Ads
Thứ khói độc này, ngoại trừ Dạ Ma Thiên ra không một ai biết cách giải độc. Nếu nó thấm vào thân thể, hoàn toàn dung hợp với chân nguyên thì cho dù là người tu đạo có tu vi Nguyên Anh đại thành, Nguyên Anh cũng bị trúng độc. Cho dù vất bỏ thân thể cũng không được.
Mặc dù không biết thân phận của Đông Nhan nhưng hai người Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch cũng đoán nàng có quan hệ với Dạ Ma Thiên.
Càng làm cho hai người kinh hãi đó là người thanh niên kia không ngờ lại chính là Thất hải yêu vương Lạc Bắc.
Na cổ Tát Mãn không biết nhiều chuyện trong giới tu đạo nhưng Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch lại biết rất rõ.
Gần như trong lòng tất cả những người tu đạo thì Thập Đại kim tiên là những nhân vật tối cao. Nhưng hiện tại thanh danh của Lạc Bắc còn vượt qua cả Thập đại kim tiên.
Nếu như biết trước thân phận của hắn thì cho dù có cho Nhan Thọ Sơn một trăm lá gan, y cũng không dám có ý nghĩ ra tay với hắn.
Ngay cả Côn Luân cũng không thể giết được Lạc Bắc vậy mà không ngờ y còn ra tay, lại còn định giết hắn đoạt lấy pháp bảo.
- Lạc Bắc! Ngươi hãy thả chúng ra đi.
Sau khi thả Hủ Thần bích yên vào người chúng, Đông Nhan liền nói với Lạc Bắc.
Lạc Bắc gật đầu để Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch xuống. Nhan Thọ Sơn đau khổ giơ lên viên ngọc thạch màu vàng nhạt trong tay. Một làn ánh sáng từ viên ngọc thạch tản ra lập tức hóa thành những lá cờ. Cùng lúc đó, Vũ Mạc Thạch cũng bắt đầu vung tay bắn ra từng làn khói thuốc màu xám.
Đùng nói là trúng phải Hủ thần bích yên của Đông Nhan khiến cho sự sống nằm trong tay nàng. Chỉ với thân phận của Lạc Bắc cũng đủ khiến cho Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch sợ chết khiếp.
- Đây là pháp bảo trận độ? Dường như nó là một thứ pháp khí thời thượng cổ. Không ngờ có thể bày được một cái trận pháp nhanh như vậy.
- Hai người này một người có tu vi Kim Đan hậu kỳ còn một người là Nguyên Anh sơ kỳ.
Sau khi bảy mươi hai lá cờ xuất hiện, Lạc Bắc liền cảm nhận được nguyên khí trong trời đất trở lại bình thường. Căn cứ vào pháp lực dao động của hai người, Lạc Bắc có thể cảm giác được, Nhan Thọ Sơn đã đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ, còn Vũ Mạc Thạch cũng đã tới Kim Đan hậu kỳ. Cả hai người so với đám người Kim Đan hậu kỳ phổ biến trong Nam Thiên môn hoàn toàn cách biệt.
- Chết rồi.
Cùng lúc đó Lạc Bắc cũng cảm nhận được Thiết Cừu nằm ngất trên mặt đất đã hoàn toàn suy kiệt, sức sống biến mất.
Vốn thương thế của Thiết Cừu mặc dù nặng nhưng cũng không tới mức trí mạng. Hiện tại khí huyết đột nhiên suy kiệt mà chết đó là do y đã nuốt viên đan dược màu đỏ rồi tới bây giờ bị tác dụng phụ. Với tác dụng phụ đó, bình thường Thiết Cừu có thể chịu dược nhưng hiện tại do bị thương nặng mà ngất đi nên y không chịu nổi.
- Tự tìm cái chết thì đừng mong sống.
Đông Nhan lạnh lùng liếc mắt nhìn cái xác của Thiết Cừu rồi giơ tay lên bắn ra hai tia sáng đen vào mi tâm của Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch.
Hai tia sáng đen vừa mới chui vào, chân nguyên trong người Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch như ngưng lại, không thể sử dụng tới một chút chân nguyên.
- Lạc Bắc! Ngươi không cần phải xử lý hai tên này vội. Nhanh chóng đi vào thôi.
Đúng lúc này, Na cổ Tát Mãn đột nhiên xuất hiện, vội vàng nói với đám người Lạc Bắc.
Lạc Bắc giật mình:
- Na cổ Tát Mãn! Có chuyện gì vậy?
- Nước thuốc mà ta luyện chế trong Tham mộc thần đỉnh bị nhiễm Ma Dụ hoa độc của chúng nên dược tính thay đổi. Mặc dù ta đã thêm mấy vị đan dược, đẩy Hoa Dụ ma độc ra ngoài nhưng chỉ có thể giữ được cho nó không thay đổi trong nửa canh giờ. Sau nửa canh giờ, nước thuốc sẽ mất tác dụng. Phải lập tức sử dụng Thiên ngân pháp trận, nếu không thì không kịp.
- Lạc Bắc! Ngươi đi vào trước.
Đông Nhan biến sắc, bắn ra một hạt châu trong suốt. Trong nháy mắt nó hóa thành một làn khói nhẹ, bao phủ cả sơn trại.
Người của tộc Ma Tây, ngoại trừ Na cổ Tát Mãn ra thì đều là người thường. Hiện tại bọn họ được Vũ Mạc Thạch sử dụng giải dược khiến cho tỉnh lại. Nếu để cho họ nhìn thấy Tinh kim cự chu chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ. Lúc này, không có thời gian xử lý nên Đông Nhan bắn ra hạt châu trong suốt đó để bọn họ ngủ say một đêm. Sau khi thu dọn xong sẽ không làm cho cuộc sống của họ thay đổi.
Lạc Bắc cũng chẳng hề do dự. Hắn vừa mới cử động chân nguyên cũng tuôn ra cuốn lấy Nhan Thọ Sơn, Vũ Mạc Thạch và cái xác của Thiết Cừu vào trong động đá chỉ để lại Tinh Kim cự chu nằm đó.
Lạc Bắc vừa mới tiến vào trong động đá, Na cổ Tát Mãn lập tức vung pháp trượng bắn ra một vầng ánh sáng màu lục vào trong sáu quả thủy tinh cầu.
Một tia sáng màu hồng từ trong tay Lạc Bắc cũng lao ra rồi đóa hoa Mạn Đà La lại một lần nữa lơ lửng trong trận pháp Thiên ngân.
"Không ngờ trong cơ thể của hắn lại phong ấn hai thứ ma vật như vậy. Không biết hắn dùng pháp thuật gì mà có thể phong ấn ma vật trong cơ thể?"
"Bọn họ định lợi dụng trận pháp này để luyện hóa ma vật? Không ngờ ta lại nghĩ bọn họ là Tán Tu. Đúng là có mắt như mù. Đáng chết"
Lúc này, tâm của Nhan Thọ Sơn như đã chết, không còn suy nghĩ gì nữa. Nhìn thấy trận pháp Thiên ngân khởi động rồi lại thấy được tiểu Trà và tiểu Ô cầu được phong ấn trong cơ thể của Lạc Bắc. Cái pháp thuật kỳ diệu như thế khiến cho tâm trạng của y lúc này không thể diễn ta bằng lời.
- Hai người các ngươi ngoan ngoãn ở đó cho ta. Nếu còn làm gì nữa...hoặc không cứu được tiểu Trà ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết.
Đông Nhan không để ý tới lúc này Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch đang suy nghĩ gì. Khi tiến vào, liếc nhìn qua nước thuốc trong Tham mộc thần đỉnh, liền nói một câu như vậy.
Vốn Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch đã nghĩ rằng lần này chắc chắn phải chết. Tâm tính của người tu đạo so với người thường cứng rắn hơn nhiều. Cái chết thật ra còn không sợ bằng tu vi và thần thông của Lạc Bắc. Nhưng câu nói của Đông Nhan khiến cho cả hai người sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cảm tưởng gần như đái ra quần.
Cái chết không đáng sợ. Cho dù thế nào thì chết vẫn là chết. Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch có nghe nói một người tu đạo giết chết một vị bằng hữu của Dạ Ma Thiên. Kết quả khi Dạ Ma Thiên bắt được người đó liền cắt đầu y rồi gắn vào thân của một con lợn cái khiến cho y biến thành đầu người thân động vật mà không thể chết được. Sự tra tấn như vậy đúng là không ai có thể chịu nổi.
.......
Na cổ Tát Mãn dốc hết sức điều khiển trận pháp Thiên Ngân. Trong chốc lát, toàn bộ cái động lóe lên ánh sáng màu bạc. Thiên ngân trong trận pháp cũng trào lên tạo thành một vầng ánh sáng màu bạc bao phủ đóa hoa Mạn Đà La.
- Việc này không thể chậm được. Lạc Bắc! Ngươi giải phong ấn đi. - Thấy trận pháp Thiên ngân đã khởi động xong, Na cổ Tát Mãn hít một hơi thật sâu rồi nói với Lạc Bắc.
- Được!
Lạc Bắc tập trung tinh thần, tâm niệm hơi động, những bông tuyết bao phủ tiểu Trà và tiểu Ô cầu lập tức vỡ vụn khiến cho một làn huyết khí tràn ra.
Trong nháy mắt khi những bông tuyết màu đỏ vỡ vụn, vô số những tia sáng bạc lập tức tràn về phía tiểu Trà và tiểu Ô cầu.
Na cổ Tát Mãn biết tiểu Trà và tiểu Ô cầu khác với Thất Hải Yêu Vương thú, không bị Lạc Bắc khống chế cho nên điều khiển trận pháp càng thêm cẩn thận.
Trong trận pháp Thiên Ngân, khi toàn bộ những bông tuyết màu đỏ bao quanh tiểu Trà và tiểu Ô Cầu vỡ nát, cả hai như vừa tỉnh lại trong giấc mộng. Nhưng gần như đồng thời, tiểu Trà cũng nhìn thấy vô số những tia sáng bạc vọt tới. Nhìn thấy Lạc Bắc đang đứng bên ngoài trận, nàng lập tức sợ hãi hét lên:
- Lạc Bắc! Ngươi định làm gì?
Trong tiếng hét của mình, tiểu Trà sử dụng Huyết Trì trên đỉnh đầu hóa thành ánh sáng màu hồng bao phủ mình và tiểu Ô cầu, định ngăn cản Thiên ngân đang vọt tới.
Nhưng vào lúc này, sau khi trải qua trận chiến với bốn vị Pháp vương của Hoa giáo, tiểu Trà và tiểu Ô cầu đã mất hơn nửa lực lượng. Hơn nữa, thiên ngân vốn là thứ khắc tinh của U minh ma huyết. Nên khi cả hai va chạm vào nhau, U Minh ma huyết lập tức biến thành thể rắn. Chỉ trong chốc lát, tầng tầng lớp lớp bạc bám vào bên ngoài. Ánh sáng màu hồng xung quanh tiểu Trà và tiểu Ô cầu biến thành màu bạc. Thân thể của cả hai cũng cứng đờ, chỉ còn lại nét mặt đầy kinh hãi của tiểu Trà. Thoáng cái, gương mặt đầy ma tính của tiểu Trà cũng trở nên sáng bóng màu bạc.
- Ta muốn cứu ngươi về. - Lạc Bắc nhìn tiểu Trà từ từ biến thành một bức tượng bằng bạc mà thầm trả lời câu hỏi của nàng.