Cô nằm dựa vào đầu giường, nhìn toàn bộ gian phòng, mặc dù cũng có một đoạn thời gian anh không có trở lại nơi này, tuy nhiên đây vẫn là chỗ ở của anh.
Cô nhớ mùi của anh, cô ôm lấy một cái gối đầu rồi nhắm mắt lại cẩn thận ngửi tư vị của nó, trừ mùi vị thơm mát của ánh mặt trời bên ngoài, còn có một mùi vị nhàn nhạt giống như mùi của riêng anh vậy.
"Đang làm gì, ưa thích gối đầu của tôi như vậy? Vừa ôm vừa hôn, có phải đang nghĩ tới tôi hay không, nghĩ tới lời nói của tôi, trong khi bản thân tôi lại không ở chỗ này, không phải cô lấy gối đầu biến thành là tôi chứ?"
Tần Trác Luân bước lên lầu, thấy trong ngực cô đang ôm gối đầu của mình, đồng thời cũng thân cận với gối đầu của mình như vậy, khiến anh cũng có chút ghen tỵ với nó rồi.
"Người nào nói, ai nói là tôi nhớ anh lắm, tôi chỉ là nhớ nhung cái gối đầu thôi, đúng, chính là nhớ nhung gối đầu, thế nào, không được sao?"
Cô âm thầm le lưỡi một cái, mồ hôi lạnh cũng muốn nhỏ xuống, thế nào anh lại lên tới rồi, cô còn tưởng rằng anh vẫn ở dưới lầu xem tin tức đấy.
"Thật là làm cho người khác đau lòng, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, tôi không ngủ được, không phải cô nghĩ tới tôi sao nhưng tôi nhớ cô."
Tần Trác Luân cũng lên giường nằm bên cạnh cô, vừa nói dứt lời thì cánh tay dài của anh đã duỗi một cái, kéo cô về phía anh khiến cô lập tức nhào cả người và gối té vào trong ngực anh.
"Anh làm gì thế, buồn cười quá đi, nếu thật nghĩ tới tôi vậy bên cạnh anh như thế nào lại có nhiều phụ nữ như vậy, ví như ngày đó ở trong phòng làm việc của anh tại sao lại xuất hiện người phụ nữ kia?"
Thời điểm đó cô rất đau lòng nên mới rời đi, cũng chính là vì thấy được một màn thân thiết giữa anh và người phụ nữ kia.
Mà chuyện này dù cô làm thế nào cũng không quên được, giống như hiên tại đã lại nhớ đến. Nghĩ có chút ê ẩm.
"Cô ngồi ở đây ghen? Cô nói người phụ nữ kia? A, tôi hiểu rồi, những gì cô thấy đều là giả, tôi và cô ta cũng không hề xảy ra quan hệ."
Tần Trác Luân hơi suy nghĩ một chút, biết cô nói tới ai, mà anh thật sự không cùng người phụ nữ kia xảy ra quan hệ gì, được vậy cũng phải cám ơn Tô Thiển Hạ, nếu không phải là trong lúc mông lung anh cảm giác giống như là gặp được cô, muốn nắm chắc tay của cô thì cũng sẽ không ngăn cản được loại chuyện kia xảy ra.
"Ghen, mới không có đâu, tôi điên rồi sao mà ghen với cô ta, với lại anh cũng không phải là người yêu của tôi, mà anh nói không có xảy ra cái gì, rõ ràng tôi nhìn thấy ở trong phòng hai người vừa ôm ấp vừa hôn môi với nhau đó thôi."
Trong lòng Thiển Hạ tự nói với chính mình đừng nên nói chuyện này nữa, nhưng cô chính là không khống chế được mình.
"Còn nói không phải ghen, dáng vẻ bây giờ của cô hiển nhiên là đang ghen, không tin cô có thể soi gương xem."
Anh xấu xa kéo cô đến trước gương, bên trên giường có một chiếc gương rất to khiến cô chỉ biết nhắm mắt lại chứ không dám nhìn.
Nếu nhìn thì đồng nghĩa với việc cô thừa nhận là mình đang ghen rồi.
"Hôm nay cô đã làm nhiều việc rồi, nhà cửa cũng đều là cô đến dọn dẹp, có muốn phần thưởng gì hay không?"
Tần Trác Luân hôn hít cái trán của cô, anh biết cô mới vừa làm giải phẫu sinh non xong không bao lâu, vì vậy cho dù anh muốn cùng cô làm chuyện thân mật cá nước thì anh biết đây cũng không phải là thời điểm thích hợp.
Nếu như anh biết Thiển Hạ căn bản không có đi làm giải phẫu sinh non, mà chỉ là lừa anh thì không biết anh sẽ có phản ứng gì đây?
"Tôi mệt mỏi, phần thưởng chính là trong ba ngày này anh phải cho phép tôi đến công ty đi làm với anh."
Thiển Hạ nhân cơ hội mở miệng nói chuyện, chỉ cần anh chịu cho cô cùng đến công ty đi làm với anh thì cô cũng sẽ có cơ hội trộm được phần kế hoạch kia rồi.
"Có thể, cô chỉ muốn cái này?"
Yêu cầu của cô không khỏi quá đơn giản đi, Tần Trác Luân nhướng cao đôi mày rậm, vì anh biết rõ cô còn có mục đích khác nên trong lời nói của anh cũng là có thâm ý khác.
"Đúng vậy, tôi buồn ngủ quá, ngủ ngon."
Thiển Hạ khép nhẹ hai mắt, tay che miệng giả vờ ngáp mấy cái xong nhắm mắt lại ngủ.
"Mới hơn tám giờ tối, cô thật sự ngủ được, được rồi, vậy ngủ đi."
Cô vẫn duy trì tư thế ngủ, mà anh cũng rất ưa thích tư thế ngủ này của cô, bởi vì cô vẫn còn ở trong ngực của anh, chỉ là hơi chướng mắt với cái gối, anh thấy không vui nên lập tức lấy cái gối từ trong ngực cô ra, như vậy mới có thể ôm trọn thân thể mềm mại của cô, sau đó anh cũng nhắm mắt lại ngủ.
Đến nửa đêm, chỉ thiếu chút xíu là Thiển Hạ đã thật sự ngủ thiếp đi. Mãi mới chờ đến lúc Tần Trác Luân ngủ, cô mới có cơ hội tìm chìa khoá két sắt.
"Haizzz, rốt cuộc là chìa nào đây, cả một chùm chìa khoá thế này, lúc này lại không xuất hiện thì biết cái chìa khóa ở nơi nào, hôm nào sẽ đưa cả chùm đi phá hủy hết."
Cô giận dỗi nhìn về phía chùm chìa khoá rồi nhẹ giọng nói ra.
"Thiển Hạ, cô ở đây tìm cái gì, là muốn uống nước sao?"
Đèn trong phòng chợt sáng, Tần Trác Luân bước xuống giường đi tới trước mặt Tô Thiển Hạ, thái độ của anh sâu không lường được khiến cô không thể nào đoán được suy nghĩ của anh, chẳng lẽ là cô bị anh phát hiện rồi?
"Đúng, đúng rồi, là tôi muốn uống nước, nhưng không cẩn thận đạp phải đinh sắt, tôi chính là muốn đi rót nước."
Thiển Hạ vội ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, vừa xoay chân kiểm tra xem có phải chân đã sưng lên thật hay không.
"Thật sao? Vậy cô đừng động đậy, để tôi đi rót nước cho cô."
Tần Trác Luân nhìn thấy trên bàn bên cạnh cô còn có chuỗi chìa khoá cái của công ty anh, sau khi nghĩ một chút thì anh chợt hiểu rõ mục đích lần này cô tới tìm anh là gì, chắc chắn có liên quan đến chuỗi chìa khoá phòng làm việc của anh.
Mặt anh cũng không biến sắc, còn giúp cô tìm một cái cớ hoàn mỹ, tiếp đó anh đi thẳng xuống lầu rót nước, vốn là trong phòng cũng có nước, nhưng mà anh cố ý đi xuống lầu dưới rót nước, cũng là cung cấp một cơ hội tốt cho cô lấy được chìa khoá của anh, vì anh thật sự muốn xem trong lòng Tô Thiển Hạ đang có bí mật như thế nào?
"A, cám ơn anh."
Thiển Hạ nói cám ơn, sau khi nhìn thấy anh đã đi xuống lầu mới âm thầm vỗ ngực, trong lòng thầm hô đúng là nguy hiểm thật.
Ôi, đúng là nó đây rồi, đó là cái chìa khóa, so với chìa khoá nhà thì hoàn toàn bất đồng, chẳng lẽ đó chính là chìa khoá két sắt công tu anh sao?