• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xavier nhìn bàn tay của Ren đang chìa ra trước mặt mình, lần đầu tiên hắn do dự. Nếu hắn lại chìm đắm trong thế giới ảo mộng thì Ren thật sự trong lòng hắn phải làm sao đây?

"Em xin lỗi, hùng chủ điện hạ." Xavier khàn giọng nói, ôm cái xác càng chặt hơn vào lòng. "Em không thể trốn tránh sự thực mãi, nếu em lại trở về thế giới trong mơ thì ai sẽ bảo vệ đế quốc? Ai sẽ báo thù cho ngài? Lễ đường nơi chúng ta thành hôn, phủ thượng tướng nơi chúng ta từng chung sống, nếu em không ở đây ai sẽ bảo vệ những kỷ niệm còn sót lại đó?"

Ánh mắt Xavier tối lại, hắn cắn răng nói: "Em không thuộc về nơi đó, em có trách nhiệm phải làm ở đây. Ngài trở về đi."

Xavier đẩy tay Ren ra khiến ngọn lửa tức giận bùng lên trong lòng Ren, hắn trầm giọng chất vấn:

"Vậy thì ta chỉ là ảo tưởng của em mà thôi, còn kẻ ở trong lòng em mới thực sự là hùng chủ của em, phải không Xavier? Những điều em hối hận, những việc chưa kịp làm, những món quà chưa kịp tặng, cả những lời chưa kịp nói tất cả đều là với hắn mà đâu phải là ta, có đúng không? Đối với em ta chỉ là cái bóng được tạo ra để an ủi em thôi?"

Xavier không biết phải trả lời thế nào, bởi vì sự thực chính là như vậy. Ren bỗng nhớ lại lời bông đùa của chính hắn khi mới gặp lại Xavier rằng hắn chỉ là thế thân của trùng đực trong giấc mơ của Xavier, trở thành thế thân của chính mình sao? Nghe thật nực cười nhưng xem ra lại là đúng là như vậy.

Ren lùi lại một bước, trong mắt đều là sự thất vọng. Nhìn thấy Ren như vậy khiến Xavier bừng tỉnh. Là ai làm tổn thương hùng chủ điện hạ? Xavier không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương Ren kể cả Ren chỉ là ảo ảnh do chính hắn tạo ra. Xavier lập tức thả cái xác xuống rồi đứng dậy đuổi theo Ren nhưng bỗng nhiên một giọng nói xuất hiện trong đầu hắn:

"Thượng tướng, em sẽ bỏ lại ta ở đây sao?"

Không gian tựa như bị vẩy mực lên, tối đen không một tia sáng.

"Ta đau quá, khi đó em ở đâu vậy Xavier?"

"Nước hồ lạnh quá, ta không muốn ở lại đây một mình."

Từ bóng đêm mọc ra vô số cánh tay đen như mực cuốn lấy Xavier, không để hắn bước thêm nửa bước. Lãnh hải tinh thần của Xavier đang có những trận xung động cực kỳ mạnh, Ren phải dùng tinh thần lực để bình ổn lại lãnh hải tinh thần của Xavier. Giọng nói này từ đâu sinh ra? Ren đưa tơ tinh thần thăm dò mọi ngóc ngách trong tiềm thức của Xavier nhưng đều không tìm thấy bất kỳ điều gì bất thường.

Đúng lúc này, cái xác vốn đã chìm xuống một nửa vào hồ vĩnh cửu bỗng nhiên chậm rãi đứng dậy. Vẫn là gương mặt của Ren nhưng tái nhợt không chút máu, đôi mắt vẫn luôn nhắm lại khi mở ra bên trong là đồng tử trống hoác, bước từng bước về phía Xavier. Nó ôm lấy Xavier từ phía sau, thủ thỉ nói:

"Ở lại đây với ta, mãi mãi chỉ có hai ta thôi."

Ánh mắt Xavier tối sầm, vô hồn đáp: "Vâng."

Sau đó Xavier liền như mất hồn, không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì nữa. Thời khắc Xavier đồng ý ở lại cũng là lúc linh hồn của hắn bị giam cầm trong ảo cảnh này.

Ren bước đến trước mặt cái xác, nhíu mày hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ta là ngươi mà, ha ha ha..."

Ren tiếp tục hỏi: "Chuyện Xavier quay ngược quá khứ là thật, tại sao em ấy lại không nhớ? Ngươi đã làm gì với ký ức của em ấy?"

Cái xác trước mặt Ren bật cười, cùng một gương mặt nhưng nó khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng sởn gai ốc. Nó đáp: "Ngươi hỏi ta đã làm gì thư quân của ngươi sao? Đơn giản thôi, thời khắc dung nạp năng lượng của Căn nguyên tinh thạch cũng là lúc lãnh hải tinh thần của Xavier yếu ớt nhất, ta chỉ tạo ra một đoạn ký ức giả thôi."

Chính nó đã tạo ra ký ức giả về việc quay ngược thời gian thất bại, cho nên Xavier đành dùng sức mạnh của Căn nguyên tinh thạch để tạo ra một thế giới mới, nơi Ren còn sống bình yên, những trùng hắn yêu quý đều có một cái kết đẹp.

"Xavier! Mau tỉnh lại!" Ren cố gắng gọi thư quân của hắn nhưng vô ích, Xavier dường như không nghe thấy gì cả. Điều này khiến cho cái xác phía sau Xavier cảm thấy thú vị.

"Chà, ngươi chỉ là ảo ảnh, đương nhiên hắn sẽ không nghe thấy giọng nói của ngươi rồi." Nó mỉm cười thì thầm vào tai Xavier: "Thượng tướng, nói cho ta biết trùng mà em yêu nhất là ai?"

Xavier nghe vậy thì quỳ xuống, đờ đẫn hôn lên tay xác của Ren rồi đáp: "Trái tim của em mãi mãi thuộc về hùng chủ điện hạ."

Ren nắm chặt tay lại, chưa từng có chuyện gì khiến hắn tức giận như thế này.

"Ngươi là trùng thần!" Ren khẳng định không chút nghi ngờ. "Ngươi vẫn chưa chết."

Cái xác ngửa mặt lên trời cười dài, nó không hề phủ nhận mà nói: "Sao ta có thể bị giết chết dễ dàng như vậy được, thứ mà Xavier tiêu diệt chỉ là một mảnh linh hồn của ta thôi! Nếu ngay từ đầu nó đồng ý cùng ta hủy diệt trùng tinh thì đâu có đến nông nỗi này. Một trùng thần mà lại cam nguyện quỳ gối trước trùng đực, thật là một sự sỉ nhục với huyết thống của thần linh!"

"Huyết thống thần linh?" Ren kinh ngạc nhìn về phía Xavier, sau đó tiếng cười khúc khích của trùng thần lại vang lên bên tai hắn.

"Xavier là do ta dùng năng lượng của đất trời ngưng tụ hàng ngàn năm tạo ra, nó là tân thần của trùng tộc. Có vẻ như đây là số phận, một khi trùng thần giáng thế ắt sẽ có một trùng đực siêu việt được sinh ra, đây là cách mà tạo hóa tự giữ cân bằng, chỉ không ngờ là thậm chí gương mặt của ngươi cũng giống hệt hắn!" Nhớ đến Himmel đệ nhất, trùng thần không giấu được sự giận dữ, hắn gầm lên. "Tộc Himmel sẽ phải nhận cái chết đau đớn nhất, đặc biệt là ngươi! Ta sẽ băm vằm ngươi, xé rách gương mặt xinh đẹp này ra để con trùng thần ngu ngốc này biết bên dưới nụ cười giả dối của các ngươi đều là sự độc địa phản trắc!"

Ren giận đến mức bật cười. Hắn mỉa mai: "Ngươi hận Himmel đệ nhất lừa gạt tình cảm và sự tin tưởng của ngươi rồi chém đầu ngươi sao? Vậy cảm giác mang khuôn mặt của hắn để lừa gạt lại một phiên bản do chính mình tạo ra như thế nào? Hẳn là cũng rất thú vị!"

"Khốn kiếp!" Trùng thần tức giận mắng.

Lúc này tơ tinh thần của Ren đã bao kín xung quanh ảo cảnh được trùng thần tạo ra. Hắn vươn tay lên, vô số sợi tơ trong suốt từ trên không trung đâm xuống, những mảnh vỡ tối đen không ngừng rơi lả tả, trên trời bắt đầu có những tia sáng lọt vào trong.

"Ngươi quên rằng Xavier đã bị ta đánh dấu sao? Lãnh hải tinh thần của Xavier hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của ta." Ren nói. "Ta có thể phá vỡ ảo cảnh trong tâm trí Xavier, còn ngươi đang sống ký sinh trong lãnh hải tinh thần của Xavier, đương nhiên ta có thể tiêu diệt ngươi."

Ren chạm tay lên trùng thần, cái xác dưới bàn tay hắn dần dần tan thành tro bụi.

Đột nhiên lúc này Xavier tỉnh lại. Hắn quay lại phía sau nhìn thấy xác của Ren đang tan biến trong không khí liền sợ hãi giữ chặt lại nhưng có khác nào nắm cát trong lòng bàn tay, tàn dư cứ như vậy mà trôi khỏi tay Xavier, tan biến trong không khí.

"Hùng chủ điện hạ! Hùng chủ điện hạ?! Ren! Không!"

Xavier tuyệt vọng gào khóc, cố gắng giữ lại những mảnh tro tàn cuối cùng trong tay. Ren kéo Xavier lại, nâng cằm hắn lên để hắn nhìn thẳng vào mình, giận dữ nói:

"Ta mới là hùng chủ của em! Chẳng lẽ ta là ai mà em cũng không phân biệt được sao?!"

Nước mắt phủ đầy quanh hốc mắt của Xavier, đôi mắt đã được trùng hóa tỏa ra ánh sáng đỏ rực. Xavier đẩy Ren ra rồi gào lên:

"Ngươi chỉ là ảo ảnh do ta tạo ra mà thôi, sao ngươi dám đụng vào hùng chủ điện hạ thực! Cút đi!"

Ngay lập tức Ren bị đẩy ra khỏi tiềm thức của Xavier. Ren mở bừng mắt ra, hắn đang được Rambo giữ chặt, mà phía trước họ là đôi mắt trùng hóa đỏ rực của Xavier.

"Cẩn thận!" Cùng với tiếng hô của William, một luồng laser phóng thẳng về phía họ. Cũng may Rambo phản ứng cực kỳ nhanh lập tức dùng cả sáu cánh tay che chắn cho Ren. Chiến đấu cùng Xavier nhiều năm, Rambo không lạ gì uy lực của tia siêu nhiệt này, cũng không ít lần chứng kiến sức tàn phá của nó nhưng không bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày phải đối đầu trực diện với nó. Không chỉ sức mạnh vật lý mà cường hóa cũng là siêu kỹ năng của Rambo, giáp trùng của hắn cực kỳ cứng rắn có thể sánh ngang hợp kim của cơ giáp, tuy nhiên ngoại trừ Focallure ra không thứ gì có thể chặn lại laser của Xavier.

Rambo có thể cảm nhận được cánh tay của mình đã bị đốt cháy, ngay tức thì bay lùi lại. Mà lúc này một bức tường băng cực dày từ mặt đất dâng lên chắn trước người họ, kéo dài thêm một chút thời gian cho Rambo đưa Ren rút lui. Hố đen bên dưới Xavier đột nhiên mở rộng ra rất nhanh, mà laser trong mắt hắn cũng càn quét quanh lăng trùng thần phá tan mọi thứ. Rambo đưa Ren xuống mặt đất, khi Rambo thả tay ra Ren dường như không đứng vững, hắn che miệng, máu từ kẽ tay tràn ra ngoài.

Lục Xuyên lo lắng chạy tới, gấp gáp hỏi: "Hoàng huynh, anh bị thương sao?"

Tinh thần lực của hắn bị cấp SSR phản kích, cưỡng chế trục xuất khỏi tiềm thức của Xavier làm sao có thể không khiến Ren bị thương? Trùng đực cấp cao hơn có thể hoàn toàn kiểm soát trùng cái cấp thấp hơn mình, nhưng đối với trùng cái cấp cao hơn dù đã bị đánh dấu nhưng vẫn có thể phản kháng lại tinh thần lực của hùng chủ, chênh lệch cấp bậc càng nhiều thì tổn thương càng lớn. Kenya cũng vì thường xuyên dùng tinh thần lực vượt cấp và bị Noah phản kháng mà sức khỏe suy sụp, dù rằng khoảng cách cấp bậc giữa cả hai chỉ là A và S+. Chênh lệch giữa S và SSR là cực lớn, trước giờ Ren có thể thuận lợi khống chế lãnh hải tinh thần của Xavier là do hắn luôn một mực thuận theo, chưa từng phòng bị hay chống cự Ren, mặc hắn muốn làm gì mình cũng được.

Thế nhưng một khi Xavier phản kích, dù không dùng toàn lực nhưng cũng khiến Ren bị thương nặng. Mà không chỉ Ren, một khi Xavier mất kiểm soát, tất cả bọn họ sẽ cùng gặp nguy hiểm.

Động tĩnh trong lăng mộ đã quá lớn, không thể tiếp tục che giấu được nữa. Shawn lo lắng cho Rambo nên cũng bất chấp mà chạy vào trong tìm hắn. Cánh tay mà Rambo dùng để che chắn cho Ren bị thương nặng đến nỗi có thể nhìn thấy hai lỗ lớn đã cháy đen, chỉ còn nối lại với nhau bởi một chút cơ. Nếu hôm nay không phải Rambo mà là bất kỳ trùng nào khác, kể cả có là William thì hậu quả sẽ không phải chỉ đơn giản như vậy. Shawn ôm lấy cánh tay sắp đứt lìa của Rambo, đôi mắt đỏ bừng. Vết thương gần như đã bị nướng chín nên không chảy máu và cũng không lo nhiễm trùng, nhưng không thể nối lại nữa.

"Hùng chủ đừng lo, tôi có rất nhiều tay, mất một cái cũng không sao cả!" Rambo vội vàng an ủi Shawn. "Ở trong này không an toàn, ngài phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

Lúc này William và vệ binh hoàng gia đang cố gắng ngăn Xavier lại, ưu tiên hàng đầu là đưa bệ hạ và đại điện hạ ra ngoài. Xavier đang đứng chặn trước hồ vĩnh cửu, họ buộc phải đi vòng qua hồ vĩnh cửu mới đến được lối ra khỏi lăng mộ. Khi nãy Shawn đã nhân lúc hỗn loạn mà chạy vào từ khi Ren đang xâm nhập vào tiềm thức của Xavier, nguy hiểm đến mức khiến Rambo chỉ nghĩ mà sợ. Giờ đây hố đen đã mở rộng gần như chắn hết lối ra vào lăng mộ, điên cuồng cuốn lấy mọi thứ vào trong. Mà Xavier thì đã hoàn toàn mất kiểm soát, phóng laser phá hủy mọi thứ, đất đá trên trần lăng không ngừng rơi xuống, với đà này chỉ sợ không sớm thì muộn lăng mộ sẽ sập mất!

William tạo ra một chiếc khiên băng chắn trên đầu Lục Xuyên và Ren ngăn không cho đá từ trần lăng rơi xuống họ, Rambo cũng giật phăng cánh tay chỉ còn vắt vẻo của mình đi. Hắn ra hiệu cho William cùng tiến lên dụ Xavier ra chỗ khác, mở đường để vệ binh đưa bệ hạ và đại điện hạ rời khỏi đây. Có lẽ việc Xavier mất ý thức cũng là một sự may mắn, hắn chỉ điên cuồng phóng laser trong vô thức mà không phải trong trạng thái chiến đấu, không hề cảnh giác hay phát hiện ra bất kỳ trùng nào đang tiến lại gần. Những mũi lao bằng băng từ bốn phía phóng vào người Xavier, gần như cùng lúc đó, Rambo từ phía sau giáng xuống sau lưng Xavier một đòn toàn lực, khiến hắn rơi thẳng xuống hồ vĩnh cửu. William chạm tay xuống mặt hồ, băng lan ra khắp hồ khiến hồ vĩnh cửu hoàn toàn đóng băng, giam cầm Xavier dưới lòng hồ.

Luc Xuyên đỡ lấy Ren, nhanh chóng trao đổi với hệ thống: "Hệ thống, giúp tôi tìm loại thuốc tốt nhất cho hoàng huynh lúc này!"

Hệ thống đeo kính vào tra cứu hàng loạt thuốc có trong tiệm bách hóa, sau đó đưa ra lựa chọn tối ưu cho Lục Xuyên. "Xuyên ơi, có vẻ anh trai chú bị thương tinh thần lực mà trong tiệm chỉ bán thuốc ngoại thương và nội thương thôi, không có loại nào dành riêng cho tinh thần lực! Anh thấy có loại này ok nhất, là thuốc trị thương toàn diện từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài mỗi tội giá hơi chát, tận 40,000 điểm!"

"Mua!" Lục Xuyên không hề do dự mà chọn mua, ngay sau đó một chai thuốc đã hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Hắn đỡ Ren dậy uống thuốc, Ren nhìn Lục Xuyên nghi ngờ hỏi:

"Thực sự có thể tin hệ thống của em sao?" Vụ giải độc cho William làm Ren mất lòng tin vào hệ thống hoàn toàn, tuy rằng vẫn thành công nhưng cách làm việc quá thiếu chuyên nghiệp.

Hệ thống lập tức chống nạnh chỉ vào Ren mắng: "Không tin thì đừng có mà uống! Đúng là làm ơn mắc oán!"

"Thuốc là do Lục Xuyên đổi điểm mua chứ đâu phải do mày mua." Ren thản nhiên đáp, sau đó mở nắp chai thuốc ra uống. Shawn nhìn thấy một chai thuốc trống rỗng hiện ra từ trong tay Lục Xuyên, không có nhãn mác xuất xứ mà Ren lại uống không chút nghi ngờ, khiến cho Shawn có chút lo sợ. "Bệ hạ, thuốc này là..."

"Là thuốc trị thương cho hoàng huynh." Lục Xuyên không có thời gian giải thích nhiều, chỉ có thể nói ngắn gọn như vậy. Bỗng nhiên trước mắt Ren tối sầm, có thứ gì đó mắc nghẹn trong cổ họng. Ren cúi xuống ho ra một búng máu đen. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK