắt mê người của cô.
*
Tại nhà Tần Trác Luân.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài, tất cả các người đều cút hết ra ngoài cho tôi.”
Từ trong phòng Tần Trác Luân truyền ra tiếng hát, tiếng hét chứa đầy lửa giận, đó là hiongj nói của Tần Trác Luân.
Anh đã đi một chuyến đến nước Pháp, nhưng lại thất vọng mà quay về.
Tô Thiển Hạ, rốt cuộc cô ấy chạy đi đâu, trốn tránh anh là có ý tứ gì?
Mà tại sao cô ấy lại muốn trốn tránh mình?
Chẳng lẽ cô ấy có chuyện gì gạt mình, hoặc là cô ấy gặp được một người đàn ông khác khiến cho cô quan tâm hơn, còn muốn lặp lại chiêu cũ lên giường với người đàn ông kia sao?
Anh vốn không muốn suy nghĩ đến chuyện của Tô Thiển Hạ, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện cá nước gặp nhau, anh lại không có cách nào khống chế sự tức giận điên cuồng của bản thân.
“Thiếu gia lại đang lên cơn?”
Ngoài cửa, truyền đến giọng nói trầm ổn uy nghiêm, là giọng nói của cha ruột Tần Trác Luân, đứng ở bên cạnh cha Tần Trác Luân là một phụ nữ dịu dàng ưu nhã, nhìn ra được bà cũng chỉ khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi.
Đứng ở bên cạnh cha Tần đẹp trai cao lớn uy vũ, hai người ấy nhìn rất xứng đôi.
“Ông đi vào chớ hung dữ với con, tâm tình của nó không được tốt, ông phải nhẹ nhàng nói chuyện với nó.”
Có một đoạn thời gian Tần Trác Luân không có đến công ty đi làm, mà hiện tại công ty lại có rất nhiều chuyện lớn cần anh trở về xử lý.
Người phụ nữ dịu dàng kia ở bên tai chồng nhỏ giọng dặn dò.
“Được, tôi hiểu biết rõ, có bà ở bên cạnh tôi, tôi nào dám hung dữ với con trai bảo bối của bà chứ.”
Có lúc ông rất ghen tỵ với con trai, con trai luôn nhận được sự quan tâm nhiều nhất của vợ ông, mặc dù ông cũng biết không nên tồn tại sự ghen tỵ này, mà ông ghen tỵ với con trai thì có cái gì tốt đâu.
Nhưng trên mặt tình cảm thì có lúc chính là như thế, cũng không có cách nào khống chế. Dĩ nhiên, ông cũng không để đến độ mất khống chế mà phơi bày ra ngoài.
“Cái gì con trai bảo bối của tôi, chẳng lẽ cũng không phải của ông sao, đi, mau vào đi, ông lại ghen với con trai mình, thật nên tìm cái gương soi soi xem bộ dáng bây giờ của ông như thế nào đi.”
Nhìn thấy ông chồng già rồi còn ghen tỵ với con, nhưng rất yêu thương mình, trong lòng bà rất vui vẻ, bà cảm thấy mình rất may mắn, chỉ là không biết con dâu tương lai có thể may mắn như thế, bắt được tâm của con trai bà không, vì bà tin tưởng con trai bà và cha nó, cũng chính là chồng của bà đều là một dạng khi yêu, đã động tình thì nhất định sẽ thề nguyện không thay đổi chỉ yêu đối phương.