Rầm!
Vào lúc này ngoại trừ bản mệnh kiếm nguyên và huyền bảo màu lam của Lạc Bắc, bám sát theo sau chính là vầng sáng màu vàng và màu trắng của Nạp Lan Nhược Tuyết. Hai thứ ánh sáng đó phát ra từ Hoàng Sa thần đao và cây hàng ma xử màu trắng.
Tu vi Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của Lạc Bắc vượt qua một lần thiên kiếp đồng thời sau khi về nơi truyền kinh thụ đạo của La Phù học được thêm rất nhiều pháp quyết khiến cho hắn đang ở trong một cái cảnh giới thần bí, ngay cả Nạp Lan Nhược Tuyết cũng không thể đoán ra. Pháp thuật của hắn xuất hiện ùn ùn khiến cho không ai đoán được thực lực của Lạc Bắc đã tới mức độ nào. Có thể nói bây giờ thực lực của hắn không thể dùng mấy chữ vượt qua một lần thiên kiếp nữa rồi.
Nạp Lan Nhược Tuyết ra khỏi núi Chiêu Diêu và Lạc Bắc rồi tới núi Đại Đông. Trên đường đi nàng đã đói mặt với rất nhiều chuyện cùng với những trận đại chiến sinh tử. Hóa Hình yêu đan đối với nàng cũng chỉ là một cửa đột phá. Cho dù không có viên Hóa Hình yêu đan đó thì với thiên phú của nàng, sớm hay muộn cũng sẽ đột phá.
Lúc này, pháp lực dao động và khí tức tản ra từ người nàng tạo thành chín vầng sáng như vật chất thật ở phía sau lưng chẳng khác nào chín cái đuôi chồn bằng bạc.
Một công một thủ. Khi ánh sáng của hai bên va chạm vào nhau phát ra tiếng động giống như cầm một cây chùy lớn gõ vào cái chuông đồng. Âm thanh tản ra nặng nề như rung động tới cả không gian khác.
"Răng rắc!"
Ngay sau đó, không khí xung quanh lập tức bị ép lại như biến thành đồ vật rồi vang lên tiếng vỡ vụn. Tuy nhiên vầng sáng màu lam bên trong điện rất mạnh. Chỉ có một vài phần ở nơi cửa điện hơi lõm xuống xuất hiện những vết rạn rồi nhanh chóng hồi phục như lúc ban đầu ra, toàn bộ ngôi điện dưới vụ va chạm đó vẫn nguyên vẹn.
Đối mặt với bốn cái pháp bảo cực mạnh cùng nhau chống lại, một đòn của Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết bị ngăn chặn thành công.
Tuy nhiên đúng lúc này trong ngôi điện đầy ánh sáng màu lam chợt vang lên tiếng không gian sập xuống rồi một vầng sáng chói mắt xuất hiện bên trong ngôi điện sau đó lập tức hóa thành một cột sáng mang theo khí thế hủy diệt.
- Thần cung Toái Hư!
Trong nháy mắt, Băng Trúc Quân như bị người ta nắm được Nguyên Anh mà hét lên kinh hãi. Nhưng y lập tức phát hiện cột tiễn quang khiến cho mình rợn tóc gáy đó lao thẳng về phía Tiên Hồ đạo quân.
Bắt giặc phải bắt vua trước.
Tiên Hồ đạo quân có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ coi như cao nhất trong đám người bên đối phương.
Trong nháy mắt, Băng Trúc Quân cũng hiểu được ý đồ của kẻ địch.
Đồng tử của Tiên Hồ đạo quân gần như co lại. Cái phất trần màu tím đang lơ lửng trên đỉnh đầu của y lập tức như bị gió thổi tản ra vô số những tia sáng màu tím. Cùng lúc đó y cũng vươn tay phải về phía trước liên tục vẽ ra một đám pháp quyết.
Trên người y, pháp lực dao động tản ra những dải dài màu xanh rồi tạo thành một cái hồ lô như thật. Toàn thân thể của lão được cái hồ lô bao phủ không còn nhìn thấy bóng dáng.
"Oanh!" " Oanh!" " Oanh!" " Oanh!" " Oanh!"
Cái hồ lô màu xanh vừa mới xuất hiện lập tức lại có một cái đỉnh to chặn trước mũi tên của thần cung Toái Hư rồi nổ tung. Mỗi một lần tiếng nổ vang lên, không gian lại rung chuyển khiến cho uy năng của thần cung Toái Hư yếu bớt.
Sau năm lần chấn động, cái hồ lô màu xanh lập tức nổ tung, Tiên Hồ đạo quân cũng phun ra một ngụm máu. Tuy nhiên y cũng nhân lúc cột tiễn quang bị chặn lại một chút mà kịp tránh sang một bên.
Xoẹt!
Tiễn quang của thần cung Toái Hư lao thẳng tới vị trí của tiên hồ đạo quân vừa đứng khiến cho mặt đất xuất hiện một cái lỗ thủng. Ánh sáng màu lam cũng không kịp thời bổ sung vào đó khiến cho cái trận pháp Càn Lam băng ngọc bị tổn hại.
Nhìn thấy Tiên Hồ đạo quân tránh được một lần tấn công của thần cung Toái Hư, đúng lúc này trên người Lạc Bắc lại tản ra pháp lực dao động kinh người.
Một làn pháp lực dao động không ngờ ngưng tụ tạo thành đám mây trôi màu vàng được tạo thành từ những ngọn lửa bao phủ một chi vi chừng mười trượng xung quanh người hắn. Hon nữa, mỗi một ngọn lửa to bằng cái bát ăn cơm bên trong đám mây lóng lánh vô số những lá bùa. Cái đám mây đó dường như là một cái trận pháp nho nhỏ.
Theo làn pháp lực dao động đó tản ra một thứ hơi thở lạnh lẽo từ trên trời cũng ập xuống.
Trên không trung của cái sơn cốc không ngờ chợt xuất hiện một cái chuông to làm từ băng.
Cái chuông đó không ngờ bao phủ toàn bộ cả ngọn núi vào bên trong nó.
Thế này đâu phải chỉ bao phủ tới mấy trăm trượng? Cái pháp thuật của Lạc Bắc không ngờ bao phủ một phạm vi tới mấy trăm dặm.
Trời đất xung quanh lập tức biến thành một màu trắng. Trong không khí chợt xuất hiện vô số những mũi băng đá rồi như cơn mưa lao xuống dưới.
Vốn bên trong ngôi điện tràn ngập hơi lạnh thấu xương bây giờ có thêm cái này, toàn bộ ngôi điện lập tức bị đóng băng. Ngay cả Trần Thanh Đế cũng cảm thấy chân nguyên như bị đóng băng, không thể vận chuyển được.
Cũng đúng vào lúc này, cột sáng hủy diệt kia lại xuất hiện trước mặt Tiên Hồ đạo quân.
Cái phất trần màu tím kia chợt có ánh sáng lóe lên rồi Tiên Hồ đạo quân và nó liền bị bao phủ bên trong vầng sáng của tiễn quang.
Một tia sáng màu xanh kịp lao ra cực nhanh trước khi Tiên Hồ đạo quân và cái phất trần màu tím hóa thành tro. Vào lúc này, tia sáng đó cũng chính là Nguyên Anh của Tiên Hồ đạo quân.
Lúc trước đó, Tiên Hồ đạo quân vừa mới nuốt một viên Thiên Lan vạn thọ đan còn chưa kịp luyện hóa nên bây giờ nó cùng với cái thể xác của lão đã hóa thành tro bụi. Bản thân Nguyên Anh của lão không còn nhiều tuổi thọ, tiếp theo muốn đoạt xác thì càng tốn thêm nhiều tu vi và tuổi thọ.
Lần này bên trong vầng sáng trắng, nét mặt của Huyền Vô Thượng cuối cùng cũng giật giật.
- Cửu Lê Thiên Hàn quyết! Thiên Lý băng phong.
- Vương Dĩnh! Không thể ngờ ở đây lại có một nhân vật như vậy. Sau khi sử dụng cái pháp thuật đó mà chân nguyên của hắn dường như không có dấu hiệu hết sạch. Mặc dù tu vi của hắn chỉ mới vượt qua một lần thiên kiếp nhưng lực lượng chân nguyên lại hơn xa.
Lúc này, sắc mặt của Huyền Vô Thượng thay đổi không phải vì Tiên Hồ đạo quân bị đánh nát thân thể, Nguyên Anh phải bỏ chạy. Sắc mặt lão thay đổi là vì cái pháp thuật mà Lạc Bắc sử dụng.
- Vương Dĩnh! Chẳng trách mà hiện tại bây giờ chỉ còn có một mình ngươi. Mũi tên này có phải là thần cung Toái Hư? Thực lực của đối phương như vậy thì pháp bảo các ngươi có cũng không chống lại được. Đón lấy Phá Diệt kim phường của ta.
Theo âm thanh hơi khiếp sợ của Huyền Vô Thượng vọng ra, một vầng ánh sáng vàng cũng xuất hiện bên trong trận pháp. Bên trong vầng sáng đó có một thứ nhìn giống như điện thờ, mặt trên có rất nhiều chữ nhỏ li ti.
Tuy nhiên thấy Huyền Vô Thượng truyền tống được cái pháp bảo này tới đây, sắc mặt của Vương Dĩnh lập tức mừng rỡ như điên.
- Đa tạ sư tôn ban thưởng pháp bảo.
Trong nháy mắt, Vương Dĩnh để cái pháp bảo vào trong tay áo rồi cho chân nguyên cuồn cuồn tràn vào bên trong nó.
Nhưng ngay vào lúc thần thức của đám người Trần Thanh Đế bị cái pháp bảo này thu hút thì tại chỗ mà Tiên Hồ đạo quân vừa đứng, trong cái lỗ thủng do tiễn quang của thần cung Toái Hư tạo ra chợt lóe lên một vầng sáng màu hồng.
Vầng sáng đó chỉ lóe lên một cái, Nguyên Anh của Tiên Hồ đạo quân còn chưa kịp bình tĩnh lại đã bị nó cuốn vào bên trong.
- Ai?
Sắc mặt của Trần Thanh Đế lập tức trở nên khó coi.
Vầng sáng màu hồng kia khống chế Nguyên Anh của tiên Hồ đạo quân không ngờ là một người tu đạo chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi tản ra ma khí kinh người đang cười cười.
Bản thân y tự coi mình là nhân vật số một, số hai trên thế gian nhưng lại liên tiếp phải kinh ngạc khi đối diện với Lạc Bắc. Lần này, y bị Lạc Bắc tới gần như vậy vẫn không cảm nhận được, thậm chí bị người ta từ dưới đất chui lên ngay trước mặt cũng không phát hiện ra.
Trong tiếng quát của Trần Thanh Đế, một tia sáng màu lam từ tay y cũng lao thẳng về phía người tu đạo khoác cái trường bào do ánh sáng đỏ như máu ngưng tụ thành.
Tuy nhiên người tu đạo đó chỉ cười cười rồi khẽ lay động, Nguyên Anh của Tiên Hồ đạo quân lập tức tan vào trong một đám Ma Huyết nơi tay y, còn bản thân y thì hóa thành một tia sáng đỏ như máu lao thẳng vào cái lỗ vừa mới xuất hiện.
- Các ngươi cứ việc giao chiến không cần phải để ý tới ta. Trên người tên này vốn có một viên Huyết Xá lợi của ta, bây giờ y không chống lại được pháp bảo của người khác làm cho nó bị đánh nát. Có điều Nguyên Anh của y cũng gần bằng với một viên Huyết Xá lợi đó. Cái này coi như hòa. Các ngươi cũng không có ân oán gì với ta, ta cũng không giúp ai trong số các ngươi.