• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hướng tân nương tử mời rượu......”. Có người kêu to, tầm mắt Hoa Nhiễm nhìn sang, phát hiện lại là con Thỏ.

Trong lòng nàng oán hận, con Thỏ đáng chết.

Thầm nghĩ chúc rượu đều là từ gần tới xa, hắn vội vàng cái gì chứ.

Nguyệt Vô Phong vì cưng chiều nàng nên đã sai người đổi tất cả rượu trên tay nàng thành trà, khách trên các bàn nhìn qua đều là- nam tuấn tú lịch sự, nữ nhẹ nhàng ưu nhã, cũng có một vài người có vẻ hơi cuồng dã nhưng không mất quý khí, dù không nghĩ rằng tất cả những người đó Nguyệt Vô Phong đều quen nhưng đã được mời tới thì chắc đó cũng đều là nhân vật có bối cảnh......

Người của mấy bàn này, biết rõ trong tay Hoa Nhiễm là nước trà cũng không thế nào ầm ĩ, chỉ mỉm cười cùng bọn họ cạn chén, sau đó uống vào, rồi đến một nhóm lớn chúc phúc, những thứ thi từ đối liễn tối nghĩa liên tiếp tuôn ra vô cùng thâm ảo, làm nàng nghe như vịt nghe sấm.

Thỉnh thoảng có một số người trẻ tuổi gây chuyện muốn Hoa Nhiễm uống rượu, cũng bị người lớn tuổi ép xuống.

Đây chính là người văn minh nha, Hoa Nhiễm thầm nghĩ.

Mấy bàn trưởng bối tất nhiên cũng sẽ không ép buộc tiểu bối uống rượu, bọn họ lại bưng chén tiếp tục đi tới, gặp qua một vài bằng hữu không quen thuộc lắm, khách sau cùng, chỉ còn sót lại một bàn của Thỏ.

Chỉ thấy con Thỏ cười khanh khách, lấy chung rượu lớn ra nói với Hoa Nhiễm: “Một bàn này ngươi trốn không thoát.”.

Hoa Nhiễm khi tới gần cũng cảm thấy một tầm mắt nóng rực mang theo vô hạn tức giận đang nhìn nàng, nàng phát hiện một bàn này gần như đều là yêu quái, trong đó có xà yêu mà nàng chán ghét nhất, con xà yêu có hôn ước với nàng, con xà yêu thiếu chút nữa làm nàng.......

Tay của nàng hơi run rẩy một chút, người lại ngã lui ra phía sau một bước, vừa đúng đụng vào trong ngực Nguyệt Vô Phong, Nguyệt Vô Phong nói: “Rượu của nàng ta sẽ uống thay."

"Như vậy sao được? Ngươi không thể làm thay nàng mọi chuyện được, tân nương tử mời rượu là chuyện chính đáng, vừa rồi nhiều người như vậy nên tha cho ngươi, nhưng một bàn này, tốt xấu gì cũng phải có ngoại lệ, hơn nữa bàn này...... thân phận cũng không giống nhau nha”. Xích Đồng ở trước mặt mọi người, nở một nụ cười đầy tà khí, khiến cho Hoa Nhiễm cảm thấy nàng rất đáng đánh, vốn một chút hảo cảm vừa sinh ra cũng biến mất không dấu vết, nữ nhân đáng chết này, tại sao không tiếp tục che mặt, bộ dáng kia… mặc kệ nét mặt nàng thế nào cũng có thể làm như không thấy, bây giờ nàng chỉ muốn bóp nát nó ra thôi.

Con thỏ cũng đứng lên nói: “Trước kính nương tử của ta và đại ca đi, ngươi nhìn vẻ mặt của hắn đi thâm trầm cỡ nào, nếu ngươi không kính rượu hắn......”.

Lúc này, Quân Thập Dạ cũng đứng lên, một tay một ly rượu, đi tới trước mặt Hoa Nhiễm, giơ ly rượu lên trước mặt nàng, nhìn thấy Hoa Nhiễm hoảng sợ đến nỗi run rẩy, tròng mắt cũng trở nên buồn bã, nhưng tất cả cũng chỉ thoáng qua trên mặt ngay sau đó hắn lại nở nụ cười tà mị, nhẹ giọng nói: “Hoa Hoa, có dám cùng ta uống ly rượu này hay không?”.

Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy tức giận, không để ý Nguyệt Vô Phong ngăn cản, đoạt lấy rượu trong tay hắn uống cạn sau đó khiêu khích nói: “Có cái gì không dám? Ta đã uống.”.

"Ha ha......”. Quân Thập Dạ cười vui vẻ: “Chúc mừng các ngươi..... Sớm ngày tách ra, chúc ngươi sớm ngày lao vào ôm ấp của ta, dù sao cuộc sống của chúng ta còn dài.”.

"Ngươi...... Vô sỉ!”. Đầu ngón tay Hoa Nhiễm run rẩy, lại bị Nguyệt Vô Phong nắm thật chặt ở trong tay, các bàn khác vẫn đang nhìn bên này, dù sao quốc sư đại nhân ngồi đây, rõ ràng là không thích cùng những người khác ngồi chung. Chẳng qua chỗ này vị trí vắng vẻ, tiếng nói hơi nhỏ một chút, những chỗ khác sẽ không nghe thấy nhưng cũng không nên kích động.

Ánh mắt Quân Thập Dạ nhìn thẳng vào nàng, không có bức bách, không có miễn cưỡng, chẳng qua hắn nhìn nàng lại chứa đầy tình yêu, cái loại yêu khắc sâu đến tận xương.

Nguyệt Vô Phong nắm lấy Hoa Nhiễm đẩy ra sau lưng, cản trở tầm mắt của Quân Thập Dạ, ánh mắt của hắn ta khiến cho Nguyệt Vô Phong rất tức giận, hắn nâng chén chống lại Thập Dạ: “Quốc sư đại nhân, chén này ta mời ngươi, ngươi phải biết rằng Hoa Hoa là của ta, chỉ thuộc về của ta, trong lòng của nàng chỉ có ta.”. Nói xong những lời này Nguyệt Vô Phong liền nâng chén cạn sạch.

Quân Thập Dạ cũng trút rượu vào trong miệng, đặt mạnh trên bàn: “Vậy chúng ta sẽ chờ xem."

Sau khi mời rượu xong cả hai đều quay đầu ra hướng khác, Hoa Nhiễm cảm thấy có người vỗ nàng từ sau lưng, nàng xoay người lại thì thấy Tiền Bạo cũng cầm ly rượu tới mời rượu nàng: “Rượu của ta, ngươi uống hay không uống?”.

Lúc Nguyệt Vô Phong còn chưa kịp ngăn cản, nàng đã nhận lấy rượu: “Uống!”.

Nguyệt Vô Phong phát hiện trong trường hợp hỗn loạn này, căn bản không cách nào thay nàng cản rượu, bởi vì một bàn người này, trừ Quân Thập Dạ và Tiền Bạo, trên mặt đều mang nụ cười xấu xa, dường như nhất định phải chuốc Hoa Nhiễm uống say. Mà Hoa Nhiễm căn bản không nghe khuyên, hoặc nói nàng đã bị rượu làm cho tê dại, chỉ cần người khác đưa lên, nàng đều uống.

Trên mặt Hoa Nhiễm đỏ ửng vì rượu, uống mấy chén cũng đã say đến không còn hình dáng, nàng cũng không đùa bỡn điên khùng, chỉ ngây ngốc cười, đối với người nào cũng cười, nàng bắt đầu chủ động mời rượu, không cần ai khuyên cũng chủ động uống rượu.

Nguyệt Vô Phong không thể làm gì khác hơn là bảo người làm, chuẩn bị canh giải rượu......

Hoa yêu nhìn bên này một cái, trong mắt có chút lo lắng, nhưng vẫn lôi kéo Hoa mẫu nói: “Người trẻ tuổi, để tự bọn chúng giày vò đi...... Đúng rồi, ta còn phải đi gặp lão bằng hữu của ta”.

_________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK