Thím Lý lập tức đưa tay nhẹ nhàng VỖ VỖ chiếc đầu nhỏ của nó:
- Nhóc con này, lại dám không thèm để ý đến người khác à? Vết thương lần trước quên rồi sao? Nếu mày chạy vào rừng trúc một lần nữa, cô chủ lại sốt ruột lên vào đó tìm mày thì phải làm sao? Mày muốn khiến cho khoảng cách giữa cô chủ và cậu chủ mày càng sâu, mâu thuẫn càng ngày càng nhiều à? Nếu mày còn mặc kệ người khác, thì bữa tối nay sẽ bị ít đi đó!
Lục Lục dường như nghe hiểu những gì thím Lý nói, đôi mắt màu xanh ngọc lập tức nhìn thím Lý, lập tức kêu lên mấy tiếng meo meo meo.....
- Thím Lý, bà vừa nói cái gì? Lục Thừa Tiêu ở trên cầu thang bằng kính đi thẳng xuống đã nghe thấy lời thím Lý, Mẫn Mẫn nói với Lục Lục, anh nhíu chặt mày, tỉnh táo xuất hiện trước mặt người làm.
Thím Lý và Mẫn Mẫn liền kinh ngạc ngây người tại chỗ, ai ngờ được Lục Thừa Tiêu lại đi từ cầu thang xuống chứ!
- Cậu, cậu chủ....
Một lúc lâu sau, Thím Lý và Mẫn Mẫn liên tiếp lên tiếng.
- Bà vừa nói cái gì? Lục Thừa Tiêu hỏi thím Lý một lần nữa.
Ánh mắt thím Lý bối rối không ngừng chao đảo, lên tiếng đáp:
- Không, không có chuyện gì quan trọng ạ! À đúng rồi! Cậu chủ, tôi đang nói với Mẫn Mẫn, hoa trong vườn này phải mua lại, không biết cô chú thích loại hoa gì... Đúng không, Mẫn Mẫn?
Đúng vậy đúng vậy, vừa nãy tôi đang bàn luận cùng với thím Lý, chúng tôi đoán, đoán cô chú thích hoa oải hương!
Mẫn Mẫn lập tức nở nụ cười, muốn che giấu sự chột dạ của mình.
HỒ? Vậy sao?
Nhìn thím Lý và Mẫn Mẫn, anh ta là loại người thông minh. Nếu trò nói dối lừa người nếu có thể lừa được anh, vậy thì anh không cần lăn lộn trên thương trường đầy âm mưu này nữa rồi!
- Phải phải phải.
Thím Lý và Mẫn Mẫn cùng đồng thanh gật đầu.
- Tôi cho bà thêm một cơ hội, thím Lý, hậu quả của việc chọc giận tôi, bà biết rất rõ.
Cho dù là người nhìn anh lớn lên từ nhỏ, dám lừa gạt anh, hậu quả đều như nhau!
- Cậu chủ... Tôi...
Thím Lý lập tức cúi đầu, bà có thể nghe ra sự tức giận trong lời nói của Lục Thừa Tiêu.
- Nói! Có phải con mèo này chạy vào rừng trúc không?
- Phải.
Thím Lý chỉ có thể gật đầu nếu chọc tức Lục Thừa Tiêu, tất cả mọi người đều
không thể gánh vác được, không chỉ là và Mẫn Mẫn, còn có những người giúp việc trong nhà này, còn bao gồm cả Lục Lục và cô chủ!
- Đáng chết! Nói rõ mọi chuyện ra đi! Lục Thùa Tiêu thấp giọng mắng một tiếng, ra lệnh.
Thím Lý gật đầu lần nữa:
- Sáng sớm hôm đó, chúng tôi đang định đút cho Lục Lục ăn nhưng nó không ở trong chuồng mèo, tôi dẫn người đi tìm nó khắp nơi, đều không thấy bóng dáng của nó đâu, khi tôi đang tìm ở trên hàng lang, cô chủ đột nhiên đi ra... Chúng tôi đem chuyện không thấy Lục Lục nói với cô chủ, cô chủ bảo chúng tôi mang thịt hộp và thức ăn cho mèo để tìm Lục Lục. Cô chủ và Mẫn Mẫn cùng tìm Lục Lục, ở rừng trúc bên cạnh, bọn họ nghe thấy tiếng mèo kêu đáng thương...
Trong lòng thím Lý không ngừng xin lỗi Diệp Vãn Ninh... Bà không giữ được sự thật của việc này!
Mẫn Mẫn nhìn gương mặt áy náy của thím Lý, tiếp lời:
- Cô chủ lúc đó chắc chắn rằng tiếng mèo kêu đáng thương trong rừng trúc kia là của Lục Lục, mọi người đều rất quen thuộc với tiếng kêu của Lục Lục, tôi nhiều lần ngăn cản cô chủ vào rừng trúc, nhưng cô chủ nóng lòng tìm mèo thực sự không để ý nhiều như vậy, đã...
đã vào rừng trúc...