Không có Xavier, Ren thay hắn xử lý các công việc của quân đội liên bang. Ren vẫn ở trên chiến thuyền của quân liên bang, bỗng nhiên có tiếng quân thư canh gác thông báo rằng thẩm phán Silver muốn gặp hắn. Silver bước vào phòng Ren, phía sau hắn là một quân thư nữa khiến Ren cảm thấy hắn khá quen mắt, có lẽ hắn đã từng gặp quân thư này. Silver thấy Ren đang mặc quân phục đen và xử lý công sự của quân liên bang liền nhíu mày.
"Con đã cân nhắc lời đề nghị của ta chưa, đại điện hạ? Xavier đã không còn, ta nghĩ con nên trở về đế quốc. Quân thư đầu nhập liên bang phần lớn do tôn sùng sức mạnh của Xavier, không có Xavier, chỉ sợ con ở liên bang một mình không an toàn."
Ren gật đầu đáp: "Vâng, con đã suy nghĩ kỹ càng."
Có sự bảo đảm của Ren khiến Silver yên tâm, Ren chưa bao giờ là đứa con khiến hắn phải lo lắng. Silver gật đầu xoay người rời đi, còn quân thư đứng sau hắn vẫn đứng lại. Đó là một quân thư với mái tóc ngắn được nghiêm cẩn chải ra sau, cả người toát ra sự cương nghị và chính trực. Hắn đặt tay lên trước ngực, cúi đầu về phía Ren nói:
"Đế quốc vinh quang, là vinh dự của tôi khi được diện kiến đại điện hạ. Cảm ơn ngài đã cứu mạng tôi khi ở trong lăng trùng thần."
Nếu không có những sợi tơ tinh thần mà Ren giăng ra trước hố đen, e rằng Zakhar đã không còn đứng ở đây nữa. Khi tháp tùng thẩm phán Silver tới đây, hắn muốn tự mình nói lời cảm ơn với đại điện hạ.
Ren mỉm cười nhìn hắn đáp: "Đại úy Zakhar, phải không?"
Zakhar kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ren, hắn không ngờ một vị điện hạ cao quý sẽ nhớ đến một quân thư nhỏ nhoi như hắn.
"Trí nhớ của ta rất tốt. Chúng ta từng gặp nhau khi ngươi nhận lệnh tróc nã Shion, tiếc rằng khi đó ta phải trở về chịu tang phụ hoàng." Ren nói tiếp. "Cảm ơn đại úy đã bảo vệ thư phụ và Antoine."
"Đó là bổn phận của tôi!"
Zakhar cúi đầu thật sâu, sau đó bước theo Silver rời khỏi thuyền của liên bang. Ren lại vùi đầu vào các báo cáo quân sự, hắn hơi mỏi mắt mà chỉnh lại gọng kính. Chuyện quản lý liên bang trước nay đều do Xavier xử lý, Ren luôn tránh không hỏi đến. Vậy mà giờ đây tất cả đều rơi xuống tay hắn, trốn tránh cũng không nổi, Ren không khỏi cười khổ. Một lúc sau, quân thư canh gác rằng có đế hùng bế hạ tới gặp. Ren có hơi kinh ngạc, có vẻ hôm nay hắn có khá nhiều khách tới thăm.
Lục Xuyên đẩy cửa bước vào. Hắn chỉ mặc một chiếc áo nỉ trắng và quần bò, nhìn qua không giống một vị vua đứng đầu đế quốc mà chỉ giống một thiếu niên bình thường. Cũng phải, Lục Xuyên chỉ mới 19 tuổi. Nếu không phải tình thế ép buộc, hắn sẽ không phải gánh trên vai trọng trách lớn như vậy.
"Hoàng huynh." Khi nhìn thấy Ren đang ngồi trước bàn làm việc, phản ứng đầu tiên của Lục Xuyên là kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại đeo kính ạ? Mắt anh lại yếu đi à?"
"Không phải, là kính không có độ thôi." Ren lắc đầu đáp: "Chẳng qua ta đã đeo kính quá lâu, không có kính liền cảm thấy không thoải mái."
Hệ thống hừ một tiếng, nói: "Sướng mà không biết đường hưởng!"
Ren nghe nó nói liền bật cười đáp: "Đúng vậy, thói quen là một thứ rất đáng sợ."
Câu này lọt vào tai Lục Xuyên lại khiến hắn cảm thấy chua xót. Lục Xuyên nắm tay Ren, cúi đầu nói: "Hoàng huynh, xin anh nén bi thương."
Hệ thống cũng cảm thấy vừa rồi mình quá vô ý, nó liền sửa miệng nói: "Thôi, cố gắng tự chăm sóc bản thân thật tốt, để thư quân cậu ở trên trời nhìn xuống cũng cảm thấy yên tâm."
Ren nhướn mày: "Em dẫn nó tới đây chỉ để nói với ta những lời này sao?"
"Không phải ạ!" Lục Xuyên vội vàng phủ quyết: "Đúng là em rất lo lắng cho hoàng huynh nên muốn tới thăm anh, nhưng em có một việc muốn hỏi anh." Nhận thấy ánh mắt của Ren, Lục Xuyên liền nói tiếp: "Khi em truyền tinh thần lực cho hoàng huynh, em đã vô tình nhìn thấy một mảnh ký ức của anh..."
"Em đã nhìn thấy điều gì?" Ren hỏi, hắn nhớ lại gương mặt đờ đẫn và ngờ nghệch của Lục Xuyên khi đó.
"Là... là cảnh em bị Shion móc tuyến thể ạ." Lục Xuyên sợ hãi nói. "Kiếp trước em thực sự đã kết hôn với Shion và bị hắn giết ạ? Vậy còn William thì sao?"
"Lục Xuyên, em sẽ không muốn thấy toàn bộ câu chuyện đâu."
Lục Xuyên nhìn Ren, nghiêm túc nói: "Nếu đây là toàn bộ những việc đã từng xảy ra, vậy thì xin hoàng huynh hãy cho em xem ạ."
———
Thương vong vô số, không chỉ là quân thư mà còn là trùng dân bình thường. Bắc bán cầu và ⅔ thủ đô đã bị san thành bình địa, báo cáo về số lượng trùng thương vong đã đạt tới con số 50.000 trùng. Thông qua uy áp và bản năng được khắc sâu vào gene, trùng dân chỉ biết rằng đã có hai vị trùng thần xuất hiện, còn cụ thể đã xảy ra những gì thì đều không biết, cho nên họ đang rất cần một lời giải thích từ cung điện.
Bất ngờ một đoạn livestream rất dài đang được phát tán rầm rộ trên mạng, đây là livestream lễ cưới của đế hùng bởi một trong những đài truyền hình được cấp phép ghi hình hôm đó. Trong lăng trùng thần không cho phép ghi hình, nhưng khi hố đen đột nhiên xuất hiện ở điện ngoài lăng, phóng viên đã bị hút vào hố đen nhưng trùng máy giữ camera bị mắc lại giữa đống đất đá. Hầu như tất cả trùng xem livestream đều bỏ từ đoạn này, chỉ có một số trùng kiên trì xem tiếp mới phát hiện ra những điều kinh hãi phía sau.
Một lúc sau, đất đá bỗng nhiên nổi lên, tạo thành vô số những mũi chông nhọn đâm thẳng tướng quân Flear vào hố đen bên trong lăng, mà trùng máy camera cũng theo những mũi chông nhọn đó mà bay vào lăng trùng thần. Là một trùng máy camera chuyên nghiệp, nó đã bò đến gần trung tâm cuộc chiến, quay rõ mồn một từ đầu đến đuôi cuộc chiến giữa hoàng tộc và trùng thần! Không chỉ zoom cận mặt những trùng có mặt tại đó, những cảnh chiến đấu còn được xử lý kỹ thuật và slow motion, tựa như một bộ phim điện ảnh.
Tổng tư lệnh quân liên bang, nguyên thượng tướng Xavier chính là trùng thần?!
Đại điện hạ Ren đã lột xác lên cấp SS?
Mạng xã hội lập tức bùng nổ!
[ Trước đây tôi không hiểu vì sao Xavier là cấp SSR mà không phải cấp SSS, hóa ra là máy đo cấp bậc không thể đo nổi sức mạnh của hắn. Bởi vì hắn là trùng thần! ]
[ Thì ra đại điện hạ là cấp SS, bảo sao có thể trở thành hùng chủ của trùng thần! ]
[ Trước đây em lỡ dại nói điện hạ thu em làm thư nô đi, cho em rút lại lời đó nha, trùng thần ơi xin đừng giết em! ]
[ Đại điện hạ giờ thành vật tế cho trùng thần rồi. ]
[ Hóa ra trùng thần là trùng cái sao? Còn trùng đực hàng ngàn năm trước đây vốn không hề cao quý, mà chỉ là đồ chơi của trùng cái? ]
[ Ai là fan couple này giơ tay, tình yêu của đại điện hạ rốt cuộc cũng đánh thức tân thần Xavier, cứu cả trùng tinh thoát khỏi sự hủy diệt của trùng thần. ]
[ Đoạn cuối ánh mắt đại điện hạ nhìn theo tân thần day dứt quá. Điện hạ không khóc, còn tui khóc như mưa! 🙁 ]
[ Tui thì mê cặp đế hùng bệ hạ và thư hậu! <3 Nhìn cách thư hậu tức giận đâm xuyên qua trùng thần vì muốn xé cánh bệ hạ kìa! ]
[ Ê, cánh của bệ hạ là thật sao? Không phải là đồ họa chứ? ]
[ Hàng thật nhé! Check kỹ lắm rồi! Không thấy bệ hạ ôm đại điện hạ bay lên đó sao? ]
[ Đậu máaaaaaaaaaaaaaaaa đây là lần đầu tiên tôi được thấy cánh của trùng đực đấy! Mà lại còn là của đế hùng bệ hạ!????? Tôi sẽ không bị diệt khẩu chứ? ]
[ Cẩn thận đêm nay thư hậu xuất hiện diệt khẩu chúng ta. ]
[ Không phải trùng đực chỉ cho trùng mình yêu nhất xem cánh sao? Bệ hạ ấy vậy mà dám bung cánh ra trước mặt nhiều trùng như vậy sao? ]
[ Máy tui lưu đầy ảnh cắt màn hình cánh của đế hùng bệ hạ rồi hihi! Đêm nay chắc lại thức trắng rồi hihi! ]
[ Lầu trên tà dăm quá! Nhưng mà công nhận là cánh đẹp vãi! ]
Mà lúc này ngay trước cửa cung điện, một nhóm trùng cái quý tộc đang xin được diện kiến đế hùng Lục Xuyên. Đi đầu nhóm quý tộc chính là thư hầu thứ tư và thứ năm của tiên hoàng Kenya, cũng là trùng cái đứng đầu hai dòng dõi quý tộc có căn cơ và danh vọng nhất đế quốc.
Thư hầu thứ tư, Bridget, khi gặp Lục Xuyên thậm chí còn không thèm hành lễ. Hắn bật máy truyền tin lên, trong không trung hiển thị hình ảnh Lục Xuyên đang tung cánh, ôm lấy Ren chạy trốn khỏi trùng thần. Bridget tức giận chất vấn:
"Bệ hạ, đây là sao?! Một trùng đực, lại còn thân là đế hùng mà dám xòe cánh ra để cả trùng tinh chiêm ngưỡng sao?! Ngài có chút ý thức nào về thân phận của mình không?!"
Thư hầu thứ năm, Fallon, cười khẩy nói: "Thôi bỏ đi ngài Bridget, dù sao ngay từ đầu bệ hạ cũng đâu phải hoàng tử được tiên hoàng lựa chọn. Chỉ cần nhìn cách trị vì kỳ lạ của hắn là biết Karen đã nuôi dưỡng ra một đứa con thế nào."
William nhíu mày, trầm giọng đáp: "Hai vị thư hầu hãy cẩn thận với cách hành xử của mình, trước mặt các ngài chính là đế hùng của đế quốc. Hơn nữa vì muốn bảo vệ đại điện hạ nên bệ hạ mới buộc phải bay lên, chẳng nhẽ ý các ngài là muốn bệ hạ trơ mắt nhìn đại điện hạ bị trùng thần giết chết sao?"
"Đại điện hạ không có cánh à? Chẳng lẽ chỉ có một mình bệ hạ biết bay sao?" Bridget giận dữ quát. "Điện hạ thà chết cũng không bay, bởi vì hắn biết hắn không được phép giương cánh trước mặt nhiều trùng như vậy!"
"Không được phép bay?" William đáp trả. "Các ngươi luôn miệng nói sự an toàn của trùng đực phải được đặt lên trên hết, vậy rốt cuộc là tính mạng quan trọng hơn hay sự danh dự hư vô quan trọng? Hơn nữa đây còn là vì sự an toàn của hai trùng đực quan trọng nhất đế quốc!"
Fallon híp mắt nói: "Thư hậu William, thứ cho ta nói thẳng, đế hùng không thể gánh vác được sức nặng của vương miện. Dù là vì lý do gì thì việc bệ hạ để lộ cánh là sự thật, và trùng dân khắp đế quốc và liên bang đang nhốn nháo vì điều này. Hơn nữa các quyết sách của ngài từ khi lên ngôi tới giờ luôn đi ngược lại ý chí của tiên hoàng, tăng phúc lợi cho trùng dân cũng đồng nghĩa giảm đi lợi ích của quý tộc và của trùng đực! Giới quý tộc chúng ta đã bất mãn với đế hùng từ lâu rồi!"
"Đế hùng, ngài nên nhường lại vương miện cho đại điện hạ!" Bridget nói thẳng. "Hiện tại tân thần Xavier không còn, đại điện hạ sẽ nắm giữ toàn quyền quân đội liên bang! Nếu ngài ấy lên ngôi đế hùng thì liên bang sẽ sát nhập vào đế quốc, tài nguyên khổng lồ của liên bang sẽ khiến cho đế quốc trở nên giàu có hơn bao giờ hết! Hơn nữa đại điện hạ hiện tại đã lột xác lên cấp SS, hắn xứng đáng trở thành đế hùng hơn ngài!"
Lúc này, những trùng quý tộc phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống xin Lục Xuyên nhường vương miện đế hùng cho Ren. William quay lại nhìn Lục Xuyên, chỉ cần Lục Xuyên ra lệnh, hắn sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào dám bất kính với hùng chủ bệ hạ của hắn có thể ra khỏi cung điện!
Khi ép đế hùng nhường ngôi, chính Bridget và Fallon cũng đã chuẩn bị cho một cuộc chiến với thư hậu và cảnh vệ hoàng cung, bởi vậy khi Lục Xuyên mở miệng nói chuyện, bọn chúng cũng đã sẵn sàng để trùng hóa.
"Được." Lục Xuyên đáp. "Chính ta cũng tin rằng hoàng huynh hoàn toàn đủ tư cách và phù hợp với ngai vị đế hùng. Ta sẽ nhường ngôi cho anh ấy."
Sự đồng ý quá mức dễ dàng của Lục Xuyên khiến tất cả quý tộc ngẩn ra, rồi lại không thể bắt bẻ. Đây không phải một cái bẫy, bởi vì Lục Xuyên hoàn toàn có thể khép họ vào tội bất kính hoặc thậm chí là phản nghịch! Điều duy nhất họ có thể làm là tin vào lời hứa nhường ngôi của Lục Xuyên rồi ra về. Sau khi các trùng quý tộc đã đi hết, William kéo Lục Xuyên lại gặng hỏi:
"Lục Xuyên, từ ngày hôm qua sau khi tới gặp đại điện hạ em trở nên rất kỳ lạ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Xuyên nhìn về phía William, hắn vẫn còn nhớ như in cảnh William đã chết dưới tay Shion như thế nào. Đột nhiên Lục Xuyên ôm lấy eo thư hậu của mình, gục đầu vào vai hắn. Những giọt nước mắt yên lặng chảy xuống, thấm ướt vai áo William.
Dù không biết là chuyện gì đã xảy ra nhưng William không cố hỏi nữa, hắn ôm lại Lục Xuyên, nhẹ nhàng vỗ lên lưng hùng chủ. Một lúc sau, giọng nói khàn đặc của Lục Xuyên mới khẽ vang lên bên tai William, kể lại những ký ức từ kiếp trước mà Ren đã cho hắn xem, về cái chết của William và của chính hắn, về chuyện hắn đã bị Shion lừa dối đến mức khiến cho đế quốc trùng đực sụp đổ. Trước đây Xavier đã kể cho William nghe về cái chết của hắn nên hắn không hề ngạc nhiên, nhưng những giấc mơ của Xavier khi đó không trọn vẹn. Giờ đây khi nghe được toàn bộ câu chuyện từ Lục Xuyên, William mới bắt đầu xâu chuỗi lại mọi thứ.
"Em có lỗi với cả trùng tộc, em không xứng đáng làm đế hùng." Lục Xuyên thấp giọng nói.
"Xavier đã đảo nghịch thời gian, mọi chuyện đã trở về điểm xuất phát. Em của ngày hôm nay chưa từng làm gì có lỗi với trùng tộc cả." William hôn lên mái tóc đen mềm mại của Lục Xuyên, nhẹ nhàng an ủi hắn. "Hơn nữa âm mưu của trùng thần đã được suy tính vô cùng kỹ càng, nếu em không mắc mưu đặt Căn nguyên tinh thạch lên quyền trượng thì hắn cũng sẽ nhắm đến Antoine hoặc thậm chí là chờ những hoàng tử tiếp theo ra đời. Còn đến kiếp này, thậm chí đến Xavier còn mắc mưu hắn, bị hắn chiếm mất thân xác cơ mà. Mọi chuyện đã kết thúc rồi, em đừng tự đổ lỗi cho bản thân nữa."
"Nhưng quả thực em không hợp với chiếc vương miện này." Lục Xuyên nhìn về phía chiếc vương miện và quân phục trắng của đế hùng đang được đặt trên giá. "Em đâu phải trùng tộc, suy nghĩ của em mãi mãi không thể giống như một trùng đực thực sự, thậm chí em còn không hiểu vì sao trùng đực không thể giương cánh bay lên trời. Còn hoàng huynh thì quá tốt, từ nhỏ anh ấy đã luôn được nuôi dạy như một đế hùng."
William không đáp, chỉ lẳng lặng nghe Lục Xuyên nói tiếp. "Em sẽ nhường ngôi lại cho hoàng huynh, sau đó chúng ta sẽ đi du lịch khắp trùng tinh, có được không? Em sẽ mua một khu vườn thật lớn, em muốn trồng thật nhiều hoa và cây ăn quả!"
William bật cười tiếp lời: "Được, em muốn đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em. Nhưng trước đó em đã hỏi ý kiến đại điện hạ chưa? Tuy ngài ấy đã bắt đầu tiếp nhận liên bang nhưng đó là do tình thế bắt buộc, có vẻ điện hạ rất bài xích việc bước vào trung tâm quyền lực đấy."
Lục Xuyên cười khúc khích đáp: "Đúng vậy, anh ấy chỉ muốn ru rú trong phòng nghiên cứu thôi, khi nào gọi điện cho hoàng huynh em cũng đều thấy anh ấy đang làm việc." Nghĩ tới đây, Lục Xuyên lại buồn bã nói tiếp. "Xavier đã không còn, hoàng huynh lại bị ép phải làm những việc anh ấy ghét nhất..."
Nhắc tới Xavier, tâm trạng William cũng chùng xuống. Hắn thấp giọng kể cho Lục Xuyên nghe những chuyện từ khi gặp Xavier, cả hai ôm nhau trò chuyện. William hôn lên khóe mắt vẫn còn hơi ướt của Lục Xuyên, sau đó bất ngờ bị hắn đẩy xuống sofa. Lục Xuyên đè lên người William, đôi mắt đen láy sáng lên nhìn trùng cái bên dưới rồi cởi từng cúc áo sơ mi trên người mình ra. Hắn cười nói: "Đến lượt em."