Nhỏ được ông ta đưa tới tổ chức, ông ta hiển ngang đi phía trước nhỏ thì lẽo đẽo theo sau. Theo nhỏ thấy ông ta là người có tầm ảnh hưởng quan trọng, vì ông ta đi đến đâu đều có người cúi đầu đến đấy.
Cô cũng đi theo sau, cô như một cô hồn không ai có thể nhìn thấy. Nhưng điều đó không phải điều quan trọng, điều quan trọng chính là ông ta. Ông ta chính là boss của tổ chức sát thủ, là một con ác quỷ đích thực. Chính ông ta đã mang tới cho cô bao nhiêu đau khổ và mất mát, cô hận ông ta đến chết đi sống lại. Nhưng bây giờ cô đang chứng kiến mình đi sai đường mà không thể cản lại, chị biết đi theo như môt bóng ma.
- Boss, ngài có việc gì mà tới đây vậy - cọ một người đàn ông mặc vetst đen cúi đầu nói.
Ông ta không nói gì mà cầm tay nhỏ kéo ra trước mặt của người đàn ông đó.
Như hiểu ý người đàn ông đó cầm tay nhỏ kéo đi, mặc cho nhỏ cố chống cự.
Tại một căn phòng:
Nhỏ bị trói vào một cái ghế, nhỏ cố thoát ra nhưng vô ích. Người đàn ông tiến lại gần cô trên tay là một cây bút xăm hình.
Cô hơi hoảng sợ vì không biết người đàn ông đó định làm gì mình.
- Xoạc - người đàn ông thô bạo xé cái áo của nhỏ ra, rồi đặt bút lên bả vai bên phải của cô và bắt đầu xăm.
- Aaaaa, hic...aaa....hic - nhỏ la hét trong đau đớn, vì chỉ là một cô bé lại phải chịu nỗi đau đớn về thể xác này. Cô chỉ biết quay mặt đi, đó chỉ là khở đầu cho nỗi đau của cô mà thôi.
Bổi cảnh chuyển:
Nhỏ đang cuộn mình lại để chống chọi lại cái lạnh và cơn đau từ bả vai chuyền tới.
Cô chỉ biết ngồi cạnh mà nhìn nhỏ, mà không thể làm gì hơn.
- hic...hic...hic - nhỏ khóc, khóc vì đau, khóc vì những gì mình phải chịu đựng.
- cộp, cộp - tiếng bước chân đi tới, tiến gần đến phía cô.
- Aaaaa - lại là người đàn ông đó, người đàn ông đó thô bạo nắm tóc của nhỏ lên.
- có câm ngay không, ai cho mày khóc. Bộp - ông ta gằn từng chữ rồi ném cô về phía tường rất mạnh.
Nhỏ đau và sợ tới nỗi không thể khóc được nữa, nhỏ chỉ có thể nằm yên. Khi thấy nhỏ đã im người đàn ông đó mới bỏ đi.
Bối cảnh chuyển:
Nhỏ đứng trước boss và nhìn ông ta bằng đôi mắt lạnh, nhỏ đã thành một thiếu nữ 16 tuổi, 4 năm chính là quãng thời gian đau khổ của nhỏ và đây chính là lần đầu tiên sau 4 năm nhỏ được đứng trước người mà nhỏ cho là " ân nhân " của mình.
- Rose, đây chính là nhiệm vụ đầu tiên của con - boss đưa cho nhỏ một tờ giấy nói.
Nhỏ không nói gì chỉ cầm tờ giấy đọc rồi bỏ đi.
- Rose con chính là người có thể khiến ta biến mất - ông ta quay ra cửa sổ nói đủa cho mình nghe.