- Có điều ta muốn nói cho ngươi không chỉ có vậy mà còn có nguyên nhân quan trọng hơn.
- Ngươi nói đi. Nếu như tin của ngươi đúng là có giá trị với ta thì một trăm viên Thạch Nhũ ngọc đan không là vấn đề. - Hoàng Vô Thần hơi ngẩng đầu.
- U Minh huyết ma và Thiên Lan hư không đã liên thủ. Hơn nữa đám người Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân tới chữa trận pháp có dẫn theo một người tu đạo của Thiên lan hư không. - Thái Hư lão tổ liếc Hoàng Vô Thần:
- Ta và ngươi cũng biết trước đó Thiên Lan hư không có bao nhiêu người. Hơn nữa mấy người kia đã chết trong tay Lạc Bắc. Vậy ngươi nói xem người tu đạo của Thiên Lan hư không này chui ở đâu ra?
Mí mắt của Hoàng Vô Thần giật giật, trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên và đứng dậy.
- Ngươi chờ ở đây. Lát nữa ta sẽ cho người mang một trăm viên Thạch Nhũ ngọc đan tới.
Nói xong câu đó, Hoàng Vô Thần sải bước như xé rách không gian mà biến mất khỏi ngôi điện.
...
Trong thời gian mấy cái nháy mắt, bóng dáng của Hoàng Vô Thần đã xuất hiện trong một ngôi đền ở vòng đảo thứ tám của Côn Luân.
Một điểm sáng màu vàng hiện lên trong tay y. Sau khi lao ra khỏi cửa điện, chưa tới nửa nén hương, một người tu đạo mặc đạo bào màu xanh đen liền đi vào trong ngôi điện rộng lớn và cũng trống trải đó.
Người tu đạo đó nhìn chỉ chừng năm mươi tuổi, gương mặt hét sức bình thường. Có điều đạo bào của y lại thêu đầy hoa văn có hình thức rất cổ. Hơn nữa, pháp lực dao động trên người y hoàn toàn khác với người tu đạo bây giờ, rõ ràng là tới từ Thiên Lan hư không.
- Chưởng giáo Hoàng Vô Thần! Ngài cho gọi ta tới đây là muốn chúng ta làm chuyện gì? - Vừa mới tiến vào trong điện, người tu đạo liền lên tiếng.
- Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết một chuyện, đồng thời cũng muốn hiểu rõ một chuyện. - Hoàng Vô Thần hết sức thản nhiên nhưng vẫn thể hiện một sự uy nghiêm vô thượng.
- Nói cho ta nghe một chuyện?...và muốn hiểu chuyện gì? - Người tu đạo đó nhìn Hoàng Vô Thần và nói:
- Chưởng giáo Hoàng Vô Thần! Chúng ta phụng mệnh tới đây hợp tác với các người, nhưng lúc trước đã giao hẹn nếu như có liên quan tới một vài bí ẩn của Thiên Lan hư không thì chúng ta không tiết lộ.
Sắc mặt Hoàng Vô Thần vẫn không thay đổi, chỉ bình thản nói tiếp:
- Thiên Lan hư không của các ngươi đã sửa được một cái trận pháp nối liền từ Phong Khư tới chỗ của mình. Hiện tại gần như toàn bộ người tu đạo với tu vi hàng đầu của các ngươi đã tới Phong Khư qua cái trận pháp đó.
- Cái gì?
Mặc dù che giấu rất khá nhưng khi nghe Hoàng Vô Thần nói vậy, khí tức của người tu đạo đó vẫn dao động.
Cái tin tức này thật sự làm cho y không thể giữ nổi sự bình tĩnh.
Lần này, Huyền Vô Thượng đưa mười hai người tu đạo tới Côn Luân. Mười trong số mười hai người tu đạo đó chịu sự điều khiển của Hoàng Vô Thần thay y đánh chết Lạc Bắc. Còn hai người khác thì đưa một vài đồ vật của Thiên Lan hư không tới giao dịch ở giới tu đạo này.
Nhưng trên thực tế người tu đạo nhận được sứ mạnh chỉ có một đó là nghĩ cách sửa chữa trận pháp nối thông tới Thiên Lan hư không.
Hiện tại người tu đạo này là một trong những đệ tử thân truyền của Huyền Vô Thượng, sơn chủ Lam Thạch Sơn của Thiên Lan hư không. Mười người tu đạo kia chịu sự thống lĩnh của y.
Khi tới giới tu đạo này, tất cả người tu đạo khác bao gồm gã Nhã Dịch thần quân cũng đã chuẩn bị xong một cơ hội để thần hình tiêu diệt, thoát khỏi cấm chế của Côn Luân, không để cho Côn Luân giám sát. Sau đó bọn họ sẽ tiến vào Phong Khư để xem có thể sửa chữa trận pháp thượng cổ tới Thiên Lan hư không hay không.
Nếu như không có cách nào sửa chữa thì người tu đạo phải áp dụng mọi cách phát triển trong giới tu đạo rồi nghĩ cách cướp lấy trận pháp mà Hoàng Vô Thần khống chế.
Nhưng bây giờ không ngờ Hoàng Vô Thần lại nói trận pháp nối thông tới Thiên Lan hư không đã được sửa xong.
- Chưởng giáo Hoàng Vô Thần!
Hiện tại trong lòng người tu đạo đó như có sóng to gió lớn nhưng y vẫn cố gắng che giấu suy nghĩ của mình:
- Trận pháp đi tới Thiên Lan hư không của chúng ta chỉ có một cái ở Côn Luân của ngài. Nếu ngài không nhầm vậy thì lấy đâu ra trận pháp nào đi tới Thiên Lan hư không chúng ta nữa?
- Đây cũng là vấn đề mà ta muốn hỏi. - Hoàng Vô Thần nhìn người tu đạo đó:
- Thiên Lan hư không các ngươi có phương pháp gì mà làm cho người tu đạo sau khi hình, thần bị diệt vẫn có thể sống lại?
- Chưởng giáo Hoàng Vô Thần nói đùa. - Người tu đạo vẫn bình thản:
- Trên đời này làm gì có phương pháp nào giúp cho người tu đạo đã bị diệt cả hình và thần vẫn có thể sống lại?
- Nếu ngươi không nói, chờ khi ta bắt được ngươi sẽ có cách bắt ngươi nói. - Hoàng Vô Thần hết sức thản nhiên.
- Ta biết tu vi của chưởng giáo Hoàng Vô Thần kinh người nhưng muốn bắt ta có lẽ không đơn giản vậy đâu.
Nghe Hoàng Vô Thần nói vậy, người tu đạo kia cũng không nói gì chỉ cụp mắt xuống và cười lạnh.
Hoàng Vô Thần cũng không nói gì chỉ có một điểm sáng vàng hiện ra trước mặt rồi lao về phía người tu đạo kia.
Điểm sáng vàng đó là một cái vòng tròn màu vàng nhìn nhỏ như hạt gạo nhưng lại mang theo một thứ cảm giác rất nặng. Hơn nữa nhìn tốc độ của nó như vượt qua giới hạn không gian và thời gian, trong nháy mắt đã tới trước mặt người tu đạo kia.
- Xem Huyết Sát đại pháp của ta.
Nhưng người tu đạo đó cũng không hề sợ, sau khi quát một tiếng y không lùi còn tiến lên húc thẳng vào điểm sáng màu vàng đó.
Oành!
Sau khi đánh trúng điểm sáng, thân thể người tu đạo kia lập tức phát nổ.
Khi thân thể của người tu đạo đó nổ tung, một cái Nguyên Anh cầm tiểu đao màu xanh cũng lao thẳng ra cửa điện.
Thân thể của người tu đạo đó nổ tung bắn ra vô số những ngọn lửa về phía Hoàng Vô Thần, uy lực không kém gì một cái cổ phù.
Nhưng một cái bóng đạo tôn xuất hiện trước mặt Hoàng Vô Thần. Cả hai va chạm với nhau cùng biết mất. Pháp thuật làm cho thân thể tự nổ của người tu đạo kia bị Hoàng Vô Thần ngăn cản dễ dàng. Cùng lúc đó, một cái vòng tròn màu vàng cũng xuất hiện ở của điện.
Nhất niệm tam sinh!
Người tu đạo kia mới phóng ra được một cái pháp thuật nhưng Hoàng Vô Thần đã phát ra được ba cái.
- Ngươi bị lừa rồi.
Đúng lúc này, ánh mắt Nguyên anh của người tu đạo lại có chút đắc ý. Nguyên Anh đang lao về phía cửa điện chợt tăng tốc lao thẳng tới gần trước mặt Hoàng Vô Thần.
Cái vòng tròn màu vàng của Hoàng Vô Thần xuất hiện ở cửa điện liền hụt mục tiêu.
Mà cùng lúc đó, trên Nguyên anh của người tu đạo kia cũng xuất hiện những vết rạn trong suốt, dường như cơ thể có một vầng thái dương đang chuẩn bị chui ra.
Nguyên Anh nổ.
Người tu đạo đó vừa mới làm cho thân thể tự nổ rồi sử dụng pháp thuật hùng mạnh cùng với Nguyên anh bỏ chạy chỉ là để ngụy trang.
Dụng ý thực sự của y là để cho Nguyên Anh nổ tung đánh chết Hoàng Vô Thần.
Tu vi của người tu đạo đó là Độ Kiếp kỳ. Nhưng do Hoàng Vô Thần khống chế và để đi qua trận pháp, y đã giảm tu vi của mình xuống Nguyên Anh hậu kỳ. Nhưng Nguyên anh của một người tu đạo Nguyên Anh hậu kỳ mà nổ thì người tu đạo vượt qua một lần thiên kiếp cũng chưa chắc có thể chịu được.
Hơn nữa người tu đạo này còn biết pháp thuật tăng uy lực của tự nổ khiến cho uy lực khi y cho nổ Nguyên Anh của mình còn tăng lên mấy lần.
Trong suy nghĩ của người tu đạo đó thì cho dù mình để Nguyên anh tự nổ không giết được Hoàng Vô Thần, cho dù Hoàng Vô Thần biết được sự kỳ diệu của Phạm Thiên tinh, bản thân mình sử dụng Phạm Thien tinh cũng không có đường sống. Nên y dự định lúc này để Nguyên anh tự nổ nhưng người tu đạo của Thiên Lan hư không còn lại ở Côn Luân cũng sẽ phát hiện và cùng nhau lao ra khỏi Côn Luân.
Nhiều người như vậy liên thủ với nhau, lại thêm Nhã Dịch thần quân, trong Nguyên Anh của họ cũng đều có Phạm thiên tinh coi như thêm một cái mạng. Côn Luân không thể nào giữ toàn bộ họ lại được.
Hơn nữa nếu Hoàng Vô Thần nói là thật, người của Thiên Lan hư không đã vào Phong Khư thì bọn họ ở đây liều chết, Côn Luân cũng sẽ bị họ làm cho trọng thương. Sau đó Phạm Thiên tinh ngưng tụ lại, trong khoảng thời gian đó cũng có thể để cho Thiên Lan hư không tới tiêu diệt Côn Luân, giúp cho họ sống sót.
Trong khoảng thời gian đó, người tu đạo này không hề do dự để cho thân thể tự nổ cùng với Nguyên Anh cho thấy y có cách suy nghĩ hết sức âm trầm và tàn nhẫn, không hề kém đám người Trần Thanh Đế.
- Ta bị lừa?
Một người tu đạo Nguyên Anh hậu kỳ tự nổ lại thêm cả mật pháp thì uy lực của nó đủ khiến cho bất cứ ai cũng phải hết hồn. Nhưng lúc này nét mặt của Hoàng Vô Thần lại rất lạ.