- Chắc không phải, nếu cô ấy thực sự tài giỏi, tên của cô ấy chắc chắn sẽ được nhà trường lưu lại, nhưng mình trước giờ chưa từng nghe qua cái tên này, có lẽ là học ở bên nước ngoài về?
Hạ Nghi Tâm gật đầu:
- Nhất định không được để người phụ nữ này giành giải nhất! Vãn Ninh, cậu phải cố lên nhé! Mình chấm cậu rồi đó!
- Nghi Tâm..... Cậu đừng tin tưởng mình như vậy, mình không giỏi đến thế đâu.
- Cậu đã được giáo viên trong trường đặt danh hiệu học sinh thiên tài đó! Sao lại không giỏi được?
Hạ Nghi Tâm dành cho Diệp Vấn
Ninh sự cổ vũ và lòng tin trăm phần trăm:
- Mình tin cậu! Vượt qua được Lạc Vân Nhi đó! Vãn Ninh, cậu có thể mà! Diệp Vãn Ninh tỏ ra có chút phiền não:
- Thiết kế là phải dựa vào cảm nhận, nhưng mình.....
- Gặp phải vướng mắc rồi?
Hạ Nghi Tâm uống một ngụm cà phê nhìn bạn thân ngồi trước mặt.
- Cũng không hẳn!
Diệp Vãn Ninh lắc đầu, gần đây cô làm việc đều không để tâm vào, bụng cô cũng ngày một to lên, nhưng quan hệ với Lục Thừa Tiêu lại vẫn ở trạng thái lạnh nhạt.
- Có phải vì Lục Thừa Tiêu không?
Bị bạn thân nói trúng tim đen.... Diệp Vãn Ninh trầm lặng.
- Không phải chứ? Chẳng nhẽ cậu.... thích, thích người đàn ông xấu xa ấy rồi?
Hạ Nghi Tâm là bạn thân của Diệp Vãn Ninh mười mấy năm, từ lúc còn cởi truồng tắm mưa, hai người như chị em ruột thân thiết không lời nào diễn tả
được, Hạ Nghi Tâm đương nhiên rất hiểu Diệp Vãn Ninh, Diệp Vãn Ninh cũng biết Hạ Nghi Tâm rất rõ.
Diệp Vãn Ninh không lên tiếng, nhưng Hạ Nghi Tâm từ biểu cảm liên tục thay đổi của cô nhìn ra được, cho dù bây giờ cô vẫn chưa yêu Lục Thừa Tiêu, nhưng trong lòng cô anh ta đã chiếm được một vị trí nhất định rồi.
- Haiz!
Hạ Nghi Tâm thở dài một tiếng:
- Mình nên biết rõ, người phụ nữ mang thai sớm muộn gì cũng sẽ yêu người đàn ông đã mang hạt giống gieo vào người cô ấy!
Hạ Nghi Tâm tỏ ra có chút đau đầu, thích ai không thích? Lại cứ phải là người đàn ông máu lạnh, ngang ngược, tàn nhẫn đó!
Phải, cô có thích anh ta một chút..... tại sao anh ta lại đối xử với mình tàn nhẫn như vậy, cô vẫn không làm chủ được mà nghĩ về anh ta...?
Diệp Vãn Ninh không biết nên trả lời bạn thân thế nào, cô vẫn trầm mặc không lên tiếng, cúi đầu đưa tay xoa xoa lại chiếc bụng nhỏ hơi phình lên của mình, nghĩ đến cục cưng, khóe miệng cô khẽ nhếch lên...
Vừa mới bước chân vào cổng biệt thự, người đàn ông ngồi trên sofa xem văn kiện lập tức ngước mắt nhìn cô.
- Lại đây.
Hai tháng nay, đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với cô. Lục Thừa Tiêu phiền não vuốt mấy ngọn tóc rủ xuống dưới trán, mấy tháng nay, người phụ nữ này lúc nào cũng xuất hiện trong đầu anh, anh tỏ ra bực bội không chịu nổi. Diệp Vãn Ninh kinh ngạc, hơi ngớ người ra, một lúc lâu vẫn chưa bước thêm được chút nào.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Tôi nói lại lần nữa, lại đây!
Diệp Vãn Ninh mím môi, dè dặt đi về phía anh:
- Anh... có chuyện gì à?
Nhìn bộ dạng chau mày nghiêm túc của anh, cơ thể Diệp Vãn Ninh bất giác run lên.
- Im miệng!
Anh lập tức cúi đầu chiếm lấy đôi môi cô, vào khoảnh khắc cảm nhận được bờ môi mềm mại của cô, Lục Thừa Tiêu dường như giống một thằng nhóc mới lớn không thể tự kiểm soát, hơi thở trên cơ thể cô truyền đến khiến anh rạo rực...
- Không.... Lục, Lục Thừa Tiêu... ư...
- Đừng từ chối tôi!
Anh gằn giọng nói, đôi mắt thâm sâu kia nhuốm một màu đậm đặc, như con thú hoang điên cuồng, đang chuẩn bị thưởng thức món ngon của nó.