'Bốp', là Hứa Mộng Phỉ tát anh.
Anh lạnh lùng nhìn Hứa Mộng Phỉ, người phụ nữ này thật sự là?
"Anh không phải đã nói chỉ ra ngoài một lúc, vậy giờ anh nhìn xem anh đã ra ngoài bao lâu rồi, đã năm sáu tiếng, anh có còn xem em là vợ chưa cưới của anh nữa không, anh bỏ mặc một mình em ngồi trên du thuyền, nếu không phải em dùng tiền mua chuộc mấy hành khách khác cùng ngồi trên du thuyền thì em có thể chạy về tới đây sao, kết quả anh cũng không nói với em một tiếng lại lập tức chạy về đây, anh coi em là cái gì, người làm hay là hàng hóa? Nếu như ở trên du thuyền em gặp mấy phải người xấu, vậy thì có phải ở trong lòng anh cũng rất hân hoan chúc mừng đúng không, bởi vì rốt cục anh cũng không cần bị em quấn lấy nữa, đúng không?"
Hứa Mộng Phỉ nói tới đây thì cô lại bật khóc.
Cô đương nhiên thương tâm, bởi lúc ngồi trên du thuyền thì cô có gặp Maynor Hàn, Maynor Hàn đã nói cho cô biết, Tần Trác Luân đã rời khỏi để đi gặp người tình cũ của anh ta là Tô Thiển Hạ rồi.
Maynor Hàn, cô là bị Maynor Hàn ra mệnh lệnh bắt buộc phải trở lại bên cạnh Tần Trác Luân, lúc trước cô đã thành công gửi cho Maynor Hàn bản thật sự của phần kế hoạch kia, nhưng khi cô trở lại bên người Maynor Hàn để mong anh ta thực hiện lời hứa hẹn cưới cô thì Maynor Hàn lại không muốn cô, anh ta còn ném cô vào trong biển rộng mặc cho cô tự sinh tự diệt.
Nhưng may mắn lúc đó cô lại gặp được một người chuyên đánh bắt cá đã cứu cô thoát nạn.
Xem như cô đã nhìn rõ bản chất thực sự của Maynor Hàn, vì vậy lúc cô trở lại bên cạnh Tần Trác Luân thì đã vận dụng tất cả các biện pháp nhằm phá hoại tình cảm của Tần Trác Luân và Tô Thiển Hạ, đồng thời cũng thành công khiến Tô Thiển Hạ rời đi, lại còn khiến cho Tô Thiển Hạ bị sinh non, mà cô cũng càng khiến cho cha mẹ Tần Trác Luân rất vui vẻ, nên cũng nhận được sự ủng hộ của bọn họ tổ chức đính hôn với Tần Trác Luân.
Năm năm rồi, cô là vị hôn thê của anh đã năm năm, rốt cục cô cũng mang thai đứa bé mới khiến cho anh đồng ý kết hôn với cô.
Vậy mà, vậy mà anh lại đi tìm Tô Thiển Hạ.
Cô không hiểu, đến tột cùng thì Tô Thiển Hạ có cái gì tốt, Maynor Hàn cũng vì thích Tô Thiển Hạ mà ném cô vào biển lớn đi.
Tần Trác Luân cũng yêu Tô Thiển Hạ, còn có rất nhiều người đàn ông khác đều yêu Tô Thiển Hạ nữa, mắt bọn họ đều đã mù rồi sao?
"Đi, đi bệnh viện."
Tần Trác Luân kéo Hứa Mộng Phỉ đi bệnh viện, bởi anh có cảm giác đứa bé trong bụng Hứa Mộng Phỉ không phải là của mình.
"Đi, đi bệnh viện, vì cái gì đi bệnh viện, em không đi."
Hứa Mộng Phỉ có chút hốt hoảng, một lần nữa trở lại bên cạnh anh cũng đã hơn năm năm, mà cô lại không hề có dấu hiệu mang thai khiến cô rất lo lắng, do quá lo lắng nên cô hấp tấp chạy đi tìm người bạn trai là mối tình đầu của mình rồi lên giường, sau đó thì, thì lập tức có con.
Cô cho rằng mọi chuyện cô làm đã không chê vào đâu được, nhưng, bây giờ anh lại kéo cô đi bệnh viện, chẳng lẽ anh đã biết rõ ràng đứa bé không phải là của anh rồi?
"Em nói sao, em nghĩ rằng anh sẽ hoàn toàn không biết những việc làm thực sự của em sao? Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm."
Tần Trác Luân chính xác chỉ là muốn thăm dò cô, nhưng anh lại nói như thể mình đã rất khẳng định, nói chắc như đinh chặt sắt, giống như anh đã biết rõ ràng sự thật vậy.
"Em, em, trước kia đích thật là em có làm một chút chuyện thật có lỗi với anh, nhưng mà khi đó không phải anh cũng có Tô Thiển Hạ sao, còn, còn năm năm qua em cũng đã cực kỳ an phận đứng ở bên cạnh anh, mà em cũng biết rằng em đối với anh mới là quan trọng nhất, cho nên em cũng không có làm chuyện gì thật sự có lỗi với anh cả, em thề, cho nên em không muốn đi bệnh viện."
Hứa Mộng Phỉ nói năng có chút lộn xộn, này khiến cho suy đoán của Tần Trác Luân càng thêm kiên định.
Xem ra Hứa Mộng Phỉ mang thai quả nhiên trong đó có điều khó hiểu.
"Đi, phải đi, không đi cũng phải đi. Trừ phi trong lòng em có quỷ."
Tần Trác Luân túm chặt lấy tay Hứa Mộng Phỉ kéo lên xe, sau đó anh lái xe đi về phía bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, bởi vì Hứa Mộng Phỉ mang thai đã hơn bốn tháng, bác sĩ lấy máu xét nghiệm thì lập tức phát hiện đứa bé chính xác không phải của Tần Trác Luân.
"Em còn điều gì muốn nói nữa, đứa bé này em muốn sinh hay không thì tùy em, nhưng anh chắc chắn sẽ không kết hôn với em, về sau em cũng không cần xuất hiện trước mặt anh và người nhà của anh làm gì nữa, lại càng không được quấy rầy bạn bè của anh, nếu không, đừng trách anh vô tình."
Bởi vì bệnh viện Tần Trác Luân đưa Hứa Mộng Phỉ đến kiểm tra là bệnh viện do anh đầu tư thành lập nên anh có thể ưu tiên vận dụng phương pháp kiểm tra nhanh nhất nhằm đạt được kết quả kiểm tra mà anh muốn.
Sau đó anh đặt bản kết quả xét nghiệm trước mặt Hứa Mộng Phỉ rồi quay người bỏ đi.
"Xong rồi, toàn bộ xong rồi, mình thực sự không nên ở trong văn phòng tát anh ấy một bạt tay kia, thực không nên phát hỏa, thực không nên quá hốt hoảng mà nói sai rồi, làm sao bây giờ, mình đã thực sự mất đi anh ấy rồi sao? Nhưng tại sao, tại sao trái tim của mình lại cảm thấy khó chịu như vậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ mình không phải muốn lợi dụng anh ấy sao, mà là yêu sao? Mình yêu anh ấy, mình yêu Tần Trác Luân, trời ơi, vậy thì vì sao, vì sao đến lúc này mới khiến mình hiểu rõ là mình yêu anh ấy, nhưng là, toàn bộ đều đã quá muộn, anh ấy đã không cần mình nữa, anh ấy muốn đi tìm Tô Thiển Hạ, muốn đi tìm con hồ ly tinh kia."
Hứa Mộng Phỉ quỳ trên mặt đất, khắp khuôn mặt đều là nước mắt, mà bác sĩ nhìn thấy cô như vậy thì cũng chỉ biết thở dài chứ cũng không biết nên an ủi ra sao...
*
Thiển Hạ dẫn theo Tô Nghị Phi đi công viên chơi, cũng khó có được một chủ nhật rãnh rỗi như vậy nên đương nhiên cô muốn được tận tình chơi đùa rồi.
Maynor Hàn trốn ở một góc khuất cầm máy ảnh, sau đó tự mình chụp ảnh của hai mẹ con Tô Thiển Hạ và Tô Nghị Phi đang chơi đùa với nhau.
Hạ Hầu Cô vừa làm xong việc ở trường học thì cũng lập tức đi đến nhà Tô Thiển Hạ để tìm cô và Phi Phi nhằm thúc đẩy tình cảm.
Nhưng ngay lúc anh đang trên đường lái xe, đi ngang qua công viên thì anh lại nhìn thấy có một bóng người đang lén lút làm chuyện gì đó.
Anh dừng lại xe, thấy rõ người đàn ông kia là đang chụp ảnh, mà đối tượng anh ta đang chụp lại chính là Tô Thiển Hạ và Phi Phi.
Nên anh lập tức gọi điện thoại di động báo cho Tô Thiển Hạ.
Trong công viên
"Mẹ, điện thoại của mẹ kêu a..., mẹ mau nghe điện thoại, có phải là cha đang gọi tới đúng không?"
Từ hôm gặp Tần Trác Luân về đến bây giờ, Tô Nghị Phi đều rất thích gọi tên cha mình ở trong miệng.
"Không phải, trước đừng ầm ĩ để mẹ nhận điện thoại."
Tô Thiển Hạ nhìn màn hình điện thoại di động đang thể hiện tên và dãy số của Hạ Hầu Cô.
"Học trưởng, gọi điện thoại cho em có chuyện gì sao?"
Cô vẫn đã quen gọi anh là học trưởng, cho tới bây giờ cũng không dùng cách xưng hô khác, vì cô cảm thấy đây chính là một phương thức an toàn để duy trì khoảng cách với anh.
"Thiển Hạ, em phải bảo vệ Phi Phi cẩn thận, nhưng nhớ kỹ, em không cần quay đầu, cũng không nên nhìn những nơi khác mà cứ duy trì tư thế thoải mái như hiện tại, anh là muốn nói cho em biết là có người đang chụp trộm ảnh của em và Phi Phi, mà anh thấy người kia cũng không phải người bình thường, vì vậy anh sẽ cố gắng dẫn dụ hắn ta rời đi khỏi đây, sau đó em hãy mang theo Phi Phi đi tìm Tần Trác Luân."
Hạ Hầu Cô không muốn Thiển Hạ và Phi Phi gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, lại thêm việc anh cảm thấy được người đàn ông áo đen kia chắc cũng là một nhân vật nguy hiểm, nên anh muốn tìm cách lừa gạt người đàn ông áo đen kia rời đi trước, để cho Thiển Hạ có thể dễ dàng dẫn theo Phi Phi đi tìm Tần Trác Luân.
"Đừng, có phải anh quá coi thường em đúng không, em có thể tự bảo vệ mình được nên em không muốn tìm đến anh ta."
Tô Thiển Hạ không muốn đi tìm Tần Trác Luân, bởi cô cho rằng mình có đầy đủ năng lực để tự bảo vệ được chính mình và con trai Phi Phi của cô.
"Thiển Hạ, hiện tại em không phải chỉ có một mình, anh hỏi em, nếu như bên cạnh đối phương có nhiều người hơn em, vậy em làm thế nào bảo vệ được em và Phi Phi? Anh cũng không muốn em đi tìm anh ta, nhưng mà hiện tại chuyện quan trọng nhất là em và Phi Phi được an toàn. Nghe lời anh, đợi anh thành công dụ hắn đi nơi khác thì em phải lập tức đi tìm Tần Trác Luân ngay."
Hạ Hầu Cô đương nhiên là không muốn Thiển Hạ đi tìm Tần Trác Luân, nhưng anh lại càng không muốn hai mẹ con cô gặp phải nguy hiểm gì.
Nhà Tần Trác Luân,
"Trác Luân, Mộng Phỉ tự sát, tình trạng rất nguy hiểm, hiện tại đang ở bệnh viện cấp cứu, giữa hai đứa có phải có chuyện gì gạt chúng ta đúng không?"
Cha mẹ Tần Trác Luân cũng không biết chuyện Tần Trác Luân và Hứa Mộng Phỉ đã chia tay với nhau.
Càng không biết được chuyện đứa bé trong bụng Hứa Mộng Phỉ không phải là của Tần Trác Luân, bọn họ là do nhận được điện thoại của cha mẹ Hứa Mộng Phỉ gọi tới mới biết chuyện Hứa Mộng Phỉ tự sát, đang ở bệnh viện tiến hành cấp cứu, cho nên bọn họ mới lên lầu hỏi con trai của mình.
"Tự sát, cô ấy không có việc gì chứ, con và cô ấy...?"
Tần Trác Luân đang muốn nói rõ chuyện anh và Hứa Mộng Phỉ đã chia tay, nhưng mẹ anh lại ngắt lời kế tiếp anh muốn nói.
"Mẹ mặc kệ giữa hai đứa cãi nhau chuyện gì, nhưng hiện tại nó có nguy hiểm, con nên đến bệnh viện thăm nó, cho nó sự tin tưởng bản thân nên sống tốt, không tính chuyện vì nó thì cũng nên vì đứa bé trong bụng của nó là cháu trai nhà chúng ta mà suy nghĩ, con nhanh đi."
Tần phu nhân nhanh chóng hối thúc con trai ra cửa, muốn anh đi đến bệnh viện thăm nom Hứa Mộng Phỉ, Tần Trác Luân biết tim mẹ mình không tốt, không thể chịu kích thích nên đành phải đồng ý đi đến bệnh viện xem xét tình hình của Hứa Mộng Phỉ.
Khi Tần Trác Luân tới bệnh viện thì Hứa Mộng Phỉ cũng đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, và được chuyển đến phòng chăm sóc.
"Là em có lỗi với anh, lúc trước là em phản bội anh, hiện tại em muốn chết cũng không chết được, em không có được anh thì em cảm thấy mình sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Luân, nếu em thật sự chết đi, cầu xin anh hãy quên đi chuyện em đã phản bội anh, cũng quên đi những chuyện em đã làm, chỉ cần nhớ kỹ những kỉ niệm tốt đẹp khi chúng ta ở cùng một chỗ là được rồi, có được không, anh có thể đáp ứng em không?"
Hứa Mộng Phỉ thật sự đã nản lòng thoái chí, hay hiện tại việc cô tự sát là do cô muốn diễn trò níu kéo Tần Trác Luân đây?
"Nếu em chết thì anh cũng sẽ quên em."
Trái lại, Tần Trác Luân lại không hề bởi vì sắc mặt cô tái nhợt, thân thể suy yếu mà đáp lại cô.
"Vậy anh đi đi, thật xin lỗi đã làm chậm trễ thời gian của anh."
Hứa Mộng Phỉ xoay người, cô thật sự thất vọng, cô nghĩ cô thật sự đã mất đi anh rồi, vậy còn sống mà nói đã là quá dư thừa đối với cô.
Nên cô lặng lẽ kéo ống chụp dưỡng khí xuống, thậm chí lúc bác sĩ đang cấp cứu cho cô, cô đã tranh thủ lúc hộ lý và bác sĩ không chú ý giấu một con dao tiểu phẫu nhỏ ở trong tay.
Hiện giờ, rất không dễ dàng gì cô mới được cấp cứu sống lại, thì chính tai cô lại nghe được anh nói sẽ quên mình, mà mặt anh lúc đó cũng không chút thay đổi, sự lạnh lùng như vậy cũng khiến cô rất khổ sở, cũng không còn chỗ nào luyến lưu.
Cô cầm dao đâm về giữa ngực của mình...
Cô muốn đánh đổi, dùng sinh mệnh của mình để đánh đổi, nếu như anh thật sự không còn quan tâm cô, không cần cô nữa thì cô chết đi cũng mãn nguyện rồi.
"Em lại làm gì?"
Cô bỗng nhiên trầm mặc khiến cho trong lòng Tần Trác Luân có chút là lạ, anh đi đến bên phải giường, phát hiện cô vậy mà lấy tay cầm dao muốn đâm vào ngực mình.
Cô là thật sự tỉnh ngộ, thật sự không còn lưu luyến nên mới có thể sử dụng phương thức quyết tuyệt như vậy, hay là vì có thể khiến cho anh nhớ kỹ cô mới làm vậy, nếu đúng vậy thì cô thật sự cực kỳ tàn nhẫn đi.
"Anh còn chưa đi sao, không có gì, thân thể bản thân là của em, anh không thích em, vậy em sống cũng không có ý nghĩa, mà đứa bé trong bụng cũng không nên sinh ra, vậy chi bằng nó và em cùng đi đến địa phủ gặp Diêm Vương, chuộc lại những chuyện xấu em đã làm."
Trên mặt Hứa Mộng Phỉ tràn đầy nước mắt chảy xuống, ở một khắc này trong đầu Tần Trác Luân lại hiện lên khoảng thời gian ngọt ngào bọn họ ở bên nhau.
Lòng anh bỗng nhiên mền nhũn, quyết định tha thứ cho cô.
"Bác sĩ lập tức sẽ đến, nếu như em không hiểu được phải yêu quý chính em, như thế hà tất anh phải để ý đến em? Chờ đến khi em thật sự hiểu được cái gì là quý trọng, cái gì là tình cảm thật sự, khi đó em hãy đến tìm anh, chúng ta vẫn sẽ là bạn bè."
Đây là điều duy nhất anh có thể làm, vì anh không có khả năng kết hôn với cô nên chỉ có thể làm bạn bè mà thôi.
"Cảm ơn, anh nói, chúng ta vẫn có thể là bạn bè sao, được, vậy từ nay em sẽ học cách quý trọng người nhân bạn bè của em, còn có chính em nữa."
Hứa Mộng Phỉ biết, cô dùng chiêu này được, ít nhất bây giờ trong mắt anh đã không còn chán ghét cô nữa, làm bạn bè sao? Đó chỉ là tạm thời, cô tin tưởng dưới tình huống này thì anh nhất định cũng sẽ không nói cha mẹ anh biết rằng đứa bé trong bụng cô không phải là của anh.
Như thế cô còn có thể ở trước mặt cha mẹ anh nói, để cho cha mẹ anh giúp bản thân cô thuyết phục anh, như vậy hôn lễ cũng sẽ được cử hành như cũ.
*
Không cho phép cướp đoạt cha ta địa
Tô Thiển Hạ dắt Phi Phi tới căn nhà trước kia cô và Tần Trác Luân từng là láng giềng với nhau. Cô không biết anh có còn trở về nơi này hay không? Bởi nơi này đã từng có một đoạn hồi ức tốt đẹp của cô và anh.
"Mẹ, nơi này là nhà của cha sao?"
Phi Phi ngẩng đầu nhìn mẹ, nhìn mẹ giống như đang muốn khóc nha, vì thế nên cậu muốn nghĩ biện pháp khiến cho mẹ không khóc.
"Đúng, đó là căn nhà mà anh ta đã ở qua, anh ta đã nói chắc chắn sẽ không bán căn nhà này đi mà sẽ lưu giữ lại, không biết là có thật sự lưu giữ lại hay không nữa, nhưng mẹ nhớ rõ cái chìa khóa giấu ở? Đúng, giấu ở nơi đó."
Thiển Hạ cố nín nhịn không cho nước mắt mình rơi xuống, tiếp đó cô tìm được cái chìa khóa, ha ha, cái chìa khoá dự phòng này vậy mà vẫn nằm trong khe cửa bên cạnh.
Anh ta thật sự không có quên những lời đã nói với cô, cái chìa khóa còn nằm ở đây, mà căn nhà kia cũng không có bán đi.
"Mẹ, con mở ra rồi."
Phi Phi cầm cái chìa khoá trong tay mẹ đi mở cửa, mặc dù thân thể cậu còn nhỏ, phải nhón gót chân mới có thể khóa, nhưng mà đây là mở cửa ra, nên bộ dáng của cậu so với một đứa bé bốn tuổi cũng cao hơn một chút.
"Nơi này vẫn cùng một dạng giống như trước."
Một hạt bụi nhỏ cũng không có, xem ra anh ta thường xuyên cho người làm tới dọn dẹp nơi này.
Thiển Hạ ngồi trên ghế sofa, còn Phi Phi thì lại chạy lên lầu, bởi cậu tò mò tại sao mẹ lại biết rõ nhà cửa của cha như vậy?
"Phi Phi, chạy chậm một chút, cẩn thận ngã."
Thiển Hạ cũng không quên dặn dò vì tính hiếu động hoạt bát của con trai. Cũng được, con trai cũng đến đây rồi, vậy cô có thể gọi điện thoại cho Tần Trác Luân, xem anh có đến không?
Ở nhà, Tần Trác Luân chính là đang bị cha mẹ giáo huấn, cha mẹ muốn anh phải đúng hạn cưới Hứa Mộng Phỉ làm vợ, mặc dù anh đáp ứng nhưng hiện tại thân thể Hứa Mộng Phỉ không thể khôi phục ngay được nên anh cũng không nói ra chuyện đứa bé trong bụng của cô không phải là của anh. Hiện tại cha mẹ anh lại cứ thúc giục chuyện kết hôn khiến anh cảm thấy cực kỳ phiền phức.
Lúc này, chiếc điện thoại di động mà đã nhiều năm anh để ở trên người cũng chưa dùng lại vang lên, trong lòng anh thật sự kích động, bởi vì số người biết số điện thoại này cũng chỉ lác đác mấy người, mà mục đích anh lưu giữ cái điện thoại này chính là hi vọng một ngày kia Thiển Hạ sẽ gọi điện thoại cho anh, như vậy hiện tại là Thiển Hạ gọi điện thoại cho mình sao?
"Ba mẹ, con có chuyện quan trọng phải nói qua điện thoại, về sau bàn lại."
Anh ném lại một câu, sau đó đi nhanh ra khỏi nhà, vừa lái xe vừa tiếp nhận điện thoại.
"Vâng, là em, anh, em còn tưởng rằng số điện thoại này của anh đã thay đổi, anh đang ở đâu?"
Tâm tư Thiển Hạ chợt trở nên lộn xộn, lại còn cực kỳ khẩn trương, năm năm, cũng chưa từng nói điện thoại với anh, lần trước khi anh đưa Phi Phi trở về cũng chỉ hàn huyên vài câu, lúc ấy cô chỉ muốn đuổi anh đi thật nhanh mà thôi.
Hiện tại, mình còn phải nhờ sự hỗ trợ của anh, không tìm anh không được, vì một mình Hạ Hầu Cô đối mặt với bọn người áo đen kia thì khẳng định có nguy hiểm.
"Anh đang ở bên ngoài, em nói cho anh biết em đang ở đâu, em có khỏe không, Phi Phi có khỏe không?"
Tần Trác Luân thật sự muốn mình có thêm đôi cánh để có thể lập tức bay đến bên cạnh cô.
"Đều rất tốt, em, em đang ở đây, ở nơi lần đầu tiên của chúng ta, căn phòng lần đầu tiên đó, em chờ anh."
Thiển Hạ nói tới đây thì hai má nóng bừng, mặt đỏ hồng, nên cô vội vàng cúp điện thoại.
Thật là kỳ quái, cô vốn muốn nói là căn nhà lần đầu tiên cô bò vào nhà anh kia, nhưng cô lại không muốn nói rõ ràng, để cho anh đoán, nếu như anh có tâm thì khẳng định sẽ đoán ra ngay.
Lại còn nói chuyện lần đầu tiên, khiến cô nhớ tới chuyện lần đầu tiên giữa hai người bọn họ phát sinh quan hệ thân mật. Thật sự là muốn chết, thế nào lại nhớ tới những chuyện này đi?
Cô bụm mặt vào hai tay, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, cảm thấy chính mình thế nào lại vẫn giống như cô thiếu nữ ngây thơ không biết sự tình như năm năm trước kia vậy, giờ cô đã hai mươi ba tuổi, còn có một cậu con trai bốn tuổi, thì thực sự không nên như vậy.
Mà lần đầu tiên phát sinh quan hệ với anh là ở trong khách sạn, cô nhớ rất rõ ràng, cũng không biết Tần Trác Luân có nhớ rõ hay không.
Lúc ấy anh bị cô đánh bất tỉnh trói đến trong phòng khách sạn, mà còn là cô muốn "bá vương ngạnh thượng cung" đối với anh, mặc dù lúc sau đó, tình huống đích thực có phần cô không thể khống chế, nhưng quả thật là cô muốn trêu chọc anh trước..
Mà lúc ấy anh cũng đã tức giận nổi trận lôi đình, bị phụ nữ bắt cóc lại còn muốn "bá vương ngạnh thượng cung" mình, hẳn là sẽ ghi ở trong lòng.
Ài?
Nghĩ đến khả năng anh có thể quên thì trong lòng cô cũng có chút khổ sở khó nói.
Có khi nào anh nghĩ nơi lần đầu tiên cô nói là nơi lần đầu tiên đó không, đoán chừng anh đã sớm quên, sớm quên rồi nên cũng không nghĩ đến nơi này, vậy anh sẽ chạy đi nơi khác?
Vậy mình có muốn gọi điện thoại lại cho anh hay không, để nhắc nhở anh.
"Mẹ, mảnh khăn tay này rất phiêu phiêu nha, trên đó còn có tên cha a....."
Trên lầu, trong tay Phi Phi cầm mảnh khăn tay màu lam nhạt đi xuống, cậu đi đến trước mặt mẹ, giơ khăn tay lên cho mẹ xem.
* phiêu phiêu: ý là xinh đẹp
"Là sao, mẹ nhìn xem."
Trong lòng Thiển Hạ đang lo lắng Tần Trác Luân sẽ không tìm thấy mẹ con bọn họ, nhưng hiện tại Phi Phi lại cầm khăn tay đưa đến trước mặt cô, cô nghĩ lại, năm năm trước cô chỉ thấy qua mảnh khăn tay này, lúc ấy ở trên bờ biển cô tìm dã tràng nhặt được, về sau cô cũng không biết mảnh khăn tay này đã đi nơi nào, cô cũng cảm thấy chút kỳ quái,nthế nào mà trên mảnh khăn tay này lại viết ba chữ 'Trác', 'Luân', 'Hứa' kia.
Mãi đến khi Hứa Mộng Phỉ lấy thân phận là bạn gái anh xuất hiện trước mặt cô, mà họ của Hứa Mộng Phỉ không phải là "Hứa" sao, vậy mảnh khăn tay này là Hứa Mộng Phỉ tặng cho Tần Trác Luân rồi, nhưng mà tại sao nó lại bị lạc bên bờ biển bị cô nhặt được, vậy hiện tại mảnh khăn tay này làm sao lại có thể ở chỗ của Tần Trác Luân.
Có thể là khi đó mình ở nơi này thì đã cất nó ở đây chăng?
Mà anh vẫn còn giữ lại mảnh khăn tay này, vậy trong lòng anh chắc hẳn còn có Hứa Mộng Phỉ.
"Anh ta không phải là cha con, cái gì đó chúng ta không xem, trả về."
Thiển Hạ đưa tay cầm mảnh khăn tay con trai cầm trong tay đi lên lầu bỏ vào ngăn kéo bàn trang điểm trong phòng ngủ của anh, sau đó kéo lại.
Tần Trác Luân, có lẽ mình quyết định đến tìm anh ta là sai lầm, hoặc có thể là do cô đã quá xúc động rồi.
"Mẹ, mẹ đang tức giận sao..., vì sao mẹ lại tức giận, có phải bảo bảo không ngoan làm sai chuyện gì khiến cho mẹ tức giận đúng không, mẹ đừng nóng giận, bảo bảo hứa sẽ cực kỳ ngoan."
Phi Phi tiến lên, bộ dáng đáng thương tội nghiệp nắm ống tay áo của mẹ, cậu không muốn mẹ không vui.
"Không, mẹ không có giận con, Phi Phi, con hãy ở lại chỗ này, mẹ có việc phải đi ra ngoài một chút. Nhớ kỹ đừng có chạy lung tung, chờ chú Tần của con trở về, không phải con cực kỳ thích chú ấy sao?"
Thiển Hạ quyết định mình nên trở về, để cho Phi Phi và Tần Trác Luân cùng ở một chỗ, bởi vì cô không muốn cầu sự hỗ trợ của Tần Trác Luân, dù sao Tần Trác Luân cũng đã biết rõ Phi Phi là con của anh, nên tự nhiên anh ta cũng sẽ đối xử tử tế với Phi Phi thôi.
"Bảo bảo thích mẹ cũng thích cả cha nữa, bảo bảo muốn mẹ và cha cùng ở một chỗ."
Phi Phi nói ra tâm nguyện của cậu, cậu rất muốn có cha và mẹ cùng ở bên cạnh mình, bởi vì những bạn nhỏ khác thì đều có cha và mẹ cùng nhau yêu thương nha.
"Chuyện này sau này hãy nói, con cứ ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, muốn ăn gì thì đi xem tủ lạnh có không, chính con làm một chút ăn, nhớ kỹ cẩn thận một chút."
Thiển Hạ sờ sờ mặt con trai, chỉ vào vị trí tủ lạnh để cho con trai tự mình nấu ăn, cô tin tưởng con trai có bản lĩnh làm ra được món ăn ngon, nếu nơi này vẫn thường xuyên có người đến dọn dẹp thì tủ lạnh chắc hẳn là sẽ không trống không rồi.
Chờ Phi Phi đi vào phòng bếp thì Thiển Hạ lại vụng trộm mở cửa đi ra ngoài.
Không nghĩ tới, cô vừa mở cửa thì liền thấy Tần Trác Luân.
"Tặng cho em, thích không?"
Ban đầu khi Tần Trác Luân nhận được điện thoại của cô, anh đã cố gắng suy nghĩ lại, cô nói lần đầu tiên là chỉ cái gì lần đầu tiên?
Lần đầu tiên trên giường, hay là lần đầu tiên hôn môi, hay lại là lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm, đi dạo phố, đi chợ đêm?
Giữa bọn họ có quá nhiều lần đầu tiên, khiến cho anh có phần khó đoán rồi.
Tuy nhiên nói lần đầu tiên trên giường là dưới tình huống mà anh không tình nguyện phát sinh, nhưng không có nghĩa là anh đã quên.
Anh nhớ rõ đó là tại trong phòng một khách sạn nhỏ, cũng nhớ rõ lần đầu tiên của cô khi đó bởi vì đau đớn mà rơi lệ, lúc ấy anh cũng không rõ tâm tư mình phức tạp là vì cái gì, về sau mới biết được khi đó kỳ thật anh đã có cảm giác với cô rồi.
Khi đó tâm tình phức tạp rất đau lòng.
"Anh, anh làm sao biết chúng ta ở trong này, còn mua một hộp chôclate lớn như vậy làm cái gì, mà tôi cũng chưa nói cho anh là muốn mua chocolate."
Thiển Hạ bỗng nhiên có chút luống cuống, anh, anh tự nhiên biết cô ở trong này, không biết anh có còn nhớ rõ, nhớ rõ quán bar kia hay không?
Cô muốn hỏi, nhưng mà lại không hỏi được, nếu hỏi ra rồi thì anh có thể sẽ hiểu lầm rằng trong lòng cô có anh hay không?
"Anh nhớ rõ em thích ăn chocolate, anh cũng nhớ rõ lần đầu tiên của chúng ta, chính là trong phòng của quán bar kia, lúc em ngủ mơ mơ màng màng đã cầm lấy tay của anh, lại còn xem tay của anh thành chocolate mà cắn, khi đó anh đã biết em thích ăn chocolate. Anh suy nghĩ em nói lần đầu tiên có phải là lần đầu tiên này hay không? Em ở trong điện thoại không nói rõ ràng, nên trước tiên anh gọi điện thoại đến chỗ quán bar đó thì ông chủ quán bar nói em không có ở đó, vậy thì em chỉ có thể ở chỗ này, anh đoán không lầm mà, em cũng thật sự ở chỗ này, đây là chocolate em thích ăn nhất, đừng đứng ngẩn ở đó nữa, mau cầm lấy."
Trời ơi, anh ta, lời nói của anh ta quả thực khiến cho cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào trốn cũng không được rồi.
Anh ta làm sao lại biết trong lòng cô đang muốn cái gì?
Cứ thế, cô bị động ôm hộp chôclate lớn kia, cũng không biết nên nói cái gì..
Đúng, cô nhớ tới chuyện muốn nói rồi.
Là mảnh khăn tay kia, hừ, tên đàn ông xấu xa này, một bên vừa nói lời tình nồng mật ý với cô, một bên vừa muốn cưới người bạn gái trước của anh ta, vậy anh ta coi cô là cái gì, tự nhiên vẫn còn giữ mảnh khăn tay bạn gái trước tặng cho mình, đúng là đáng giận, cho nên cô nhất quyết kiên định ý niệm không để ý tới anh nữa.
"Chocolate tôi nhận, không cầm đúng là ngốc, đây chính là chocolate ăn ngon nhất, tôi cảnh cáo anh về sau không được nói những lời nữa, đều đã qua lâu như vậy, lại vẫn còn nói ra làm gì, mau vào, tôi có lời muốn nói với anh."
Thiển Hạ cố ý nén ý muốn cười mà giả vờ giống như đang mất hứng ôm chocolate đi vào.
Sau đó anh cũng đi vào, anh đi đến phòng khách nhìn thì không thấy có người khác, vậy con trai Phi Phi của anh đâu?
"Phi Phi?"
Anh hỏi.
"Trong phòng bếp nấu cơm."
Thiển Hạ thành thật trả lời.
"Nấu, nấu cơm, Phi Phi mới bốn tuổi mà em để cho con nấu cơm, lỡ như. Không được, anh phải đi ngăn cản."
Trong đầu Tần Trác Luân lập tức xuất hiện hình ảnh lúc con trai đang nấu cơm thì bất ngờ xảy ra chuyện không tốt, do đó anh xoay người muốn chạy đến phòng bếp ngăn cản con trai nấu cơm.
"Anh đừng, Phi Phi cực kỳ thông minh, con biết nấu ăn đã nửa năm rồi, mà nửa năm này cũng đều là do con trai nấu cơm cho tôi ăn, anh đừng xem thường con trai tôi, cậu bé chính là bảo bảo thiên tài đó."
Thiển Hạ cầm tay anh, để cho anh ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy anh khẩn trương vì con trai như vậy thì cô tin tưởng nếu mình để cho anh chăm sóc con trai vài ngày chắc cũng không thành vấn đề.
Nói đến Phi Phi thì cô liền đặc biệt kiêu ngạo.
"Em thật sự xác định con trai của chúng ta không có việc gì, tỷ như bị dầu bắn vào, thái thịt không cẩn thận cắt tới tay, hoặc là từ trên ghế ngã xuống đất?"
Con trai vẫn còn nhỏ, muốn xào rau thì nhất định phải đứng ở trên ghế mới có thể làm được, mấy vấn đề này đều khiến cho Tần Trác Luân rất lo lắng.
"Cái gì con trai của chúng ta, con trai là của một mình tôi, mà tôi đã nói không có việc gì thì sẽ không có việc gì, không cho phép anh hoài nghi lời nói của tôi, tôi hỏi anh, cái mảnh khăn tay màu lam kia là chuyện gì xảy ra, vì cái gì anh lại một mực cất ở nơi này."
Thiển Hạ vốn không muốn hỏi, nhưng mà cô lại nhịn không được, này, cô có cảm giác mình có phần giống như một người vợ đang ghen ép hỏi chuyện chồng mình vậy, trong khi rõ ràng bọn họ tính là quan hệ gì cũng đều không có.
"Khăn tay màu lam, cái gì là khăn tay màu lam?"
Tần Trác Luân hoàn toàn không hiểu Thiển Hạ nói chuyện khăn tay màu lam là xảy ra chuyện gì, bởi vì anh cũng chưa từng thấy qua khăn tay màu lam đi.
Mà nếu như anh đã gặp qua, lấy khả năng đã gặp qua là không quên được của mình, cộng với chuyện này có quan hệ với Thiển Hạ thì anh nhất định sẽ khắc sâu ở trong đầu, không cho phép mình quên.
Riêng bây giờ anh còn rất lo lắng cho con trai, nên anh rất muốn vào phòng bếp nhìn một chút.
"Anh, anh không nhớ rõ, đi, chúng ta đi lên lầu, tôi lấy cho anh xem."
Thiển Hạ thở hổn hển kéo tay của anh đi lên lầu, Tần Trác Luân vốn sẽ rất cao hứng khi cô chủ động kéo tay anh, nhưng lúc này trong lòng anh vẫn rất lo lắng cho con trai, càng nghĩ càng lo lắng nên anh chỉ muốn đến phòng bếp nhìn xem.
Ai ngờ, từ phòng bếp đi ra là con của anh Phi Phi, trong tay cậu còn đang cầm một cái xẻng múa múa, Phi Phi làm một cái phất tay để cho anh đi trên lầu, lại còn làm bộ dáng giống như hôn nhẹ với anh, như vậy ý tứ của con trai là muốn anh cứ an tâm đi cùng với Thiển Hạ sao, nói như vậy thì anh thật sự không cần lo lắng cho con trai sao?
"Cha thật là ngốc mà, mình chính là Tô Nghị Phi nha, là bảo bảo thiên tài của Tô Thiển Hạ và Tần Trác Luân sinh ra nha, mà cha lại còn lo lắng mình nấu cơm có thể sẽ bị thương tổn đi, hì hì, đây là chứng minh cha quan tâm mình, hi vọng cha ngốc của mình sẽ nắm chặt cơ hội dỗ dành mẹ, sau đó tốt nhất sẽ sinh cho mình một cô em gái, như vậy sẽ chơi càng vui hơn nha."
Phi Phi một mình đứng trong phòng bếp khoái trá chuẩn bị, lại còn chờ mong Tần Trác Luân và Tô Thiển Hạ sinh cho cậu một cô em gái nữa.
Trên lầu, trong phòng ngủ
"Chính anh xem đi, chính là mảnh khăn tay này, mặt trên còn có tên của anh, còn có một chữ "Hứa" nữa, tôi nhìn thì đã biết đây chính là khăn tay đính ước của anh và Hứa Mộng Phỉ. Anh không nỡ vứt bỏ mà vẫn để ở chỗ này, năm năm, tôi rời đi năm năm vậy mà khăn tay này còn được bảo vệ tốt như vậy, trong lòng anh cũng chỉ yêu cô ta, đều đã muốn kết hôn với cô ta, vậy tại sao lại còn chạy tới quấy rầy cuộc sống của tôi. Tôi và con trai cũng đã có cuộc sống rất tốt rồi, không cần anh phải giả bộ quan tâm."
Thiển Hạ nói xong thì chu miệng lại, trong lòng đang rất mất hứng.
"Mảnh khăn tay này anh xác thực chưa từng thấy qua, như thế nào lại ở chỗ này được, anh là cho mời người giúp việc theo giờ tới dọn dẹp gian phòng, cũng đã nói qua mọi thứ gì đó trong gian phòng đều phải cẩn thận giữ gìn thật tốt, bởi anh muốn đợi khi em trở về nhìn thấy bất cứ thứ gì thì cũng đều được bảo vệ tốt nhất, muốn để cho em cao hứng, còn mảnh khăn tay này thì anh xác định anh chưa từng thấy qua, có lẽ là quỷ kế của bọn họ, em đã quên sao, lúc trước ai đó đã khiến cho giữa hai chúng ta sản sinh nhiều hiểu lầm như vậy, mà mảnh khăn tay này chắc cũng là một vật được bọn họ sắp xếp đi, rồi cứ thế tính là tín vật định tình, anh thừa nhận trước kia anh có kết giao với cô ấy, nhưng đây là anh nhận thức trước em vẫn còn sớm ba năm, khi đó em chỉ mới mười lăm tuổi, chúng ta lại còn không biết nhau. Từ lúc nhận thức em về sau anh thề anh không hề kết giao với bất kì người phụ nữ nào khác nữa, mà có phải em đang ghen đúng không?"
Tần Trác Luân cầm mảnh khăn tay vứt vào trong thùng rác, nhìn cũng không muốn nhìn, nhưng mà anh lại rất cẩn thận nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, vừa nhẹ nhàng hỏi.
"Ách, ghen, ghen với anh, tôi, tôi sao phải ghen với anh, tôi cũng không phải ăn no rửng mỡ, nhưng, nhưng mà nếu không tính chuyện thứ kia là tín vật định tình của hai người, vậy còn chuyện mang thai thì sao, không phải cô ta đang mang thai sao, mà các người cũng đã tuyên bố ngày kết hôn, vậy nên anh hãy buông tay, anh muốn ôm ấp thì ôm ấp cô ta đi."
Thiển Hạ vỗ vỗ tay anh, muốn anh buông tay ra, chỉ cần suy nghĩ đến chuyện bọn họ muốn kết hôn thì cô lập tức bình tĩnh đứng dậy.
Thật muốn hung hăng giẫm anh một cước, để cho anh biết chút đau khổ.
"Được rồi, đừng nóng giận, anh đã tính chuyện hủy bỏ hôn ước với cô ấy rồi, vậy khi em nghe được tin tức này có phải rất cao hứng hay không? Đúng rồi, hôm nay có phải em có chuyện gì muốn nói với anh đúng không?"
Trong năm năm qua, hiện tại đây là lần Tần Trác Luân cao hứng quá mức nhất, bởi vì Thiển Hạ lại chủ động tìm đến anh, thử hỏi anh làm sao có thể không cao hứng được.
"Anh, anh thực sự muốn hủy bỏ hôn lễ với cô ta, nhưng tôi lại không nghe nói chuyện hủy bỏ, là anh lừa dối tôi?"
Thiển Hạ có chút không tin lời nói của anh, bởi nếu như thật sự anh hủy bỏ hôn lễ với Hứa Mộng Phỉ thì vì sao một chút tin tức cô cũng chưa nghe qua.
"Không, anh làm sao dám lừa dối em, em hãy nghe anh nói, đứa bé trong bụng cô ấy không phải là của anh, anh làm sao có thể để cho người phụ nữ khác mang thai đứa bé của anh được, bởi vì cô ấy tự sát, hiện tại thân thể còn suy yếu, mà cha mẹ anh cũng chưa biết chuyện này, nhưng anh đều đã nói rõ ràng với cô ấy rồi. Còn phía cha mẹ anh ở bên kia, chờ khi thân thể cô ấy tốt lên thì anh sẽ đi nói rõ ràng, nhưng nếu như cha mẹ anh mà nhìn thấy Phi Phi thì nhất định sẽ phi thường cao hứng."
Tần Trác Luân quyết định sẽ dẫn Thiển Hạ và Phi Phi đi gặp cha mẹ mình.
"Không được, anh suy nghĩ quá ngây thơ rồi, có phải đầu óc anh bị hỏng hay không, kỳ quái, anh cũng không có phát sốt, vì sao lại có thể nói ra những lời không có trách nhiệm như vậy, anh cũng đã nói cha mẹ anh không biết chuyện của anh, anh còn nói đứa bé trong bụng của cô ta không phải là của anh, vậy anh làm sao mà biết nó không phải là của anh?"
Một lúc sau Thiển Hạ mới ý thức được anh vừa nói cái gì, nếu như đứa bé trong bụng Hứa Mộng Phỉ không phải là của Tần Trác Luân, vậy thì của ai? đó là người nào. Nhưng mà cô cũng không hỏi ra.