Mục lục
La Phù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầng tầng lớp lớp nhưng quầng sáng màu vàng ngưng tụ thành những cái vòng tròn chẳng khác nào những lưỡi đao sắc bén tản ra đón lấy Cửu Thiên tinh thần pháo và chín đạo kiếm cương, đánh bay bản mệnh kiếm nguyên và huyền bảo màu lam đã bị giảm uy lực. Đồng thời ngón tay của y cũng chỉ thẳng vào mi tâm của Lạc Bắc.

- Lạc Bắc!

Nạp Lan Nhược Tuyết! Thái Thúc! Hâm Duyệt! Tất cả đều hét lên.

- Hoàng Vô Thần! Ta phải giết ngươi.

Trong lúc mọi người gần như điên cuồng, ngón tay của Hoàng Vô Thần đang chỉ về phía Lạc Bắc đã phát ra một cái vòng tròn máu vàng chỉ to bằng bàn tay nhưng uy áp và hơi thở của nó thì tương đương với tiễn quang của thần cung Toái Hư.

Cái pháp thuật này hiển nhiên là pháp thuật cực mạnh của Hoàng Vô Thần. So với mấy cái pháp thuật trước đó có lẽ nó còn mạnh hơn tới mấy lần. Đừng nói lúc này Lạc Bắc không có sức chống lại mà cho dù hắn mạnh nhất thì trong cảnh bị Hoàng Vô Thần chiếm được thời cơ cũng chưa chắc đã cản được.

Lúc trước để đảm bảo sự an toàn cho Hâm Duyệt Lạc Bắc đã đưa Thần Kiêu pháp giới cho nàng sử dụng. Hiện tại, thân thể của Lạc Bắc là thật chứ không phải phân thân. Nếu bị Hoàng Vô Thần đánh trúng thì Lạc Bắc sẽ chết.

- Ngay cả trời cũng giúp ta, các ngươi vẫn còn cố chống lại?

Cái vòng tròn màu vàng bay ra từ ngón tay Hoàng Vô Thần tản ra ánh sáng rực rỡ chuẩn bị chạm phải mi tâm của Lạc Bắc. Nhưng đúng vào lúc này, y chợt cứng người nhìn hắn với ánh mắt không thể tin nổi.

Một điểm sáng giống như hạt cát từ trong mi tâm của Lạc Bắc đột nhiên xuất hiện.

Điểm sáng đó dường như không có pháp lực dao động thậm chí không gây cho người ta một chút cảm giác nào. Tuy nhiên sau khi điểm sáng đó xuất hiện lập tức va chạm với vòng tròn màu vàng của Hoàng Vô Thần đang chuẩn bị chạm vào mi tâm của Lạc Bắc.

Một làn hơi thở nghịch thiên trong nháy mắt tản ra giữa trời đất ngay cả những tia sáng màu đen đang rơi xuống cũng bị đẩy ngược đi nơi khác. Trong ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, cái vòng tròn ngay trước ngón tay phải của Hoàng Vô Thần nát vụn rồi biến mất, tiếp theo đó là ngón tay của y... Một làn chân nguyên khiến cho lòng người ớn lạnh tản ra nhưng lại không thể chống lại điểm sáng nhỏ bé ẩn chứa uy năng nghịch thiên đó.

Trong nháy mắt ngón tay của Hoàng Vô Thần hóa thành tro bụi rồi sau đó nó nhanh chóng lan lên khiến cho toàn bộ cánh tay phải của y cũng biến mất.

Hoàng Vô Thần phải lùi lại.

Ánh mắt của y dường như hiểu ra điều gì đó tuy nhiên y không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục lùi thật nhanh lên cao. Thoáng cái trên không trung xuất hiện liên tiếp những làn không khí màu vàng.

- A!

Lúc này, Tô Hâm Duyệt nghĩ Lạc Bắc chắc chắn phải chết nên bất chấp chân nguyên trong người còn chưa ổn định lập tức giương cung. Ngay trong nháy mắt khi Hoàng Vô Thần đã lùi được hơn trăm trượng một cột sáng cùng với tiếng không gian sập xuống cũng xuyên qua người y.

Một vầng ánh sáng màu vàng lóe lên rồi toàn thân Hoàng Vô Thần bị ánh sáng rực rỡ bao phủ.

Xoẹt!

Một tia sáng màu vàng chợt xuất hiện lao về phía Tô Hâm Huyệt. Lúc này, Hoàng Vô Thần vẫn chưa chết thậm chí còn nhân lúc mọi người đang khiếp sợ, Hâm Duyệt mới sử dụng thần cung Toái Hư không có sức chống đỡ để đánh chết nàng.

Nhưng ngay lập tức Thi Thần tản ra toàn khí âm lệ đột nhiên từ phía dưới lao lên chắn lấy tia sáng màu vàng đó.

Uỳnh!

Một nửa người phía trên của Thi thần hoàn toàn dập nát.

Trong tích tắc ngăn cản được đòn tấn công của Hoàng Vô Thần, hai quả Lôi Tiêu đạo quả, cột sáng bạc từ Cửu Thiên tinh thần pháo, ánh sáng vàng của Hoàng Sa thần đao, mười ngọn lửa trắng do Nguyệt Ẩn và tên Ảnh La Sát phóng ra đều trúng phải người của Hoàng Vô Thần.

Những tia sáng rực rỡ của Hoàng Vô Thần trong không trung lập tức bị đánh nát, toàn thân y hóa thành tro bụi.

- Giết chết rồi?

Ánh mắt của mỗi người đều không giấu được sự mừng rỡ.

Phụt!

Hâm Duyệt phun ra một búng máu nhưng nàng không để ý tới thương tích của mình cùng với Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc thốt lên âm thanh vui mừng:

- Lạc Bắc! Ngươi không sao chứ?

Vừa rồi bất cứ người nào cũng có thể nhận ra được khí huyết, chân nguyên, thậm chí là thần thức của hắn đều bị đóng băng. Nhưng hiện tại bên ngoài cơ thể của Lạc Bắc có pháp lực dao động một cách rõ ràng, cộng thêm thi thần ngăn cản đòn đánh cuối cùng của Hoàng Vô Thần là do Lạc Bắc điều khiển.

- Ta không sao. - Lạc Bắc gật đầu.

Vào lúc này, chân nguyên bị đóng băng trong cơ thể của hắn đã chuyển động trở lại. Trong nháy mắt khi chân nguyên bị đóng băng, những cơn gió lạnh tràn vào trong một vạn ba ngàn chư thiên vẫn không thể giết được hắn. Vào lúc này, một phần chân nguyên của Lạc Bắc đã hồi phục từ từ mạnh lên khiến cho gió lạnh không còn uy hiếp được hắn nữa.

- Lạc Bắc! Hoàng Vô Thần bị các ngươi giết chết rồi?

- tiểu Trà và Tiểu Ô Cầu không sao.

Đúng lúc này, một tia sáng hồng lóe lên, Vũ Sư Thanh bảo vệ cho Đông Nhan ở trong động xuất hiện đồng thời thốt lên một cách vui mừng.

- May mắn không làm nhục mạng.

Trong động, Đông Nhan thở hổn hển nhìn tiểu Trà và tiểu Ô cầu đang ngủ say.

....

Tu vi của Lạc Bắc?

Có lẽ Nguyên Thiên Y liều mạng cũng có thể đánh cho Côn Luân tan tác.

Nhưng Nguyên Thiên Y hiểu rõ hơn bất cứ người nào khác rằng Hoàng Vô Thần có thể bỏ, thân thể thật của y không ở Côn Luân. Chờ khi tu vi của Nguyên Thiên Y giảm xuống tới mức Hoàng Vô Thần có thể tiêu diệt thì chân thân của y mới ra tay. Cho dù Côn Luân bị diệt nhưng Hoàng Vô Thần không chết thì người thắng vẫn là y.

Cho nên Nguyên Thiên Y mới lựa chọn mai phục một thứ lực lượng trong cơ thể của Lạc Bắc.

Thứ lực lượng đó Nguyên Thiên Y nói là cấm chế nhưng trên thực tế chính là lớp phòng ngự cuối cùng mà y để lại trên người Lạc Bắc... Tới lúc này, Lạc Bắc cũng có thể cảm nhận được vị sư phụ luôn nghiêm khắc nhưng lại dồn bao tình cảm cho hắn.

Còn Hoàng Vô Thần rõ ràng nắm trong tay một thế lực khổng lồ như Côn Luân lại có tu vi vang dội cổ kim, cộng thêm với cái dã tâm như thế nhưng tại sao y vẫn che giấu thực lực của mình, thậm chí còn khiến người ta cảm giác mình chỉ có tu vi Độ Kiếp kỳ?

Hiện tại Lạc Bắc cũng hoàn toàn hiểu rõ.

Bởi vì y biết rõ có một nhân vật như Nguyên Thiên Y thì không bao giờ mình có thể vượt qua được để thực hiện cái dã tâm của mình.

Cho nên thậm chí cho dù Côn Luân bị diệt thì y cũng phải ra tay với Nguyên Thiên Y. Đối với y, Nguyên Thiên Y là một nhân vật cần phải loại bỏ.

Sở dĩ trước đó y vẫn khiêm tốn không hề sử dụng những thủ đoạn như hiện tại cũng là vì e ngại Nguyên Thiên Y. Y sợ Nguyên Thiên Y ra tay với mình cho nên không hề để lộ dã tâm đồng thời che giấu tu vi thực sự của mình. Khi tu vi của Nguyên Thiên Y giảm xuống thì cơ hội của y mới tới.

Y làm như vậy cũng không phải để cho Huống Vô Tâm tưởng nhầm mà loại bỏ gã. Đối với y thì Huống Vô Tâm cũng chỉ là một viên đá nhỏ trên đường có thể đá văng đi bất cứ lúc nào. Trước mặt y, ngọn núi thật sự chỉ có một mình Nguyên Thiên Y mà thôi.

Một người tu đạo mặc đạo bào màu xanh đội nón tre cuộn mình trong một cái động chỉ chứa được vài người.

Trong Thập Vạn Đại Sơn, trận mưa vẫn còn đang tiếp tục nhỏ xuống những cái lá bên ngoài cửa động. Nước mưa tràn vào trong động dâng cao hơn cả mắt cá chân. Trên mặt nước nổi đầy một lớp lá khô. Bất cứ người nào ở trong một cái động giữa đêm mưa thế này đều cảm thấy khó chịu.

Căn cứ vào pháp lực dao động mà người tu đạo vô tình để lộ thì có thể thấy y tu luyện đạo pháp Nguyên Anh, tu vi ở phần trên của Kim Đan trung kỳ, gần tới Kim Đan hậu kỳ.

Với tu vi như vậy ở trong giới tu đạo cũng không phải thấp. Ngoại trừ một số tông phái số một, số hai ra thì những tông phái khác, các vị chưởng giáo, tông chủ cũng chỉ có tu vi Kim đan hậu kỳ rất ít người tới được Nguyên anh sơ kỳ. Vì vậy mà Kim đan trung kỳ ở trong các tông phải bình thường cũng có được thân phận không hề thấp.

Với tu vi như vậy sử dụng chút pháp thuật làm cho mưa không dính vào người là chuyện rất dễ.

Nhưng người tu đạo đó lại khiến cho người ta có cảm giác y không dám sử dụng pháp thuật, ngay cả thở cũng rất nhỏ để mặc cho nước mưa tràn cả lên mặt.

Đôi mắt vô tình lộ ra bên dưới cái nón tre như hết sức kinh hoàng.

Thi thoảng y lại nhìn ra bên ngoài. Ngồi yên được chừng hơn một canh giờ, cuối cùng người tu đạo mặc đạo bào màu xanh như quyết tâm. Y lấy ra một lá bùa rồi ném ra bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK