• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng rực rỡ vô cùng xinh đẹp, thời tiết ấm áp. Hoa Nhiễm ngồi trên xích đu, hai tay vịn hai bên sợi dây, không ngừng khẽ lay động. Nàng nhẹ nâng khuôn mặt, ngửi hương hoa dịu ngọt, đột nhiên trong lòng cảm thấy phóng khoáng vô hạn. Nhưng ngay lập tức nàng cảm thấy thiếu chút gì đó mà không bắt được cũng không sờ được. Dần dần ngủ thiếp đi, hai chân dừng ở trên cỏ mềm mại, hai mắt nhắm lại, ngủ rất an tường.

Lúc Nguyệt Vô Phong đến gần, nhìn thấy cảnh tượng này, giữa ngàn cánh hoa, người hắn yêu trong lòng hơi cúi thấp đầu, sắc mặt có chút ửng hồng bởi vì ánh mặt trời, hơi thở nhàn nhạt, phong cảnh rất đẹp. Hắn ngừng thở từ từ đến gần, nhẹ nhàng tiếp cận phía dưới, nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng, nỉ non nói nhỏ, "Hoa Nhiễm."

Hoa Nhiễm giống như từ trong mộng tỉnh lại, lập tức đứng lên, đụng phải cằm Nguyệt Vô Phong. Nguyệt Vô Phong bị đau liền lấy tay che cằm, Hoa Nhiễm vội vàng cúi người chào, "Công tử, thật xin lỗi, thật xin lỗi......"  Sau khi nhìn thấy là Nguyệt Vô Phong, nàng mới nói, "Công tử, dường như ta đã từng gặp huynh......"

Nguyệt Vô Phong mỉm cười, tóc mai hai bên đầu đang rũ xuống theo gió bay bay, vỗ vào gương mặt lại rũ xuống, mang theo một loại ưu nhã bẩm sinh, "Hoa Nhiễm, nàng đã quên ta, vậy chúng ta làm quen lại. Ta là Nguyệt Vô Phong."

"Ách...... Ta tên là Hoa Nhiễm." Sắc mặt Hoa Nhiễm đột nhiên đỏ lên.

Nguyệt Vô Phong nhìn thấy bộ dáng hắn rất hoài niệm, không khỏi lộ ra nụ cười, "Hoa Nhiễm, mấy ngày trước có phải nàng sợ ta hay không?”

"Ta......"

"Phải hay không?”

"Ta sợ người lạ......" Hoa Nhiễm cúi đầu ngập ngừng.

"Hiện tại thế nào?”

"Cha ta nói huynh không phải là người xấu, bảo ta không cần quá phòng bị với huynh.”

"À." Vẻ mặt Nguyệt Vô Phong như hiểu ra, tiến lên kéo Hoa Nhiễm, "Vậy ta có thể hôn nàng không?” Đột nhiên hắn cảm thấy bộ dáng này của Hoa Nhiễm cũng khá tốt, hắn sẽ từ từ làm cho nàng khôi phục lại dáng vẻ trước kia. Nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng đột nhiên hắn có một loại khát vọng nào đó.

Hoa Nhiễm ở trong ngực hắn ngọ nguậy có chút bất an, Nguyệt Vô Phong nhìn thấy buồn cười nhưng vẫn cố đè nén, "Hả?”

Hoa Nhiễm giơ tay lên chọc chọc ngực của hắn nói, "Nguyệt Vô Phong, cha ta nói, huynh là tướng công của ta. Mẹ ta kể, huynh đối đãi với ta không tệ."

"Ừm"

"Nhưng...... bây giờ ta không có cảm giác với huynh."

"Hả?” Nguyệt Vô Phong cau mày

"Cho nên......" Hoa Nhiễm một tay hắn đẩy ra, "Huynh không thể hôn ta."

Nguyệt Vô Phong hoảng hốt, nhìn bóng lưng Hoa Nhiễm nhanh chóng rời đi, nhẹ nhàng mỉm cười, thật ra cuộc sống trôi qua như thế cũng rất hạnh phúc. Nhớ tới Hoa phụ nói cho bọn hắn mượn khu rừng này, hắn đã hưng phấn không thôi. Hoa Nhiễm, nam nữ sống chung mấy ngày cũng sinh tình, huống chi là vợ chồng chúng ta.

Hoa Nhiễm âm thầm cười trộm, nhưng không dám lộ ra khác thường. Nguyệt Vô Phong là người rất tinh minh, nếu bị hắn phát hiện ra sơ hở nàng còn không bị lột da sao. Chẳng qua hiện tại hắn nhất thời nóng nảy mới không phát hiện được chân tướng thôi.

Hoa Nhiễm đi vòng qua phía sau Liễu gia mới phát hiện, phụ mẫu đã đi mất, thậm chí còn mang đi rất nhiều thức ăn ngon. Nàng giận dữ trong lòng, ở trước mặt Nguyệt Vô Phong trưng ra vẻ mặt đưa đám, "Hu hu, cha và mẹ không biết đi nơi nào, bụng của ta đói."

Nguyệt Vô Phong cười khẽ, sờ sờ đầu của nàng nói, "Thật đúng là tiểu  hài tử."

"Tiểu hài tử cũng đói nha......" Hoa Nhiễm quệt mồm, gương mặt ủy khuất.

"Ngoan, ca ca nấu cơm cho nàng ăn." Nguyệt Vô Phong dễ chịu nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ, danh xưng này nghe có chút quái dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK