Xavier không ngờ miếng cá rán này lại rơi đúng đầu mình. Hắn ngay lập tức đề xuất: "Có thể cho tôi vinh dự được đưa điện hạ về cung không?"
Có vẻ vẫn còn cảm thấy chưa được thuyết phục lắm, Xavier tiếp tục bổ sung: "Hôm nay tôi lái phi cơ riêng, không đi phi cơ của quân đội nên sẽ không sợ có trùng dị nghị. Tôi cũng là phi công xuất sắc nhất quân đoàn II, nhất định sẽ hộ tống điện hạ trở về cung điện an toàn!"
Ren: "..."
Đương nhiên là viện nghiên cứu cơ giáp có nhiên liệu, tuy rằng robot trợ lý đã hỏng nhưng nếu hắn cần đổ nhiên liệu cho phi cơ thì lễ tân AI sẽ giúp đỡ. Ngoài ra, hắn cũng có thể yêu cầu viện nghiên cứu điều xe đưa hắn về.
Vấn đề là mắt Xavier đang sáng long lanh, phía sau dường như còn có một chiếc đuôi đang vẫy loạn.
Ma xui quỷ khiến, ấy vậy mà Ren lại đồng ý.
Ngay sau chiếc gật đầu rất nhẹ đầy sự do dự của Ren, Xavier đã gấp không chờ nổi mà đánh phi cơ của hắn đến tận cửa, sau đó xuống xe, mở cửa phi cơ mời điện hạ bước lên.
Ren vốn định ngồi ở ghế sau, không ngờ Xavier lại mở cửa phó lái, nên hắn đành phải cúi đầu ngồi lên ghế trước. Xavier dùng lòng bàn tay đỡ phần khung trên cửa xe, tránh để Ren va đầu vào, sau khi xác nhận hắn đã lên xe mới đóng cửa. Xavier đi vòng qua ghế lái với tâm trạng hồi hộp chưa từng có, đến khi đặt tay lên vô lăng mà vẫn còn hơi run nhẹ.
Phi cơ chậm rãi ra khỏi viện nghiên cứu, rồi lại chậm rãi bò lên đường cao tốc. Xavier không dám tổ lái như bình thường, hắn nghe nói trùng đực rất dễ bị say xe. Đột nhiên, giọng nói máy móc vang lên từ bảng điều khiển phi cơ:
"Thông báo, tốc độ của phi cơ chưa đạt tốc độ tối thiểu khi tham gia lưu thông trên đường cao tốc, vui lòng tăng tốc."
Ren nhìn lên bảng điều khiển, thấy phi cơ đang di chuyển với tốc độ 20km/h.
"Ta tưởng thượng tướng là phi công xuất sắc nhất của quân đoàn?"
Đối diện với ánh mắt tím biếc mang cười của Ren, mồ hôi trên tay Xavier càng túa ra nhiều hơn. Hắn nhấn ga tăng tốc, cố gắng đạt đến tốc độ tối thiểu để chiếc phi cơ chết tiệt này không phát ra những tiếng nhắc nhở khó chịu nữa!
Những tưởng trên phi cơ đã quay về không khí yên lặng thì đột nhiên...
Ọt... Ót ót ọttttt.....
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Ren, Xavier xấu hổ đến mức chỉ muốn vùi đầu vào vô lăng. Một ống dịch dinh dưỡng có thể đủ khiến một trùng đực như Ren no cả ngày, nhưng với Xavier thì chẳng bõ nhét kẽ răng!
Phi cơ đang đi ngang phần ngoại thành, Ren ngạc nhiên khi thấy một khu chợ về đêm rồi mà vẫn còn tấp nập, ánh đèn vàng sáng lên ấm áp và nhộn nhịp, cùng với nhiều trùng cái tụ tập là khói do đồ ăn bốc lên nghi ngút. Thấy vậy, Ren liền quay sang Xavier nói:
"Nếu thượng tướng vẫn còn đói bụng thì lát nữa quay lại đây ăn cũng được."
Nguyên bản ý của Ren là nếu Xavier vẫn còn đói thì sau khi đưa hắn về cung điện có thể quay lại đây để ăn thêm, ai ngờ sau khi nghe xong Xavier liền nhấn mạnh chân ga rồi đánh lái một vòng, chiếc phi cơ dùng góc độ khó tin mà vòng ngược lại, sau đó phi đến chợ đêm với tốc độ nhanh như sét đánh.
Khi phi cơ đã đỗ bên ngoài chợ đêm và cửa ghế phụ được Xavier mở ra, Ren vẫn chưa hiểu vì sao hắn lại được đưa đến đây?
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Ren, Xavier ngạc nhiên hỏi lại: "Không phải điện hạ vừa bảo đói nên muốn quay lại đây ăn sao?"
Tai nào của ngươi nghe thấy ta bảo đói?!
Ọt... Bụng của Xavier lại vừa lúc kêu lên một tiếng.
Mùi thơm từ những món ăn đầy màu sắc từ chợ đêm lan đến, khiến chiếc bụng đang đói meo của Xavier không ngừng kháng nghị, yêu cầu phải được lấp đầy ngay lập tức!
Thực chất Ren cũng chưa từng đến những nơi bình dân ở ngoài rìa thủ đô thế này, những quầy hàng nho nhỏ bày đầy đồ ăn vặt, đồ thủ công mỹ nghệ và những trò chơi hấp dẫn sự tò mò của hắn.
Bởi vậy Ren liền không sửa lại sự hiểu lầm của Xavier, đi theo hắn bước vào khu chợ đêm.
Đã gần 2 giờ đêm mà khu chợ đêm này vẫn còn vô cùng nhộn nhịp, tuy nhiên trong chợ hầu hết chỉ có trùng cái, bởi vậy khi thấy một trùng đực có dung mạo tuyệt đẹp bước vào, cả góc chợ nhỏ tựa như bị bấm nút tạm dừng. Trùng đực có diện mạo càng đẹp thì cấp bậc càng cao, tuy Ren đã thu pheromone lại nhưng những trùng khác đều nhận ra, trùng đực bất ngờ xuất hiện tại khu chợ đêm bình dân này chắc chắn phải là cấp A! Không chỉ vậy, từ những phụ kiện nhỏ và chất liệu quần áo, nhất định hắn phải xuất thân từ một gia tộc cực kỳ giàu có, thậm chí là quý tộc.
Tuy nhiên, ý định tiếp cận trùng đực cấp cao quyền quý này của một số trùng cái lập tức bị dập tắt, bởi vì chỉ cần có mắt đều sẽ nhận ra quân thư đi bên cạnh hắn không hề đơn giản. Trước khi vào chợ đêm, tuy Xavier đã tháo quân hàm trên áo khoác quân phục ra, nhưng chỉ dựa vào màu áo navy sẫm trên quân phục của hắn thì ít nhất quân hàm phải từ cấp tướng trở lên. Hơn nữa, chỉ nhìn khí thế của hắn là biết vừa mới từ chiến trường trở về.
Không thể trêu vào!
Xavier đã tới chợ đêm này mấy lần, đồ ăn rất không tồi! Hắn nhớ lại những ống dịch dinh dưỡng mà Ren thường xuyên sử dụng mà không khỏi đau lòng, hôm nay hắn phải chiêu đãi đại điện hạ một bữa ăn thật thịnh soạn mới được!
Theo trí nhớ, Xavier dẫn Ren đi vào một quầy chân giò nướng rất đông khách, còn Ren thì mải mê quan sát xung quanh nên cũng yên lặng đi theo hắn. Khác với những nhà hàng sang trọng bậc nhất đế quốc mà Ren đã từng tới, trong quầy nhỏ này chỉ bày những chiếc bàn và ghế gỗ cũng nho nhỏ, nhưng được cái là tất cả đều sạch sẽ, ít nhất là nhìn qua không cảm thấy dính dầu mỡ.
Ấy vậy nhưng chủ quán vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng, sợ rằng bàn ghế chưa đủ sạch sẽ khiến vị trùng đực mới nhìn đã biết là xuất thân cao quý này phật lòng, bèn lấy khăn sạch lau lại thêm vài lần nữa trước khi kéo ghế mời Ren ngồi xuống.
"Chủ quán, cho một vại bia và hai mươi suất chân giò nướng nhé!" Xavier lớn tiếng gọi món.
Hai mươi suất? Ren nhớ lại những phần ăn nhỏ xíu của những nhà hàng xa hoa, cảm thấy đúng là phải hai mươi suất mới có thể làm một quân thư như Xavier no bụng. Xem ra lần sau khi đi ăn cùng thư phụ, Ren cũng nên gọi thêm đồ ăn cho hắn.
Đồ ăn được bưng lên bàn rất nhanh. Vì bàn nhỏ nên chủ quán mang lên năm suất trước, bày kín cả chiếc bàn gỗ nhỏ.
Ren nhìn chiếc chân giò to tướng đựng trên đĩa đang tỏa ra hương thơm nức mũi, chiếc nào chiếc nấy to bằng cả mặt hắn, bắt đầu hoài nghi về cuộc đời.
Mà lúc này, đối diện hắn, Xavier đã ngoác miệng ra, trong miệng hắn nào còn là hàm răng bình thường nữa mà đã trùng hóa ra rất nhiều những chiếc răng nhỏ, vừa nhọn vừa sắc bén, mọc thành hàng dày đặc từ hàm ngoài vào tận trong cổ họng. Hắn há miệng nhét cả chiếc chân giò vào miệng, sau đó ực một tiếng, cuối cùng nhả ra một cọng xương.
Cứ như vậy, chỉ chưa đầy một phút, bốn đĩa chân giò trên bàn đã xếp thành một chồng nhỏ, chỉ còn lại một đĩa nguyên trước mặt Ren.
Xavier hớp xong một cốc bia lớn, sau đó khà một tiếng, cảm thấy dạ dày đã ổn hơn một chút. Thế nhưng khi Xavier nhìn đến trùng đực trước mặt vẫn đang mở to đôi mắt xinh đẹp, kinh ngạc nhìn hắn, còn đĩa chân giò vẫn còn chưa đụng vào chút nào thì lúc này Xavier mới cảm thấy lúng túng.
"Đại điện hạ mau ăn đi ạ kẻo đói!"
Nhưng chiếc chân giò to như vậy thì ăn kiểu gì?
Ren vẫn chưa hết shock, chưa từng có trùng cái nào dám ăn uống như vậy trước mặt hắn. Nhưng nghĩ lại, trùng cái mà hắn gặp cũng không nhiều, và tất cả bọn họ đều là quý tộc, cho nên hắn cũng chưa từng chứng kiến tác phong ăn uống thật sự của quân thư bình thường.
Có lẽ Xavier cũng đã nhận ra vấn đề, hẳn là đại điện hạ sẽ không cầm cả chiếc chân giò đầy dầu mỡ kia để gặm nhồm nhoàm như đám quân thư bọn hắn, cho nên lúng túng xin chủ quán một bộ dao nĩa cho Ren. Trời biết sự tham chiếu duy nhất của Xavier đối với giới quý tộc là thông qua William, nhưng bình thường khi ở cùng đám Xavier hắn cũng ăn uống nhanh nhẹn, không hề cố giữ lễ nghi, cho nên Xavier liền quên béng đi mất.
Chủ quầy cũng toát mồ hôi hột. Quán của lão nào có bộ dao nĩa nào ra hồn, bởi vậy bên tay Ren xuất hiện thêm một chiếc nĩa sắt và một con dao gọt hoa quả.
Dù sao có vẫn còn hơn không. Ren cắt một miếng nhỏ cho vào miệng, cảm thấy không ngấy như hắn nghĩ, ngược lại hương vị cũng khá ổn, tuy nhiều gia vị nhưng thịt rất mềm và thơm, tuy chưa bằng đầu bếp trong cung điện nhưng cũng không hề thua kém những nhà hàng danh tiếng.
Trước ánh mắt mong chờ của Xavier và chủ quán, Ren gật đầu nói: "Không tệ."
Xavier nghe vậy thì cười toét cả miệng, sau đó chủ quán cũng hớn hở mang hết chỗ chân giò lên, để Xavier chén hết trong vòng 10 phút. Ren chỉ ăn được ⅓ chiếc chân giò, tuy vậy đã khiến hắn đủ no rồi.
Sau khi típ hậu hĩnh cho chủ quán và rời khỏi quán ăn, Xavier nhìn ra Ren khá tò mò và thích thú với nơi vừa nhộn nhịp lại đầy màu sắc này, cho nên liền dẫn hắn đi tham quan vài vòng. Khu chợ đêm náo nhiệt với đủ loại hoạt động, từ buôn bán, trao đổi hàng hóa và dịch vụ đến những trò chơi nhỏ. Ren chưa từng đặt chân đến những nơi thế này, bởi vậy hắn vừa lạ lẫm, vừa hứng thú quan sát mọi thứ. Vừa thấy Ren cầm lên một con rối nhỏ, Xavier liền chớp lấy thời cơ, giới thiệu mọi thứ cho Ren.
"Đây là gian hàng bán đồ thủ công của tộc người lùn ạ! Đồ dùng do họ làm vừa rẻ vừa bền, có mấy thứ hay ho lắm ạ!"
Hắn nói rồi lập tức trả tiền cho con rối đó. Ren thấy vậy cũng không nói gì, trực tiếp ném con rối vào túi không gian. Từ đó về sau Xavier lại càng quá đáng hơn, bất cứ thứ gì Ren liếc mắt qua, hắn đều mua luôn không chút do dự.
Lúc này, họ đi qua một quầy hàng nhỏ khá vắng khách. Trước quầy không bày bán hàng hóa gì cả, chỉ có một á thư, bên cạnh hắn là một chiếc bảng phấn rất lớn.
Thứ được viết trên bảng phấn hấp dẫn sự chú ý của Ren. Đó là phương trình tính quỹ đạo của tàu bay vượt qua điểm nhảy thời không.
Một trùng cái lớn tuổi đi qua thấy vậy liền nói với á thư: "Thôi muộn lắm rồi đi về đi nhóc! Ở chợ đêm này lấy đâu ra trùng giải được thứ của nợ này của ngươi! Mai cũng đừng đến đây nữa."
Á thư nọ cũng chán nản chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì thấy một trùng đực vô cùng đẹp với mái tóc bạch kim và đôi mắt tím bước đến, phía sau còn có một quân thư cao lớn cường tráng với làn da ngăm đen và mái tóc tựa lửa.
Ren nhìn á thư, mỉm cười hỏi: "Giải được phương trình này thì phần thưởng là gì?"
Á thư sững sờ nhìn hắn đến quên cả trả lời, đến khi Xavier ở phía sau hung ác lên tiếng nhắc nhở thì hắn mới sực tỉnh.
Hắn lắp bắp đứng tránh sang một bên, lộ ra mấy thứ đồ nhỏ sau lưng: "Phần... phần thưởng tùy ý ngài chọn ạ. Đều là những thứ đồ không đáng tiền do tôi chế tạo ra, chỉ cần ngài không chê thì tôi đều tặng hết cho ngài."
Trong đó có súng tự chế hoặc robot, tất cả đều có độ hoàn thiện không cao, nguyên liệu cũng đều rẻ tiền, vừa nhìn là biết do dân nghiệp dư chế tạo ra. Tuy vậy, trong đó có một thứ bắt được sự chú ý của Ren.
Đó là một khẩu pháo điện quang.
"Không cần, ta chỉ muốn một thứ thôi." Ren đáp, sau đó chìa tay về phía hắn. "Phấn?"
Trong khi á thư còn ngơ ngác nhìn bàn tay thon dài đưa ra trước mặt hắn, Xavier đã mất hết kiên nhẫn mà giật lấy hộp phần rồi đưa cho Ren một cây. Bảng rất lớn, cho nên Ren phải bước lên thang, còn Xavier đứng bên dưới giữ thang cho hắn, cũng để đề phòng Ren ngã xuống.
Rõ ràng, cái bảng viết phương trình khoa học phức tạp của á thư nọ đã xuất hiện ở chợ đêm nhiều ngày nay, mà các trùng cái ở đây từ khó hiểu đến ngán ngẩm, ai cũng khuyên cậu ta mau về cho sớm chợ. Tuy vậy, á thư nọ vẫn bướng bỉnh tới đây tìm trùng có thể giải phương trình hộ cậu ta, mà những trùng cái tại chợ đêm này cũng chẳng thèm để ý đến cậu ta nữa.
Ấy vậy mà hôm nay thực sự có trùng đến giải cái phương trình toàn những ký tự khó hiểu này cho cậu nhóc á thư, hơn nữa lại còn là một trùng đực vô cùng xinh đẹp, điều này khiến cái sạp nhỏ của á thư bỗng chốc thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Ren dường như không hề tốn thời gian để suy nghĩ, chiếc bảng rất lớn chỉ mất 15 phút đã được viết kín. Cho đến khi Ren dùng hết viên phấn cuối cùng, hắn cũng đã đưa ra đáp án cho á thư, bao gồm tất cả biến số có thể xảy ra.
Á thư trợn mắt nhìn những gì được viết trên bảng, hắn lắp bắp nói: "Đây là đề thi đầu vào của viện nghiên cứu cơ giáp! Tôi đã thi tới 5 năm mà vẫn chưa thể vào đến vòng thi cuối cùng. Sao ngài có thể giải được nó vậy?!"
Một trùng cái đang đứng xem bên ngoài liền lên tiếng: "Vô ích thôi nhóc ơi, viện nghiên cứu cơ giáp chỉ tuyển trùng đực thôi, cậu vào kiểu gì được?!"
Găng tay dính bụi phấn khiến Ren hơi khó chịu, hắn tháo găng tay rồi nhìn về phía trùng cái kia nói: "Viện nghiên cứu cơ giáp tuyển khoa học gia không dựa vào giới tính, chỉ cần ngươi có năng lực vượt qua kỳ thi sát hạch sẽ được nhận."
Chẳng qua, những trùng đủ khả năng vượt qua kỳ thi khắc nghiệt đó đều là trùng đực, hơn nữa còn đều là trùng đực cấp cao với tinh thần lực cực cao và trí tuệ thiên tài, hầu hết đều được tiếp cận với chương trình giáo dục bậc cao từ khi còn nhỏ.
Xavier nghe vậy lập tức gật gù phụ họa: "Phải ha, quân đội cũng đâu cấm trùng đực và á thư tham gia." Chẳng qua là chẳng ai qua được kỳ thi thể lực đầu vào thôi.
Trùng tộc là như vậy, sự chênh lệch giữa thiên phú của từng giới tính là thứ mà dù có cần cù và quyết tâm đến đâu cũng chưa chắc đã bù đắp được.
"Được rồi, ta muốn thứ đó." Ren chỉ về phía quả pháo điện quang sau lưng á thư. "Tặng nó cho thượng tướng."
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Xavier, Ren nghiêng đầu đáp: "Để đáp lễ cho bữa ăn và những món đồ mà thượng tướng vừa mua cho ta khi nãy."
Á thư khệ nệ nhấc khẩu pháo điện quang lên đưa cho Xavier, sau đó cả hai cùng nhau quay lại chỗ đậu phi cơ ở phía sau chợ đêm.
Xavier vác khẩu pháo trên vai đi phía sau Ren. Sân đỗ phi cơ là một nơi rất trống trải, lúc này xung quanh họ không còn ai cả.
Thấy Xavier vẫn chưa mở cửa phi cơ, Ren khó hiểu quay lại nhìn hắn, liền bắt gặp gương mặt tuấn lãng đang ngơ ngác của Xavier. Có vẻ hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt này từ nãy đến giờ.
Ren cũng không vội. Hắn đưa điếu thuốc lên môi rồi châm lửa, kiên nhẫn đứng đợi Xavier hoàn hồn.
Không lâu sau, hầu kết của Xavier chuyển động, giọng nói khô khốc của hắn vang lên:
"Điện hạ, tôi bắn quả pháo này lên trời nhé?"
Ren nhả ra một ngụm khói, không tiếng động mà gật đầu. Xavier đặt khẩu pháo trên mặt đất, sau đó kích điện.
"Đoàng" một tiếng, trên bầu trời đêm nổ lên những chùm hoa đỏ rực thắp sáng một góc trời. Cụm này nối tiếp cụm kia, những chùm pháo điện quang liên tiếp được bắn lên trời rồi nở rộ, lung linh và rực rỡ.
Tuy rằng khẩu pháo này được tạo ra bởi những nguyên liệu thứ phẩm, tay nghề của trùng đã chế tạo ra nó cũng chỉ ở mức nghiệp dư, nhưng Xavier không quan tâm đến những điều đó. Hắn chỉ biết đây là món quà mà đại điện hạ đã tặng cho hắn.
Dưới ánh sáng ấm áp của pháo điện quang, Ren dường như bớt đi vẻ lạnh lùng xa cách. Hắn nhìn về phía Xavier mỉm cười, khiến Xavier quên cả thở.
Giờ phút này, Xavier chợt cảm thấy mọi vết thương trên người mình đều đáng giá. Hắn muốn bảo vệ đế quốc, bảo vệ đại điện hạ được một đời bình an.
Thời khắc rực rỡ và xinh đẹp này, đã được hắn khắc ghi cả đời.
Pháo hoa đẹp như vậy thật dễ dàng khiến lòng người trở nên dịu dàng hơn. Ren nhìn Xavier, thật lòng muốn chúc phúc cho hắn.
"Thượng tướng, mong rằng trùng thần sẽ ban phước cho ngươi được như ước nguyện, có thể sống một cuộc đời rực rỡ và tự do, không gặp phải bất kỳ trói buộc nào."
Pháo điện quang vừa bắn hết quả cuối cùng, trên trời chỉ còn lại những tàn lửa, lấp lánh tựa như một trận mưa bụi vàng. Lòng bàn tay Xavier đổ đầy mồ hôi, há miệng mấy lần, sau cùng mới quyết tâm nói ra lời trong lòng:
"Đại điện hạ, tôi... tôi không muốn từ hôn. Ước nguyện của tôi là có thể được kết hôn với điện hạ."
Mưa bụi biến mất, hòa tan vào bầu trời đêm đen đặc. Ren bỏ điếu thuốc xuống, kẹp giữa hai đầu ngón tay, nhíu mày nhìn trùng cái trước mặt.
"Sao cơ?" Ren cho rằng hắn đã nghe nhầm.
Mặt Xavier nóng ran, nhiệt độ lan từ trên đỉnh đầu tới vành tai và từng đốt ngón tay. Hắn nghiêm túc thổ lộ:
"Trước đây tôi chỉ mong có thể sống một cuộc đời tự do tự tại, sau đó để lại thi xác ở chiến trường, hoàn thành sứ mệnh của một quân thư. Nhưng từ khi gặp được điện hạ, tôi đã vô cùng ái mộ ngài, thực sự mong rằng có thể được đến bên điện hạ và gả cho ngài!"
Sau khi Xavier dứt lời, Ren trầm mặc rất lâu, cho đến khi điếu thuốc cháy đến ngón tay hắn.
Nóng bỏng, đến mức khiến Ren khó chịu.
Hắn ném điếu thuốc xuống đất, sau đó dùng mũi giày dập lửa.
"Từ hôn rồi lại muốn kết hôn? Thượng tướng, ngươi cho rằng ta là trò đùa sao? Ngươi không muốn thì đến thẳng chỗ phụ hoàng từ chối, sau đó muốn đổi ý bất cứ lúc nào thì ta cũng phải thuận theo ngươi? Trong mắt ngươi còn có hoàng tộc Himmel không?"
"Tuyệt đối không phải!" Xavier lập tức muốn giải thích, sau đó bị ánh mắt lạnh lẽo của Ren làm cho sững sờ. Ngay cả khi hắn mạo phạm Ren tại viện nghiên cứu cơ giáp cũng không thấy đại điện hạ giận đến mức này.
Ren nới rộng khăn cổ, cơn giận khiến cho hắn cảm thấy khó thở. Hắn nhíu mày nhìn Xavier, trầm giọng nói: "Thượng tướng, ngươi cho rằng những chiến công của ngươi đủ để khiến ngươi có thể vô lễ với đế hùng và mạo phạm hoàng tử sao? Ái mộ? Chẳng qua chỉ là thích gương mặt này thôi!"
Ren nhớ lại những việc Xavier đã làm ở viện nghiên cứu cơ giáp, sau đó lại càng trở nên tức giận. "Chẳng lẽ chuyện ở viện nghiên cứu là vở kịch của ngươi để tiếp cận ta? Giỏi lắm."
Ren sẽ không trách tội quá nặng nề nếu Xavier không biết phía bên kia cánh cửa là hắn hay nếu như mọi chuyện xảy ra chỉ là vô tình. Nhưng nếu Xavier biết nhưng tại cố ý diễn kịch để khiến Ren chú ý tới hắn, thì chuyện này lại không thể tha thứ.
Khoé mắt Xavier đỏ bừng, hắn muốn giải thích nhưng không biết phải làm thế nào mới có thể khiến đại điện hạ tin hắn.
"Không phải! Khi đó tôi thực sự không biết là ngài! Nhưng tôi thực sự đã muốn tới viện nghiên cứu mỗi ngày để gặp điện hạ..."
Ren bỏ ngoài tai những lời giải thích vụng về của Xavier. Hắn lấy máy truyền tin ra gọi robot quản gia tới đón mình. Xavier vội vàng tiến đến cầm lấy tay hắn, không muốn để đại điện hạ cứ hiểu lầm hắn rồi rời đi như vậy.
"Thượng tướng Xavier, ta ra lệnh cho ngươi buông tay!"
Ánh mắt tím biếc của Ren lạnh như băng, bởi vì hắn đã coi trùng cái đứng đối diện mình là kẻ đang cả gan thách thức quyền uy của hoàng tộc. Ánh mắt này khiến cho Xavier đứng hình, chỉ có thể đờ đẫn mà buông lỏng tay ra.
"Giữ khoảng cách và điều chỉnh lại thái độ của ngươi cho phù hợp, thượng tướng." Ren chỉnh lại cổ tay áo vừa bị Xavier kéo nhăn, mà lúc này, sau lưng hắn đã có ánh đèn chiếu rọi. Phi cơ riêng của hắn đã đến.
"Tốt nhất là ngươi nên từ bỏ suy nghĩ đó đi, bởi vì ta sẽ không bao giờ kết hôn với ngươi, dù có phải kháng lệnh của đế hùng bệ hạ."
Trước khi lên phi cơ, Ren còn để lại một câu nói cuối cùng.
"Từ ngày mai thượng tướng cũng không cần phải đến viện nghiên cứu cơ giáp nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi."