• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thừa Tiêu ra lệnh cho đàn em mua hoa hồng trắng ở tiệm hoa mang về, lập tức lái xe đến bãi biển.



Đến được bờ biển phải đi rất lâu, anh đặt hoa hồng trắng bên bờ, sóng từng đợt từng đợt xô vào cát, thân hình anh tuấn đứng trên bãi biển, ánh mắt nhìn ra vùng biển lớn bao la....



Không biết tại sao, lúc này anh lại không có cảm giác vui vẻ khi trả thù!



Anh biết rất rõ bản thiết kế kia là tác phẩm của Diệp Văn Ninh, nhưng lại lạnh lùng đứng một bên nhìn, mặc cho cô bị chế giễu, cười nhạo, không làm bất cứ điều gì, để có thể trút giận cho Vân Nhi, nhưng bây giờ,... Sự thật chứng minh, cô quả thực trong giây phút đó đã biến thành trò cười trong mắt mọi người, nhưng tại sao anh một chút vui sướng vì được thù cũng không có?



Lục Thừa Tiêu chau mày, gió biển thổi rít lên, bắt đầu từ khi nào, cô lại có thể khiến anh thay đổi cách nhìn? Bắt đầu từ khi nào, trái tim lạnh lẽo của anh lại âm thầm mềm ra từng chút một?



Những chuyện này, đến quá đột ngột, Lục Thừa Tiêu luôn thông minh sáng suốt, thời khắc này.... chỉ có thể giữ nguyên sự trầm lặng.



Bỗng, anh để ý đến thân hình đang ngồi xổm ở bên cạnh, người phụ nữ dùng xẻng bởi cát dưới bóng chiều tà, cô ấy xuất hiện trên bãi cát từ lúc nào? Đổi lại nếu là bình thường, chỉ cần một chút gió nhẹ thổi khẽ lay ngọn cỏ, anh cũng sẽ vô cùng cảnh giác, nhưng bây giờ......



Anh nhìn góc mặt của người phụ nữ, đó là góc mặt anh cực kì quen thuộc, là cô ấy?



Lục Thừa Tiêu bước đôi chân dài lại gần người phụ nữ:



Là cô?



Lạc Vận Nhi, sao cô ta có thể xuất hiện ở đây?



Lạc Vân Nhi đang đào ngao lặng lẽ ngẩng đầu lên: Tổng giám đốc Lục? Sao anh lại ở đây?



Vậy còn cô, ở đây đào ngao à?



Nếu anh nhớ không nhầm, sau khi cuộc thi kết thúc, tiếp đó sẽ tổ chức liên hoan:



Sao không tham gian buổi liên hoan?



Hả? Anh nói gì?



Do gió biển thổi khá mạnh, cô ta rất khó nghe rõ được



Lục Thừa Tiêu nói gì, cô ta lớn giọng gào lên nói: Anh có thể ngồi xuống nói được không? Anh cao quá, tôi ngẩng đầu lên rất mệt



Khóe miệng Lục Thừa Tiêu nhếch lên, lập tức ngồi xuống, lên tiếng lần nữa:



Sao không tham gia buổi liên hoan?



Anh nói đến buổi liên hoan sau khi kết thúc cuộc thi thiết kế à?



Lục Thừa Tiêu gật đầu, nếu không còn buổi liên hoan nào nữa?



Tôi không thích những chỗ như vậy! Tôi thích nấu ngao, thích cuộc sống đơn giản, thiết kế chỉ là một phần trong cuộc sống của tôi, tôi không muốn vì nó, mà ép bản thân mình tham gia vào hoạt động mà tôi không thích đó.



Lạc Vận Nhi dứt lời xong, thấy khỏe miệng Lục Thừa



Tiểu nhếch lên, nở nụ cười ngọt ngào: Còn anh? Tổng giám đốc Lục? Tại sao không tham gia buổi liên hoan? Đó không phải là do tập đoàn Đế Thịnh tổ chức à? Anh vắng mặt hình như không được hay cho lắm!



Tôi không muốn đi, thì không ai có thể ép được tôi. Vâng, đúng! Dù sao anh cũng là sếp lớn! Sếp lớn có thể thích làm gì thì làm!



Lạc Vận Nhi cúi đầu tiếp tục đào ngao, đặt từng con từng con vào chiếc xô ở cạnh.



Vừa rồi cô nói gì? Cô thích ăn ngao?



Lục Thừa Tiêu lên tiếng xác nhận rằng mình không nghe nhầm.



Vâng, rất rất thích, không biết sếp lớn có chịu nể mặt đến nhà tôi ăn bữa tối không?



Đào được nửa xô ngao, Lạc Vận Nhi bỏ găng tay vào trong xô nhấc lên, chuẩn bị đứng dậy rời đi:



Nhà của tôi ở gần đây, không phải lo, tổng giám đốc Lục, trong nhà chỉ có mình tôi thôi.



Lục Thừa Tiêu đứng dậy đi cùng Lạc Vận Nhi, lên tiếng lần nữa:



Cô rất giống một người.



Anh xách lấy chiếc xô trong tay cô ta.



Tôi giống ai?



Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Vận Nhi nở nụ cười tươi rói. Cô là cô ấy sao?



Thực sự rất giống, anh không thể không nghi ngờ thân phận của cô ta.



Tôi... tôi là ai?



Chiếc tay cầm chìa khóa của Lạc Vận Nhi đơ ra trong khoảng không, chậm chạp không cắm chìa khóa vào cửa.



Đi nấu bữa ngao của cô đi, tôi nghĩ tôi đói rồi.



Được. Lạc Vận Nhi gật đầu, quay người vào phòng bếp:



Anh đợi tôi chút, sẽ nhanh có bữa tối thôi!



A...



Lạc Vận Nhi đang bận rộn trong phòng bếp bỗng kêu lên thất thanh, Lục Thừa Tiêu lập tức quay người vào gian bếp nhỏ.



Sao thế?



Ánh mắt anh nhìn cô ta từ đầu đến cuối đều không phải lạnh nhạt, ngỡ như tất cả sự nhớ nhung và áy náy đều dồn hết vào người cô ta.



Tôi tay chân vụng về, không những làm vỡ bát, còn làm đứt tay.... rất ngốc phải không?



Lạc Vận Nhi cười xòa mấy tiếng, tỏ ra rất ngượng ngùng.



Lục Thừa Tiêu dùng vòi nước rửa sạch vết máu chảy ra trên ngón tay cô ta, sau đó liền kéo cô ta khỏi gian bếp nhỏ.



Hộp thuốc ở đâu?



Ở ngăn kéo thứ hai đằng kia.



Lục Thừa Tiêu đứng dậy khỏi sofa, lấy hộp thuốc qua, bắt đầu làm sạch và xử lí vết thương cho cô ta, sau đó dán băng cá nhân lên.



Khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, Lạc Vận Nhi cũng ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau, khoảng cách chỉ có một hai phân....



Lạc Vận Nhi chủ động vươn tay ôm lấy Lục Thừa Tiêu, đưa đôi môi đỏ của mình tiến đến... cho đến giây phút bờ môi có chút hơi lạnh của cô ta chạm lên đôi môi mỏng quyền rũ của anh, tất cả đều trở nên có chút không thể ngưng lại được!



Lục Thừa Tiêu chủ động cắt đứt nụ hôn cháy bỏng này: Không chuẩn bị mời tôi ăn canh ngao nữa à?



Xin, xin lỗi, tổng giám đốc Lục.



Lục Thừa Tiêu giơ tay vuốt nhẹ gương mặt cô ta:



Cô thực sự rất giống cô ấy.



Lạc Vận Nhi vừa nói ra nghi ngờ của mình, vừa đi vào bếp bưng canh ngao ra:



Tổng giám đốc Lục luôn nói tôi giống một người, rốt cuộc tôi giống ai?



Người phụ nữ tôi rất yêu



Đôi môi của Lục Thừa Tiêu hơi mấp máy, nói ra sáu chữ này.



Cô Lục? Tôi và cô ấy hình như không giống lắm....



Lục Thừa Tiêu hơi nhếch khỏe môi:



Người phụ nữ tôi nói đến không phải cô ấy.



Lạc Vận Nhi gật đầu: Nói cho tổng giám đốc Lục một bí mật.



Lục Thừa Tiêu uống một ngụm canh ngao cô ta nấu, ngay cả vị canh này cũng giống y hệt? Trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp như vậy ư?



Bí mật?



Vâng, đúng vậy, bí mật



Lạc Vận Nhi cười khanh khách.



Thực ra tôi là con gái của biển.



Lạc Vận Nhi dứt lời, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lục Thừa Tiêu, tỏ ra có chút tinh nghịch. Con gái của biển?



Lạc Vận Nhi gật đầu tạo nhã:



Tất nhiên... vì tôi thích biển, tôi coi nó như bố mẹ tôi



Vậy còn bố mẹ cô thì sao?



Tôi là trẻ mồ côi.



Lạc Vận Nhi tỏ ra có chút trống trải, bởi vì cô đơn, mới nghĩ đến Ngôi Sao Cực Bắc. Trẻ mồ côi? Chỉ có điểm này là không giống với Vân



Tổng giám đốc Lục quên lời khi nãy tôi nói rồi à? Tôi ở một mình. Giữa lúc lời nói của Lạc Vận Nhi vừa thốt ra, bỗng.…... cánh cửa của căn phòng nhỏ vang lên tiếng gõ.



Vận Nhi, Vận Nhi ơi? Có nhà không?



Là bà Lưu!



Lạc Vận Nhi lập tức mở cửa, nhìn bà Lưu tay cầm một túi rau đứng ngoài cửa



Bà Lưu, cháu chào bà



Chào cháu, Vận Nhi, đây là rau ở nhà bà Lưu, cầm cho cháu ăn thử. vậy. Cảm ơn bà Lưu.



Đúng rồi, Vận Nhi.



Bà Lưu nhìn ánh mắt của Lạc Vận Nhi, cố ý nói lớn giọng lên:



Buổi tối trước khi ngủ nhớ đóng hết các cửa sổ lại biết không? Bây giờ buổi tối rất nguy hiểm, nghe nói có mấy cô gái sống một mình gần đây đều bị người ta.... Cháu xinh đẹp như vậy, phải cẩn thận một chút đấy!



Bà Lưu, sao, sao có thể xảy ra chuyện đó được?



Khu vực này của chúng ta vấn đề an toàn xã hội luôn không được tốt lắm, đặc biệt là gần đây, cháu thực sự phải cẩn thận chút, sống một mình khó tránh có nhiều chỗ khó khăn, đây lại là lần thứ hai rồi, thật sự là quá nguy hiểm!



Yên tâm đi, Lưu, cháu sẽ tự lo được cho mình, không cần lo cho cháu, bà về nghỉ ngơi sớm đi.



Được, được, cháu thật là một đứa trẻ ngoan.



Tiễn bà Lưu đi, Lạc Vận Nhi quay lại phòng ăn.



Tối nay thu dọn đồ đạc theo tôi về.



Ở? Hả?



Lạc Vận Nhi hơi ngớ ra, cô ta không nghe nhầm chứ? Không cần đâu, ít nhiều sẽ mang lại phiền phức cho tổng giám đốc.



Đừng gọi tôi là tổng giám đốc.



Anh không thích cô ta xưng hô như vậy với mình.



Không gọi anh là tổng giám đốc, vậy.. vậy gọi anh là anh Thừa Tiêu, được không?



Chỉ cần không gọi anh là tổng giám đốc, cái khác anh không có ý kiến



Cô vui là được. Hi hi.....



Lạc Vận Nhi cười típ hai con mắt:



Anh Thừa Tiêu, anh không cần lo cho em, em sống ở đây rất lâu rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu.



Đợi đến khi có vấn đề, thì đã không kịp nữa rồi.



Nhưng... như vậy có gây phiền phức cho anh và cô Lục không? Hay là không cần đầu! Anh đừng thấy em sức yếu, em có thể đấu với mấy tên du côn đấy, em không sợ chúng nó đâu!



Có đi với anh không?



Lục Thừa Tiêu nhìn dáng vẻ kiên định nghiêm túc của cô ta, khóe miệng bất giác kéo lên, có lẽ vì mùi vị món canh ngao này khiến anh hoài niệm, kéo theo tâm trạng cũng tốt hơn.



Lạc Vận Nhi lắc đầu, biểu cảm kiên quyết.



Rất được, nếu em đã không chịu đi cùng anh, vậy anh sẽ ở lại. Lúc anh nói câu này, biểu cảm cực kì nghiêm túc.



Lạc Vận Nhi ngạc nhiên há hốc miệng ra... lúc lâu sau, mới định thần lại: Cái gì.... anh Thừa Tiêu, anh, anh muốn ở lại á?



Đêm đến, Lục Thừa Tiêu không ngờ lại có thể vì sự an toàn của một cô gái không hề quen biết, mà ở lại căn phòng trọ nhỏ bé chật hẹp này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK