"Ngay từ đầu tôi đã biết đây là cái bẫy..."
Câu nói của cô khiến Mặc Hàn ngẩn người. Thì ra mọi chuyện cô đã biết từ trước nhưng vẫn đâm đầu vào chỗ chết. Hắn không biết nên khen người phụ nữ này can đảm hay ngu ngốc nữa, thật khiến hắn muốn phát điên lên mất.
"Để đưa bọn chúng vào tròng, tôi đã tạo cơ hội để họ bắt cóc tôi, có như thế kế hoạch của anh mới thành công. Đừng cảm ơn tôi vội, tôi đánh cược mạng sống của mình chỉ vì muốn mượn tay anh báo thù giúp mẹ tôi thôi. Tôi không hối hận với quyết định của mình. Trên đời này chuyện gì tôi đều có thể làm được. Chỉ duy nhất một chuyện tôi không thể làm đó là quên anh!"
Hinh Nhi nước mắt không kìm được mà chảy dài trên má. Ở đầu dây bên kia, từng câu từng chữ cô nói hắn đều nghe rất rõ.
Mặc Hàn thẩn thờ trong phút chốc.
"Xin anh đừng cứu tôi! Làm ơn...!"
Vũ Mặc Hàn biết cô đang lo cho hắn, trong thời khác này cô còn nghĩ đến hắn như vậy cũng được xem như có một tia hy vọng mỏng manh trong mối quan hệ giữa hai người.
"Đồ ngốc! Em nghĩ rằng nói như thế thì sẽ ngăn cản tôi cứu em sao ? Nếu có chết, em cũng phải chết cùng với tôi. Cứ chờ tôi, rất nhanh sẽ đến đó đón em"
Vũ Mặc Hàn nói xong, hắn hôn lên điện thoại. Dù chỉ nghe được tiếng hôn qua điện thoại nhưng cô có thể cảm nhận được vừa rồi hắn hôn lên má cô, cảm giác vô cùng chân thật.
Vũ Mặc Hàn cúp máy rồi, không gian lại trở về vẻ vắng lặng. Những tên bặm trợn kia cũng đã về. Chờ cho chúng say ngủ hết, cô ngó xung quanh, tìm xem có thứ mở trói để thoát khỏi đây hay không. Một miếng thủy tinh bị vỡ lọt vào mắt cô, Hinh Nhi vừa lết đi chưa được nửa bước thì tiếng mở kho cửa vang lên.
Bọn người đang ngủ say kia nghe tiếng mở cử tên nào tên nấy cũng lập tức ngồi dậy, phản xạ vô cùng nhanh khiến cô không kịp hình dung ra bọn chúng đã lm gì. Bước vào là Giang Đặng Tịnh và Tô Hinh Thư. Không ngờ cũng có một ngày, cô nằm dưới tay ả ta, như cá nằm trên thớt.
"Ô, đây không phải chị gái yêu quý của em đây sao, chị bị sao thế ? Sao người toàn máu không vậy ? Eo, ghê thế"
Hinh Thư cười khinh bỉ, vươn tay vuốt ve cổ cô, móng tay sắc nhọn không ngừng đâm vào vết thương khiến cô cắn răng chịu đau.
"Đều do cô ban phước thôi"
Hinh Nhi nửa nhìn nửa không nhìn, nửa cười cũng như không cười với ả. Trước mắt cô, từng câu từng chữ Hinh Thư nói ra đều không lọt vào tai.
"Ha ha, xem ra đàn em của em chăm sóc chị không được tốt, để chị còn mạnh miệng như thế rồi"
Ả ta cười hả hê vô cùng. Bóp mạnh cằm cô kéo tới trước mặt ả.
"Hừ, một đám loạn luân, ghê tởm. Nếu có đánh thì đánh cho chết, đừng để tôi thoát khỏi đây. Nếu không, tôi sẽ khiến các người chết rất khó coi"
Hinh Nhi không nhịn được khinh bỉ với họ, cô phun nước bọt vào mặt Hinh Thư khiến ả thả cằm cô ra loạng choạng ngã vào người Giang Đặng Tịnh.
"Tô Hinh Nhi, con khốn!"
Chát!
Ả ta tức giận tát vào mặt cô một cái đau rát.
"Hinh Thư, không cần nóng vội làm tổn thương sức lực, thời gian còn dài, em có thể từ từ hành hạ ả mà"
Nghe Giang Đặng Tịnh nói, ả cười vui vẻ ra mặt.
"Phải ha!"
Tô Hinh Thư quay sang đám người đứng khép nép kia, ra lệnh cho bọn họ.
"Cút ra ngoài hết đi, để tao từ từ chơi đùa cùng cô ta"