Trên mặt Nguyệt Vô Phong đầy vạch đen, "Hoàn cảnh tạo nên con người. Nếu ta vẫn còn tiếp tục ở chung, có thể ta cũng theo chân bọn họ không sai biệt lắm, có thể đồng tính, hoặc là háo sắc...... Nếu như trong hai loại ấy, ta nhất định phải chọn một, nàng nói ta phải chọn cái nào?” Trong tình huống này, Nguyệt Vô Phong không khỏi nói đùa.
Hoa Nhiễm ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu mới nói, "...... Này, chàng phải đi làm thái giám thôi."
"Ngừng!” Nội thị hét lớn một tiếng, "Tất cả giải tán, giải tán, hôm nay đến đây chấm dứt."
Đám người muốn giải tán, Nguyệt Vô Phong sợ nhiều người gạt ra, dùng tay ôm lấy Hoa Nhiễm, thay nàng chịu đựng đám người đè ép. Hoa Nhiễm cảm thấy lồng ngực sau lung thật dầy, trong lòng ấm áp.
Đám người gần như sắp tản đi, Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm đang muốn đi, lại nghe được một giọng nói đùa cợt, "Vô Phong, hai huynh đệ chúng ta rất lâu không gặp rồi."
Nguyệt Vô Phong dừng lại, Hoa Nhiễm ngước mắt nhìn hắn, không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Đám người đã tản đi, có mấy cô nương không ra sân vẫn còn đứng ở nơi đó bất động, họ xin nội thị có thể để cho các nàng trình diễn tiết mục chuẩn bị đã lâu, nội thị chỉ phất tay bảo các nàng trở về, nói cho các nàng biết còn nhiều thời gian.
Hoàng thái tử Mặc Hoa Nghi đi tới trước mặt Nguyệt Vô Phong, sau khi cẩn thận quan sát Hoa Nhiễm, nâng cằm của mình, khẽ mỉm cười, "Đây chính là biểu đệ muội mới vừa vào cửa sao? Chưa ra hình dáng gì."
Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy căm tức, cũng không dám biểu hiện ra, chẳng qua gật đầu mỉm cười, "Hoa Nhiễm là cô gái thôn dã, tất nhiên không vào được mắt Hoàng thái tử."
"Hả?” Trong mắt Mặc Hoa Nghi mang theo nhiều hứng thú đùa giỡn, liếc mắt nhìn Hoa Nhiễm, cúi đầu nở nụ cười, "Vô Phong coi trọng ngươi, có phải nói rằng Vô Phong không có mắt hay không?”
Nguyệt Vô Phong vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, bình tĩnh mỉm cười, "Ta vui vẻ chịu đựng."
"Bộ dạng vợ chồng son hai người, phu xướng phụ tùy lại làm cho người ta rất hâm mộ nha." Hoàng thái tử cười cười, lại nhìn Nguyệt Vô Phong nói, "Ta đi đổi một bộ quần áo trước, chút nữa chiêu đãi hai người, coi như bồi thường vì không đến dự hôn lễ hai người."
"Không dám làm phiền Hoàng thái tử." Nguyệt Vô Phong mỗi một lễ cũng hết sức tự nhiên, nhưng không thấy quá mức thân cận, cũng không có vẻ đặc biệt lạnh nhạt.
Sau khi Mặc Hoa Nghi mang theo thủ hạ rời đi, Hoa Nhiễm nắm chặt tay Nguyệt Vô Phong nói, "Người này vừa nhìn thì không phải là hạng người tốt......"
"Mới vừa rồi còn nói người ta tuấn mỹ kia mà, tại sao lập tức thay đổi ý tưởng?” Lần này Nguyệt Vô Phong cũng không trách móc Hoa Nhiễm để cho nàng tôn trọng người thân phận cao.
Hoa Nhiễm nghe ra giọng điệu chua chua trong miệng Nguyệt Vô Phong, không khỏi nắm tay áo của hắn làm nũng, "Tướng công, hắn đâu có tốt hơn chàng, cũng là chàng đẹp mắt, hơn nữa chàng trong ngoài đều hoàn mỹ, giấu đi cũng xinh đẹp, làm sao giống như hắn, không đúng, hắn không thể so với chàng......"
Hoa Nhiễm thấy trên mặt Nguyệt Vô Phong từ từ nở rộ nụ cười, nhón chân lên hôn hắn một cái...... Thì ra là nam nhân rất dễ dụ dỗ.
Khi Mặc Hoa Nghi đi ra ngoài, một thân hoa phục sáng ngời, trên áo tơ lụa màu vàng lấp lánh thêu một chút hoa văn tinh xảo, càng lộ vẻ nhẹ nhàng. Người dựa vào quần áo thật đúng là không sai, lúc này hắn phe phẩy một cây quạt, dẫn đầu đi ở phía trước, Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong tay trong tay đuổi theo.
Địa điểm hẹn nhau tại thanh lâu. Điều này làm cho Hoa Nhiễm rất bất mãn, ánh mắt của nàng nhìn về phía Mặc Hoa Nghi càng thêm mấy phần khi dễ, ban đầu nàng còn cảm thấy người này tuấn mỹ phi phàm, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, nàng nhìn ra trong lòng hắn ghê tởm, cho nên nói trong lòng dơ bẩn là rất dễ dàng nhiễm ra bên ngoài.
Hoa Nhiễm không thích nữ nhân yêu mị, nhưng trong thanh lâu, nữ nhân lại có mấy người thanh cao. Mặc Hoa Nghi chấm mấy nữ nhân, những nữ nhân kia thấy nhìn thấy bộ dạng Mặc Hoa Nghi anh tuấn lại khí chất nhà giàu như thế, hận không được nằm trên người của hắn. Nói cũng kỳ quái, Hoa Nhiễm sợ nhất những nữ nhân kia dính trên người Nguyệt Vô Phong, tuy nhiên không có nữ nhân nào tự động dính sát. Lúc này len lén liếc dáng vẻ Nguyệt Vô Phong một cái, Hoa Nhiễm không khỏi giật mình, bộ dạng kia nói thế nào đây, không thể nói ra cảm giác, cái loại khí vũ đó, cảm thấy chỉ cần một khi mình tới gần, cũng sẽ bị đóng băng. Nguyệt Vô Phong cười với nàng, nắm tay của nàng. Giờ phút này Hoa Nhiễm mới phát giác được chân thật.
Nguyệt Vô Phong thỉnh thoảng gắp một chút thức ăn ngon thả vào trong chén trước mặt Hoa Nhiễm, cũng không để ý tiếng trêu đùa của Hoàng thái tử Điện hạ cùng những nữ nhân này.
Hoa Nhiễm cũng không nói chuyện, lặng yên ăn, không dám ngẩng đầu nhìn động tác cợt nhã của Hoàng thái tử cùng với những cô nương kia. Nhưng những thứ kia làm người ta có chút ngượng ngùng vẫn nghe vào trong tai của nàng, những thứ hủ bại kia từ trong miệng Hoàng thái tử nói ra, mặc dù không cảm thấy hạ lưu, nhưng cũng vô cùng bỉ ổi.
"Ngài, uống một ly nữa nha?” Giọng nói làm nũng của nữ nhân.
"Tốt, để cho ta sờ một cái, nơi này thật mềm mại nha......"
"Ghét......"
"Ngài, ngài không thể thiên vị, cũng phải uống của ta đấy......"
"Tốt, để ta sờ sờ chân......"
"Tại sao các ngươi có thể chỉ phục vụ ta, cũng đi phục vụ vị Nguyệt đại gia bên kia......" Mặc Hoa Nghi phất tay với mấy nữ nhân bên cạnh, lúc đó còn nhìn sang Hoa Nhiễm, mang theo nụ cười.
Hoa Nhiễm nghe được câu này, lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm những nữ nhân kia, tức giận nói, "Không cho phép đụng tướng công của ta."
Lẽ ra những nữ nhân kia không biết làm sao thân cận Nguyệt Vô Phong, bị Hoa Nhiễm nói như thế, không khỏi có chút ngượng ngùng.
"Chậc chậc, thật là nữ nhân lợi hại...... Chẳng qua tướng công của ngươi ở nhà là của ngươi, bên ngoài thì không phải là của ngươi......" Mặc Hoa Nghi chỉ cười, Hoa Nhiễm nhất thời cứng họng, không biết trả lời, mắt thấy những nữ nhân kia muốn dán trên người Nguyệt Vô Phong, Nguyệt Vô Phong đứng lên, "Mặc công tử, đã gặp nhau rồi, cho phép tại hạ cáo từ trước."