- Shit!
Anh mắng lần nữa:
- Cho nên vào vùng cấm, là con mèo này
Anh trách nhầm cô rồi? Cô chỉ là vì quá lo lắng cho con mèo ngu ngốc này, mới bất chấp vào rừng trúc!
- Vâng.
Thím Lý bảo vệ Lục Lục trong lòng, lo sợ Lục Thừa Tiêu tức giận sẽ đá nó ra ngoài.
Lần này Lục Thừa Tiêu càng phiền não, lúc đầu anh tưởng rằng mục đích cô gả cho anh không chỉ là vì cứu lấy tập đoàn Diệp Thị, còn vì tiêu hủy chứng cứ anh thu thập liên quan đến việc cô ta hại Vân Nhi!
Bây giờ xem ra... có lẽ anh ta phải chối bỏ suy đoán của mình rồi?
- Đảng chết!
Lại thấp giọng mắng mấy tiếng nữa, Lục Thừa Tiêu quay về hướng phòng ngủ.
Thím Lý và Mẫn Mẫn lo lắng nhìn theo phía phòng ngủ, Mẫn Mẫn nhình thím Lý, đưa tay nắm chặt cánh tay bà ấy.
- Thím Lý, cậu chủ sẽ không làm gì cô chủ chứ?
Thím Lý lắc đầu, có chút khó xử, có chút áy náy:
- Đều do chúng ta lỡ miệng nói ra, quên mất chuyện tại vách mạch rừng.
Cho dù người tại vách mạch rừng là cậu chủ bọn họ!
Quay về trong phòng ngủ, người trên giường vẫn ngủ say...
- Đừng, đừng... cậu lên đi, đừng để ý đến tôi... đừng....
Tấm lưng xinh đẹp lộ ra bên ngoài, cô bây giờ ngủ rất không thoải mái cơ thể hơi cử động, trán không ngừng toát mồ hôi...
- Cậu mau lên đi... đừng, đừng... cứu... cứu mạng....!
Tiếng kêu cứu và tiếng hét khiến Lục Thừa Tiêu nhíu chặt mày trong bộ dạng không thoải mái của cô lúc này, anh lại có chút lo lắng?
Shit! Anh rốt cuộc sao thế này?
Anh quay người muốn rời khỏi phòng ngủ nhưng lại một lần nữa tiếng nói mơ của cô, bàn tay nắm chốt cửa buông ra. Anh quay về cạnh giường, đưa tay nắm trọn thật chặt bàn tay nhỏ của cô...
- Không sao, chỉ là một giấc mơ thôi...
Anh lên tiếng vỗ về Diệp Vãn Ninh, nhưng lại chẳng giải quyết được gì...
Diệp Vãn Ninh trong giấc mơ bỗng thấy mình rơi xuống sâu, xung quanh bốn bề là một màu đen, cô ở sâu dưới biển...
Cô rất sợ hãi, nhưng lại muốn cứu một cô gái ở cách cô rất gần, nhưng khi cô cố hết sức muốn chạm vào cô ấy, cô lại cách cô gái kia càng ngày càng xa...
Đừng!
Cô giật mình lập tức bừng tỉnh...
nhìn thấy Lục Thừa Tiêu trước mặt, cô rất sợ hãi, như một đứa trẻ bất lực dựa vào ngực anh..
- Chỉ là giấc mơ thôi, sao phải sợ như vậy? Là cô làm nhiều chuyện cắn rứt lương tâm quả à?
Lục Thừa Tiêu buồn cười nhìn biểu cảm của cô, trên tấm lưng xinh đẹp trắng ngần mịn màng của cô cũng toát ra những giọt mồ hôi vì hoảng sợ.
Trông cô bây giờ như một đứa trẻ bị lạc đường sự mềm yếu trong tim anh không tránh khỏi bị khuấy động...
- Xin lỗi, chỉ là tôi quá sợ hãi.
Nhận ra hành động ôm chặt lấy anh của mình, Diệp Vãn Ninh lập tức dùng chắn cuốn vào người, lùi lại phía sau dựa vào thành giường:
- Xin lỗi, tôi... tôi không phải....
- Đã ôm rồi, nói xin lỗi còn có tác dụng gì?
Gương mặt điển trai đến mức khiến người ta bối rối ghé sát lại gần Diệp Vãn Ninh.
- Vậy, vậy tôi phải làm thế nào? Anh mới, không tức giận?
Mồm miệng lanh lợi ngày thường, bây đến giờ lại trở lên lắp bắp đáng yêu -Làm mọi điều tôi muốn?
Nguy hiểm! Quá nguy hiểm!
Diệp Vãn Ninh có người về phía sau, lập tức nụ hôn của anh phủ lên đôi môi ngọt ngào xinh đẹp của cô...
- Ư... Lục...
Chiếc tay nhỏ của cô không ngừng ngăn giữa hai người, đẩy anh ta ra. Anh đưa tay giữ hai tay cô, lạnh giọng nói:
- Im miệng, chuyện rừng trúc tôi vẫn chưa tính sổ với cô đầu!