• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ưm...Mặc Hàn...đừng nghịch..."

Trong cơn mê ngủ, Hinh Nhi nửa mơ nửa tỉnh thấy hắn đang ôm lấy mình, có chút nhột ở thân truyền lên. Thật ra khi về đến nhà, thấy cô đang ngủ say nên không nỡ đánh thức, hắn vươn tay véo mũi cô một cái, sau lại cưng chiều bế cô vào nhà. Hinh Nhi nằm trong vòng tay hắn, ấm áp, vô thức choàng tay qua cổ hắn, như một con mèo nhỏ quấn người.

Mặc Hàn đặt cô nằm trên giường, đắp chăn cho cô rồi vào phòng tắm. Lúc cô tỉnh ngủ cũng là lúc nước trong phòng tắm vang lên. Hinh Nhi nhìn bên ngoài cửa sổ, cũng đã xế chiều rồi, mặt trời đang dần biến mất, cô cần xuống dưới chuẩn bị bữa tối cho hắn. Đôi khi tự hỏi vì sao bản thân phải làm thế, người hầu trong nhà không thiếu, có phải tự làm khổ mình như thế không? Mỗi lần cô bắt đầu suy nghĩ một thứ gì đó hay gặp rắc rối, hắn là người cô nhớ đến đầu tiên. Vũ Mặc Hàn là tên đại biến thái lại còn kiêu ngạo, cô có thể tin tưởng hắn một lần nữa không ? Nhưng khi ở cạnh hắn, cô lại có được cảm giác vô cùng an toàn. Hinh Nhi đôi lúc lại nghi ngờ chính quyết định của mình, nếu đi sai một bước, quá khứ sẽ lặp lại, như một định luật tự nhiên vậy. Cứ đi theo một quĩ đạo không có hồi kết.

Đến bây giờ, cảm xúc mà cô dành cho hắn chỉ có yêu và thương, cô ấy đã chấp nhận bỏ qua quá khứ của mình và ở bên cạnh hắn rồi.

"Hinh Nhi, em làm gì thế ?"

Vũ Mặc Hàn từ ngoài cửa đi vào phòng bếp, thấy cô đang cặm cụi nấu ăn thì liền hỏi. Tay không ngừng dùng khăn lau khô tóc.

"Em nấu ăn. Nè, để em lau cho nhé ?"

Hinh Nhi sắp xếp thức ăn lên bàn, cô quay sang nhìn Mặc Hàn, hắn lau khô tóc như muốn xé luôn cái khăn vậy, thô bạo. Kiểu này sớm muộn khăn không rách thì hắn cũng thành hói mất. Mà cô lại chẳng muốn ở cùng một người chồn có gương mặt hoàn mĩ nhưng đầu lại hói bao giờ.

Mặc Hàn khẽ gật, đi lại ghế ngồi, đưa khăn cho cô. Hinh Nhi nhận lấy và lau lên tóc hắn. Kí ức lúc xưa hiện về. Khi đó cô ko tự nguyện mà bị hắn bắt lau, vì không biết nên cô đã lấy máy sấy, sấy tóc cho hắn thay vì lau sẽ mỏi tay, cũng vì hành động ấy mà hắn điên cuồng chửi rủa cô. Đuổi cô ra khỏi phòng, hắn rất khó ở, lại càng khó hầu hạ. Tính cách thay đổi đột ngột làm cô không thể đỡ nổi.

Từ những lọn tóc thoang thoảng mùi hương của vị bạc hà, cái mùi đặc trưng của hắn. Tóc cũng dần khô rồi, Mặc Hàn nắm tay cô, ngỏ ý dừng lại.

"Được rồi, ăn cơm thôi!"

"Ừm"

Hinh Nhi kéo ghế ngồi xuống, hắn liền gắp thức ăn vào chén cho cô. Hắn của hiện tại khác với quá khứ. Xưa hắn tàn nhẫn thế nào thì bây giờ hắn lại ân cần, nhu mì gấp đôi, điều này khiến cho tim cô trở nên ấm áp. Hinh Nhi khẽ cười, cũng vươn tay gắp lấy miếng thịt bỏ vào chén của hắn.

Cả không gian như chìm đắm vào màu hồng của tình yêu, ngọt ngào khiến người ta càng muốn ở lại không muốn thoát ra.

"Hinh Nhi, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật nhé ?"

"Khụ khụ...Chẳng phải đã đi rồi sao?"

Hinh Nhi bị sặc cơm ngay khi hắn vừa nói hết câu. Hưởng tuần trăng mật sao ? Chẳng phải khi cưới đã đi một lần rồi mà, mặc dù lần đó không tốt đẹp lắm, nhưng cũng được coi là tuần trăng mật rồi. Mỗi đám cưới chỉ nên có một tuần trăng mật thôi.

"Lần đó không tính, lần này mới tính"

Vũ Mặc Hàn đậm chất bá đạo tuyên bố.

"Ưm..."

Hinh Nhi do dự, ậm ờ cho qua. Cãi không được nên đồng ý thôi. Biểu hiện thờ ơ của cô vô tình hắn nhìn thấy, khuôn mặt trở nên tối sầm.

"Em không thích à ?"

Nhìn thấy khuôn mặt dọa người của hắn, Hinh Nhi bất giác xua tay, né tránh.

"A...không. Thích lắm"

"Vậy được rồi, cuối tuần đi nhé ?"

"Chẳng phải tuần sau than dự buổi đấu giá của Bùi thị sao ? Liệu có kịp không ?"

"Họ dời thêm 1 tuần rồi, dù họ có không dời thì anh cũng hủy thôi.. Tuần trăng mật vẫn quan trọng hơn"

Vũ Mặc Hàn xem trọng tuần trăng mật như thế vì hắn có bất ngờ dành cho cô. Nếu không hắn cũng không bất chấp như thế.

[......]

Sáng hôm sau.

Cuộc họp cuả tập đoàn Tô thị.

"Tô tổng, tôi nghĩ rằng chúng ta nên xây dựng thêm một số khách sạn, một số con đường với kiểu cổ để hướng khách. Khu resort ở gần biển, nên tôi nghĩ du khách sẽ muốn đi dạo ngắm biển. Tô tổng xem xét ý kiến của tôi"

Một người tên Trọng Thịnh trong ban hội đồng quản trị lên tiếng làm cho cả căn phòng bàn tán xôn xao. Ý kiến này của anh ta cũng đúng, nhưng để xây dựng một khu resort thì phải chú ý rất nhiều thứ, không chỉ riêng việc nhà cửa.

"Ý kiến của Trong Thịnh tôi không đồng ý"

Hinh Nhi nhìn tệp hồ sơ trên bàn, sau lại nhìn mọi người, ánh mắt phản đối.

"Tại sao?"

Trọng Thịnh ngạc nhiên, ý kiến này anh ta đã thông qua rất nhiều cổ đông, họ đều tán thành nhưng chỉ có cô là không đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK