Ren mỉm cười đáp lại: "Không sao, ta chỉ quay lại lấy áo khoác đã để quên thôi."
Trước cửa thư phòng là một dãy tủ âm tường nhiều cánh để khách vào trong treo áo khoác. Cảnh vệ nghe vậy liền lui ra để Ren bước vào hành lang thật dài dẫn tới thư phòng. Ren bước đến cuối hành lang, mở cánh tủ cuối cùng ở sát cửa thư phòng, bên trong có hai chiếc áo khoác măng tô dài đang treo sát nhau.
Ren nhẹ nhàng nhét chiếc huy hiệu của thẩm phán tối cao vào túi trong của chiếc áo khoác dài màu xám, sau đó lấy chiếc măng tô màu đen của mình ra khoác lên người. Sau khi xong xuôi, Ren xỏ tay vào túi áo khoác rồi yên lặng bước ra khỏi hoàng cung.
Mà chỉ vài giây trước ở trong thư phòng, chỉ cách Ren chưa đầy một mét là Silver đang bị ép sát vào cánh cửa thư phòng. Hắn thở hổn hển, cố gắng nhẫn nhịn để không tràn ra bất kỳ tiếng rên rỉ nào, cả cơ thể bị những xúc tu tinh thần lực treo lên, sau đó trượt vào bên trong quần áo, khiến cho cả người hắn không ngừng run rẩy. Nước da trắng như sứ được phủ lên màu hồng như tôm luộc, trong đôi mắt màu xám bạc lạnh lùng thường ngày giờ lại đầy nước mắt.
Đế hùng ngồi trên xe lăn, thưởng thức một ly trà nóng rồi chống cằm nói: "Tuy rằng thư phòng cách âm rất tốt, nhưng ta không chắc là với khoảng cách gần như vậy Ren sẽ không nghe thấy tiếng của em, cho nên tốt nhất là đừng để phát ra bất kỳ âm thanh nào."
Tuy rằng nói vậy nhưng những xúc tu tinh thần còn di chuyển mãnh liệt hơn, khiến Silver không còn cách nào khác ngoài tự cắn vào tay mình để ngăn cho những tiếng nức nở phát ra.
Tiếng cánh tủ khép lại vang lên từ bên ngoài, sau đó tiếng chân của Ren cũng xa dần. Mãi cho đến khi không nghe thấy tiếng chân nữa, Silver mới không kiềm chế nổi mà hét lớn một tiếng, sau đó ngã quỵ xuống đất.
"Silver, là em quá bất cẩn hay quá dung túng cho Ren vậy? Vừa có mật báo nói rằng có trùng đực dùng huy hiệu thẩm phán tối cao để trà trộn vào nhà tù, em định giải thích thế nào đây?"
Silver vội vàng quỳ xuống, thở dốc trả lời: "Thưa hùng chủ bệ hạ, là lỗi của em. Là em không nỡ nhìn đại điện hạ vì chuyện của Xavier mà u buồn như vậy..."
"Cho nên em để nó lấy mất huy hiệu tượng trưng cho thân phận của em sao?" Đế hùng bật cười nói. Hắn hơi dừng lại một chút rồi lại đặt câu hỏi: "Em cảm thấy Xavier thế nào?"
Những xúc tu tinh thần đã rút lại vào trong lãnh hải tinh thần của Silver khiến cho hắn có cơ hội lấy lại sự bình tĩnh. Silver nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở rồi trả lời: "Xavier rất mạnh, cưới hắn rất có lợi cho tương lai của đại điện hạ, hơn nữa hắn cũng sẵn sàng dùng cả sinh mạng để bảo vệ điện hạ..." Silver ngừng lại một chút rồi nói tiếp. "Thực ra em không thích Xavier, hắn không tuân thủ quy tắc, chủ động bò lên giường trùng đực để bị đánh dấu trước khi kết hôn, làm việc lại liều lĩnh không cẩn trọng... Nhưng chỉ cần đại điện hạ muốn hắn, vậy thì em sẽ giúp con."
Đế hùng Kenya vẫn chống cằm ngồi trên ghế, hắn không trả lời, trong đôi mắt tím không để lộ bất kỳ cảm xúc gì. Nhưng rất nhanh, những chiếc xúc tu tinh thần đã bò lên cơ thể Silver, mà Kenya cũng nghiêng đầu nói:
"Vậy thì em định giúp con của em bằng cách nào? Tới đây, Silver, để xem em có thuyết phục được ta không."
Mặt Silver đỏ bừng, hắn si mê mà bò tới trước xe lăn của đế hùng rồi hôn lên đầu gối gầy yếu.
"Ngoan lắm." Kenya nâng cằm Silver lên rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn...
——
Ren trở lại cung điện của mình nghỉ ngơi thêm ba ngày cho đến khi hai tai hắn hoàn toàn hồi phục, có thể tháo thiết bị bảo vệ tai ra rồi mới trở lại viện nghiên cứu. Sau khi xuống khỏi phi cơ và bước vào thang máy, thật trùng hợp là lại gặp viện trưởng Claude đã đứng sẵn ở bên trong.
"Xin chào đại điện hạ!" Claude đang ủ dột như mất sổ gạo, vừa nhìn thấy Ren liền đổi sang hớn hở ngay lập tức. "Sao ngài nghỉ phép lâu thế? Tôi chờ điện hạ mãi! Tôi đang có một chút băn khoăn với chiếc cơ giáp mới, không biết phải sắp xếp hệ thống phòng thủ sao cho vừa hiệu quả mà không tốn diện tích. Điện hạ có thể cho tôi tham khảo chiếc siêu cơ giáp của ngài không?"
"Không." Ren nhanh chóng đáp.
"Trùng thần ơi đừng keo kiệt như vậy mà?!" Claude giãy nảy lên kéo áo Ren. "Tôi chỉ muốn xem một xíu thôi!!!"
"Vậy lát nữa sẽ gửi một phần bản thiết kế cho ngươi."
"Không thể xem trực tiếp sao?" Claude vẫn chưa muốn từ bỏ, ôm lấy góc áo khoác của Ren mà đung đưa.
Ren bắt đầu cảm thấy hắn quá phiền phức, liền dùng tay đẩy mặt Claude ra. "Không còn nữa, ta cho trùng khác rồi."
"Cho???" Claude trố mắt nhìn hắn rồi hét toáng lên: "Cho á? Cho ai cơ? Đến quân thư cấp S cũng có khả năng bị nó ép kiệt tinh thần lực chỉ 5 phút sau khi khởi động thì ai mà lái nổi chiếc cơ giáp điên rồ đấy cơ chứ?!"
Bỗng nhiên, trong đầu Claude xẹt qua một khả năng, đúng là có một trùng cái có thể sử dụng được chiếc cơ giáp đó...
"Đại... đại... điện hạ... chẳng lẽ là..."
Trong lúc Claude còn đang lắp bắp kinh hãi thì cửa thang máy đã mở ra. Thang máy dừng đúng ở canteen, mà giờ vừa đúng 8:00 sáng, cho nên tại canteen có khá nhiều khoa học gia khác đang dùng bữa sáng.
Vừa đúng lúc trên phòng làm việc của Ren đang hết cà phê, cho nên hắn bước ra khỏi thang máy đi vào canteen. Claude cũng lẽo đẽo đi theo Ren, cắn móng tay nghĩ cách làm sao để hóng được tin nóng này.
Máy pha cà phê được đặt ở bên cạnh cửa sổ, mà ở bên kia cánh cửa sổ là ban công với không gian mở, bên ngoài ban công được đặt bàn ghế dành cho những trùng đực muốn nghỉ ngơi hóng mát. Mà đúng lúc này, bên ngoài ban công có một nhóm trùng đực đang ngồi uống trà nói chuyện.
"Mọi người biết tin gì chưa? Thượng tướng Xavier đã bị đánh dấu đấy, mà lại còn chưa kết hôn nữa cơ!"
"Ôi cậu mới chạy deadline xong nên tối cổ hả? Tin này rần rần khắp trùng tinh mấy hôm nay rồi, vết đánh dấu lồ lộ ra thế này cơ mà!"
Những tiếng bàn tán xôn xao vô tình lọt vào tai Ren. Xavier bị báo chí đưa tin vì bị đánh dấu sao? Ren không dùng mạng xã hội mà chỉ sử dụng kênh tin tức riêng của hoàng tộc, mà trên đó chỉ cập nhật những thông tin chính trị chứ không có những tin ngoài lề thế này.
Ren mở máy truyền tin ra rồi lên mạng xã hội. Quả nhiên tin tức Xavier để lộ vết đánh dấu khi bị bắt giam đã bị đẩy lên trang nhất, bên dưới là đủ những lời bình luận khó nghe.
Gương mặt của Ren trầm như nước, khiến cho Claude đứng một bên cũng phải toát mồ hôi. Mà bên ngoài ban công, câu chuyện của những trùng đực vẫn chưa kết thúc.
"Trùng thần ơi không tin được luôn đó! Trước đây hắn cứ tới viện nghiên cứu lẽo đẽo đi theo đại điện hạ mà? Sao giờ lại bị trùng đực khác đánh dấu vậy?!"
Một trùng đực đưa chân lên gác trên chiếc ghế bên cạnh, tay cũng tựa ra lưng ghế, cười khẩy nói: "Đúng là thứ trùng cái lẳng lơ lăng loàn, loại như vậy chỉ có vứt! Chắc là đeo bám đại điện hạ không thành công nên chuyển sang trùng đực khác để được chải vuốt lãnh hải tinh thần và kéo dài tuổi thọ đây mà!"
Hắn hớp hết tách trà rồi đập mạnh xuống bàn, sau đó quẹt miệng nói tiếp: "Biết vậy tôi đánh dấu hắn trước cho xong. Cứ đè ra đánh dấu như mấy con thư nô trong nhà tôi ấy, trước đó cứ ra vẻ thanh cao, nhưng bị đánh dấu rồi thì không phải đều phục tùng hùng chủ sao? Đúng là trùng thần không cho ai tất cả, sao đại điện hạ được mỡ dâng tận miệng lại không húp nhỉ? Chẳng biết thưởng thức gì cả. Loại quân thư cấp cao như vậy cứ đánh thoải mái mà khỏi lo lỡ tay đánh chết, để làm đồ chơi cũng thú vị!"
Hắn nói xong mà không thấy có ai hưởng ứng liền cảm thấy không đúng, sau đó những trùng đực ngồi cùng hắn đều đứng dậy rồi cúi đầu hành lễ.
"Đế quốc vinh quang, nguyện trùng thần ban phước cho đại điện hạ."
Ren bước ra từ cánh cửa ban công, đôi chân dài khoan thai đạp lên gạch hoa, trên tay là một ly nước đang bốc khói nghi ngút. Gã trùng đực khi nãy vội vàng đứng dậy hành lễ với Ren.
"Đế quốc vinh quang, nguyện trùng thần..."
"Quỳ xuống."
Tất cả trùng đực tại đó lập tức cảm nhận được uy áp đến từ một trùng đực có cấp bậc tinh thần lực cao hơn họ, cho nên trước khi họ kịp nhận ra thì đầu gối đã đập xuống mặt đất.
Ren đi về phía trùng đực vừa nói chuyện khi nãy lúc này đã quỳ trên mặt đất. Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt tím biếc đằng sau gọng kính bạc đặt lên trùng đực khi nãy, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
"Chuyện riêng của hoàng tử là chuyện mà loại trùng như ngươi có thể bàn tán sao? Có vẻ như ngươi không cần chiếc lưỡi này nữa nhỉ?"
Trùng đực kia lắp bắp sợ hãi, nói không nên lời: "Đại... đại điện hạ tha tội... tôi chỉ..."
"Há miệng ra."
Hắn nhìn thấy ly nước vẫn còn đang sủi bọt tăm, bốc khói trên tay Ren thì trong lòng tràn ngập dự cảm xấu.
"Điện hạ... là tôi lỡ lời... tôi xin lỗi!"
Đôi mày đẹp của Ren nhăn lại, trong giọng nói đã tỏ ra khó chịu.
"Đừng để ta lặp lại lần thứ hai."
Ngay lập tức, trùng đực kia cảm thấy uy áp đè xuống đến mức khiến hắn không thở được, hắn chỉ là trùng đực cấp B, sao có thể chống lại tinh thần lực của trùng đực cấp A+? Cơ thể hắn cứ cứng đờ ra không thể cử động, khớp hàm cũng không tự chủ được mà mở ra.
"Argg!!!" Cùng với tiếng gào thét của trùng đực kia là ly nước sôi được đổ thẳng vào miệng hắn, tràn cả vào mũi và xuống cổ, khiến cho da mặt hắn lập tức nổi lên những vết phồng rộp. Nước tràn vào mũi và cổ họng khiến mặt hắn đỏ tím tái, ho lên sặc sụa.
Lúc này tinh thần lực giữ lấy cơ thể trùng đực kia mới được thu lại, khiến hắn đau đớn mà ngã lăn ra đất, không ngừng la hét giãy dụa. Những trùng đực quỳ xung quanh chỉ cúi đầu thật sâu, không dám hó hé một lời chứ đừng nói là đứng ra giúp gã. Bọn họ là trùng đực quý hiếm, là tinh anh của viện nghiên cứu cơ giáp, hưởng thụ quá nhiều đặc quyền khiến họ kiêu ngạo đến mức đôi khi quên mất, so với hoàng tộc cao quý thì họ cũng chỉ là những con kiến không có một chút trọng lượng mà thôi.
Chiếc ly rỗng bị vứt xuống người tên trùng đực kia, Ren quay lưng bước vào trong. Lúc này Claude đã không còn dám bám theo hắn nữa, vội vàng nép sang một bên nhường đường cho đại điện hạ. Ren trở lại phòng làm việc của mình ở trên tầng cao nhất, nhìn những thứ máy móc mà hắn vẫn yêu thích nhất nhưng lại chẳng có nổi một chút hứng thú để làm việc. Ren kéo rèm cửa sổ phía tây, sau đó đứng nhìn về phía bầu trời xanh thắm rồi hút hết điếu này đến điếu khác. Khói thuốc mờ ảo lượn lờ trong phòng, chiếc gạt tàn bên tay hắn đã trở thành một ngọn núi nhỏ.
Bất ngờ máy truyền tin của Ren vang lên, là Silver gọi đến. Khi nhìn thấy Ren, gương mặt lãnh đạm của hắn liền giãn ra, trong giọng nói có chút vui vẻ:
"Ren, hùng chủ bệ hạ đã đồng ý rồi. Hôm nay Xavier sẽ được trả tự do."
——
Trước cổng siêu nhà tù, không ít phóng viên chen chúc đứng săn tin muốn chụp được những bức ảnh rõ nhất khi thượng tướng Xavier được phóng thích. Tuy vậy chuyện này không hề dễ dàng, không chỉ bởi vì an ninh của nhà tù này vô cùng nghiêm ngặt mà còn vì trước cổng nhà tù là một đại đội gồm 300 binh của quân đoàn II đứng nghiêm thành từng hàng ngay ngắn, mà đứng đầu là thiếu tướng Rambo. Không chỉ phóng viên mà cả drone mang theo camera cũng bị quân thư của quân đoàn II bắn hạ, chụp được một bức ảnh mà khó còn hơn lên trời.
Rambo mở đồng hồ ra xem giờ, hiện tại là 14:25, đúng 14:30 Xavier sẽ được phóng thích. Một bên tai hắn đeo tai nghe, mà ở đầu dây bên kia là William.
"Rambo, đã dẹp hết phóng viên chưa?" Giọng của William vang lên bên tai Rambo.
"Sạch sẽ." Rambo đáp. Chuyện Xavier bị lộ vết đánh dấu đã bị bàn tán rần rần trên truyền thông, bọn họ không thể dập tắt được nữa, nhưng sẽ khống chế không để có thêm bất kỳ tin tức nào ảnh hưởng đến Xavier.
Mà lúc này, đột nhiên có một quân thư tiến lên báo cáo: "Báo cáo thiếu tướng, có phi cơ từ bên ngoài muốn tiến vào trong nhà tù..."
Trong lúc Rambo còn đang nhíu mày định nói gì đó thì quân thư đã bổ sung thêm: "Là phi cơ mang biển số và huy hiệu của hoàng tộc ạ."
Phi cơ của hoàng tộc? Chẳng lẽ là...
Rambo lập tức ra lệnh cho quân thư nhường đường, cả đại đội cúi đầu hành lễ trong khi chiếc phi cơ đi qua. Khi dừng lại ở cổng vào nhà tù, chiếc phi cơ bị quản lý nhà tù cung kính ngăn lại.
Cửa kính đen của phi cơ dần dần hạ xuống, lộ ra một trùng đực tuyệt đẹp với mái tóc bạch kim rất dài và đôi mắt tím biếc phía sau gọng kính bạc. Trên ngực áo khoác của hắn cài huy hiệu hình thanh kiếm, biểu tượng của hoàng tộc Himmel. Hắn không phải đế hùng bệ hạ, trong số hai hoàng tử chỉ có đại hoàng tử đã qua tuổi trưởng thành, cho nên quản lý rất nhanh nhạy mà đoán ngay trùng đực trên phi cơ là đại hoàng tử.
"Đế quốc vinh quang, nguyện trùng thần ban phước lành cho đại điện hạ." Quản lý nhà tù nghiêng người hành lễ. "Xin thứ lỗi cho chúng tôi không biết điện hạ tới thăm nên chuẩn bị chưa được chu đáo, không biết tôi có thể giúp được gì cho ngài không?"
Ren lên tiếng: "Không cần, ta tới để chờ một quân thư mà thôi."
Quản lý nghe vậy liền cúi đầu rồi lui ra. Đúng 14:29, Ren mở cửa phi cơ bước ra, mà bên tai Rambo vang lên giọng nói của William:
"Thả phóng viên ra, cho họ chụp ảnh đưa tin đi."
Rambo dường như đã hiểu ý William nhưng hắn vẫn còn do dự. "Nhưng chụp ảnh và phát tán thông tin về các hoàng tử khi chưa được cho phép là phạm tội đó!"
"Vậy thì bị gô cổ là đám phóng viên đó chứ cũng không phải chúng ta." William cười khẩy nói tiếp. "Hơn nữa khi đại điện hạ đi phi cơ mang biển số và huy hiệu của hoàng tộc xuất hiện tại cổng nhà tù trước một đám phóng viên thì hẳn là ngài ấy đã quyết định công khai mối quan hệ với Xavier rồi. Đừng lo Rambo, làm đi."
Quân thư nghe lệnh xong lập tức nới lỏng sự kiểm soát với phóng viên, thậm chí chủ động còn đẩy họ lên phía trước, những chiếc drone mang theo camera cũng được thả ra. Những đôi mắt nhạy bén của kẻ săn tin lập tức bắt được hình ảnh một chiếc phi cơ của hoàng tộc đang đậu trước cổng nhà tù, mà bên cạnh nó là một trùng đực đẹp đến mức khiến cho người ta quên cả thở.
Khoan đã, trọng tâm là chiếc huy hiệu nhỏ phản chiếu ánh nắng trên áo hắn, đây là huy hiệu của hoàng tộc!!! Vị trùng đực này chắc chắn là đại hoàng tử!!!
Những tiếng lách tách và ánh đèn flash chói mắt của camera dồn dập vang lên, khiến Ren hơi cau mày nhưng hắn không nói gì, ánh mắt đặt về phía sau cánh cổng nhà tù. Không để hắn phải đợi lâu, quân thư mà hắn chờ đợi đã xuất hiện.
Xavier đã được thả tự do, khi hắn xuống khỏi xe trung chuyển trong nhà tù, định đi bộ ra cổng thì giữa rất nhiều quân thư và phóng viên, ánh mắt đỏ rực lập tức đặt lên người trùng đực mà hắn luôn nhớ nhung mấy ngày nay. Chân hắn chạy như bay về phía Ren, sau đó nhảy lên ôm chầm lấy hùng chủ điện hạ của hắn.
"Hùng chủ điện hạ!!!"
Xavier mừng rỡ reo lên rồi nhảy lên người Ren ôm chặt lấy hắn, mà lần này do hắn chạy tới quá nhanh nên Ren thực sự không thể đỡ được tên quân thư cường tráng nặng đến 130kg này. Nhưng khi chân hắn lảo đảo mất thăng bằng khiến cho cả hai chuẩn bị ngã xuống thì Xavier đã nhanh chóng đổi lại vị trí. Hắn đứng vững trên đất rồi ôm chặt lấy eo Ren nhấc lên, vừa vui vẻ xoay vài vòng vừa reo lên:
"Hùng chủ điện hạ thực sự tới đón em! Em yêu ngài!!!"
Rambo, William và các quân thư:?!!
Các phóng viên: [Tin shock như vậy chỉ chụp ảnh không đủ, phải livestream trực tiếp!!!]
Còn đại điện hạ? Sau khi hoàn hồn vì bất ngờ bị xoay mòng mòng trên không trung thì đại điện hạ hiện đang hối hận vô cùng. Nếu như thời gian có thể lùi lại 5 phút trước thì hắn sẽ lập tức phóng phi cơ trở về.
"Buông ta xuống!"
Cuối cùng thì Xavier cũng tỉnh lại khỏi sự vui sướng mà nhận ra là hình như hắn lại vừa chọc giận hùng chủ điện hạ rồi. Xavier chậm rãi thả Ren xuống, nhìn gương mặt trầm như nước khiến Xavier chột dạ, lén kéo tay hắn nhưng bị Ren vô tình gạt ra, sau đó hắn bước lên phi cơ rồi kéo sầm cửa lại.
Thôi xong rồi!
Nhìn gương mặt mếu máo của Xavier khi thấy chiếc phi cơ khởi động rồi bay đi mà những quân thư có mặt tại đó chỉ có thể cảm thấy đáng đời.
Nhưng phi cơ chỉ đi một đoạn không xa rồi dừng lại. Cửa kính được kéo xuống một chút, bên trong truyền ra giọng nói thanh lãnh của đại điện hạ.
"Còn cần ta mở cửa mời em lên xe sao?"
"A?" Sau 1 giây ngẩn người, trên mặt Xavier lại nở một nụ cười toe. Làn da ngăm và mái tóc đỏ rực được ánh nắng vàng hôn lên lại càng trở nên rực rỡ và chói mắt.
"Vâng ạ!" Hắn vẫy tay với Rambo rồi vội vàng kéo cửa phi cơ ra nhảy lên ghế phó lái, sau đó chiếc phi cơ mang biển hiệu của hoàng gia nhanh chóng rời khỏi siêu nhà tù.