Nếu lúc này có người theo nhìn vào đôi mắt của hắn rồi thần thức có thể thâm nhập vào thức hải của hắn, sẽ phát hiện sâu trong hắn có những điểm cực kì huyền diệu, khác thường. Vô số linh quang vừa hiện lên lập tức bị rất nhiều tia sáng khác đè nén lại. Trong những tia sáng này tựa như có vô số bánh xe màu vàng đang xoay tròn.
- Không phải chỉ cần 5 viên yêu đan hoàng giai là có thể dùng truyền tống pháp trận này sao? Ta đây có một viên yêu đan huyền giai, đủ hơn cả mười viên yêu đan hoàng giai, tại sao vẫn nói là không đủ?
Lúc hắn đang cúi đầu suy nghĩ, chợt nghe thấy âm thanh Lâm Tiểu Uyển tranh chấp với người ta.
Hắn ngẩng đầu lên thì thấy nàng đang cầm trong tay một viên yêu đan trắng như băng, tức giận đến đỏ bừng mặt mũi.
Một lão đạo gầy gò đầu đội kim quan, mặc đạo bào màu vàng, hai tay giấu trong ống tay áo thùng thình, cười lạnh nói:
- Đây là quy củ được đặt ra từ trước, hiện tại yêu thú hoành hành khắp nơi, rất nhiều yêu thú đã xâm nhập vào núi Luyện Tinh. Bọn ta phải bảo vệ truyền tống pháp trận này thật cẩn thận. Đừng nói là một viên yêu đan Huyền giai, cho dù có là ba viên cũng không đủ.
- Ba viên yêu đan Huyền giai, ngươi…
Lâm Tiểu Uyển cố nén cơn tức giận, không cãi nhau với lão ta nữa.
- Rốt cuộc lão muốn thế nào mới cho bọn ta dùng truyền tống pháp trận?
- Hai viên yêu đan Huyền giai, cộng thêm một cái pháp bảo.
Lão đạo nhìn thoáng qua chiếc vòng ngọc màu lam trên cổ tay Lâm Tiểu Uyển, trong mắt ẩn hiện vẻ tham lam:
- Cái vòng băng ngọc này của ngươi không tệ, nếu có cái pháp bảo này cộng thêm hai viên yêu đan Huyền giai nữa, ta sẽ khởi động truyền tống pháp trận này cho các ngươi.
- Ngươi cố tình tăng giá, thừa cơ vơ vét! Nếu là trước kia, chắc chắn ngươi không dám làm thế đúng không?
Gã thanh niên phía sau Lâm Tiểu Uyển đột nhiên lên tiếng.
- Thừa cơ vơ vét tài sản?
Lão đạo gầy gò lạnh lùng nhìn hắn một cái, hừ nhẹ:
- Ngươi nói thế thì đúng là thế đấy, nếu không đồng ý thì đi chỗ khác chơi.
- Nếu ta không đồng ý nhưng vẫn muốn dùng truyền tống pháp trận này thì sao?
Người thanh niên liếc nhìn lão đạo, hỏi lại.
- Chẳng lẽ muốn động thủ?
Lão đạo cười lạnh một tiếng:
- Ngươi đừng quên đây là núi Luyện Tinh, ta tùy tiện nói một câu sẽ có cả trăm người tới đây. Hơn nữa với cái trận pháp này chỉ có ta và vài người nữa mới có thể khởi động, cho dù tu vi của ngươi mạnh mẽ, giết sạch được bọn ta thì cũng đừng hòng dùng được nó.
Lâm Tiểu Uyển tức giận đến đỏ bừng mặt mũi, nhưng vẫn nhẹ nhàng lôi kéo góc áo người thanh niên.
Giờ khắc này, trong lòng nàng cảm thấy, cho dù có hơn trăm người tới đây cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng nàng lại sợ hắn sẽ ra tay giết chết hơn trăm người đó, đến lúc đó sẽ phí nhiều công sức mới có thể đến được biển Phong Bạo.
- Phốc!
Nhưng nàng đâu ngờ tới, gã thanh niên không nói một lời nào đã tung ra một tia chớp vàng bắn thẳng tới lão đạo kia. Lão đạo không kịp kêu lên tiếng nào đã bắn tung ra ngoài, hôn mê bất tỉnh.
Hắn lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn vào pháp trận.
Cho tới bây giờ hắn hoàn toàn không biết gì về cái pháp trận này, thế nhưng trực giác của hắn cho biết, nếu trước đây gặp phải tình huống này, hắn nhất định sẽ không để cho kẻ khác ngã giá với mình, vì thế hắn liền đánh lão đạo đó ngất đi.
Nhìn pháp trận trước mắt, một cảm giác kỳ quái lại hiện lên trong đầu hắn. Một luồng chân nguyên từ tay hắn lập tức rời đi, bắn thẳng vào những cái hình bên trong pháp trận.
Một tiếng động vang lên, toàn bộ pháp trận rung một cái thật mạnh rồi phát ra từng luồng sáng xanh thẳm lóa mắt.
Lâm Tiểu Uyển ngơ ngác nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Pháp trận Truyền tống này đã được khởi động!
Lâm Tiểu Uyển biết lão đạo kia không nói ngoa, mỗi truyền tống pháp trận của một đỉnh núi đều có những người trông coi riêng, chỉ họ mới biết cách khởi động pháp trận. Bởi nó chính là một nguồn thu nhập quan trọng của mỗi một sơn chủ.
Trừ khi là những người đã đến cảnh giới siêu phàm của Thiên Lan hư không, hiểu được vô số pháp quyết, pháp trận chứ không thì kẻ tu đạo bình thường không bao giờ khởi động được một pháp trận truyền tống như vậy.
- Chẳng lẽ ta có quan hệ với chủ nhân của núi Luyện Tinh? Nếu không tại sao ta có thể khởi động pháp trận này?
Cùng lúc đó, gã thanh niên cũng cau mày.
- Biển Phong Bạo, đây chính là biển Phong Bạo!
Người thanh niên cùng Lâm Tiểu Uyển đứng trên đỉnh núi, nhìn những con sóng cuồn cuộn giữa đại dương mênh mông.
Khắp trên mặt biển, những cơn gió ào ào tạo thành những trận lốc xoáy.
Từng lớp mây bụi lóe lên dày đặc giữa những cơn gió, biến ảo ra vô số hình dạng.
Các dãy núi lớn của Thiên Lan hư không vốn là những mảnh vụn của các ngôi sao sau khi vỡ nát, trôi nổi giữa không trung. Nơi người thanh niên kia và Lâm Tiểu Uyển đang đứng thuộc một dãy núi sát biển Phong Bạo nhưng phần lớn của nó đã chìm trong nước biển, chỉ còn phần đỉnh núi nhô lên.
Cả phần lớn dãy núi đều chìm trong nước biển, kể cả núi Thiên Bí mà người thanh niên kia muốn tới.
- Tiền bối! Có phải người không nhớ vị trí chính xác của núi Thiên Bí không?
Thấy mắt hắn ngơ ngác, Lâm Tiểu Uyển nhịn không được lên tiếng hỏi.
- Đúng thế, ta cảm thấy là ta nhất định phải đến núi Thiên Bí, nhưng cụ thể nó nằm ở chỗ nào, ta đến đó làm gì thì ta hoàn toàn không nhớ ra.
Hắn gật đầu cười khổ.
- Vậy phải làm sao đây?
Lâm Tiểu Uyển buồn bã nhìn hắn:
- Tiền bối, nghe nói biển Phong Bạo này rộng tới mấy chục vạn dặm đó.
- Không sao, ta sẽ tìm từ từ.
Hắn nhìn Lâm Tiểu Uyển, nói:
- Tiểu Uyển, cô không cần phải gọi ta là tiền bối, nghe không quen tai chút nào.
- Thế tôi phải gọi thế nào ?
- Cũng phải, ngay cả tên mình ta cũng không nhớ.
Hắn cười khổ, nói :
- Những cũng không quan trọng nữa rồi, Tiểu Uyển, cô đã đưa ta đến được biển Phong Bạo rồi. Không biết khi tiến vào sẽ xảy ra chuyện gì, cô không cần đi cùng ta nữa. Cảm ơn đã dẫn đường cho ta, cô cần ta giúp gì không ?
- Phải chia tay rồi sao?
Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng Lâm Tiểu Uyển. Không biết vì sao, từ đầu đến bây giờ, trong lòng nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này. “Cần nhờ hắn cái gì đây?” Lâm Tiểu Uyển cúi đầu suy tư một lúc rồi lấy hết can đảm, nhìn vào hắn:
- Huynh có thể đồng ý với tôi một chuyện không?
- Hử, là chuyện gì?
Người thanh niên nhìn lại nàng, chậm rãi gật đầu:
- Chỉ cần ta làm được, ta nhất định sẽ đồng ý.
- Huynh có thể nhận ta làm đồ đệ không?
Lâm Tiểu Uyển nói.
- Nhận cô làm đồ đệ?
Hắn ngẩn ngơ, đột nhiên hắn cảm thấy, cảnh tượng này hình như đã diễn ra ở đâu đó rồi.
Hắn nhìn ánh mắt tràn ngập sự mong đợi của nàng, hỏi lại:
- Tiểu Uyển, cô thật sự muốn làm đồ đệ của ta sao? Bây giờ, ta còn không biết ta đang sở hữu những gì, ta là hạng người gì, các thuật pháp ta đều dùng như bản năng. Nói thế nào nhỉ chúng giống như hơi thở là bản năng của mỗi người vậy, nhưng tất cả các công pháp ta đều không nghĩ được thấu triệt. Cô theo ta rồi, chỉ sợ ta không dạy được gì đâu.
- Không sao.
Lâm Tiểu Uyển quật cường nhìn hắn:
- Đợi đến lúc huynh nhớ lại tất cả rồi dạy ta cũng không sao. Hơn nữa, cho dù không nhớ ra thì chỉ cần sự giúp đỡ từ những yêu đan mà huynh cho ta đã đủ giúp ta tiến bộ hơn nhiều rồi.
Nói tới đây, nàng lại nhỏ giọng nói thêm:
- Hơn nữa… Ta sợ huynh sau khi tìm được núi Thiên Bí sẽ lại muốn rời đi, lại không tìm được ai để hỏi… Vả lại, sau này ta không cần gọi huynh là tiền bối nữa mà sẽ gọi là sư tôn.
- Được, nếu đã như thế thì kể từ hôm nay, cô sẽ là đệ tử của ta.
Người thanh niên gật đầu.
- Sư tôn!
Lâm Tiểu Uyển cực kì mừng rỡ, lập tức quỳ xuống hành lễ ba lạy chín dập đầu.
- Không cần phiền phức thế đâu.
Nhưng hắn đã vung tay lên, một thứ lực lượng mềm mại nhẹ nhàng nâng nàng dậy.
- Đi thôi!
Một màn hào quang trắng tinh khiết hiện ra, bọc Lâm Tiểu Uyển và người thanh niên lại, rồi nàng chỉ thấy người nhẹ bẫng , sau đó lao vào dòng nước cuồn cuộn của biển Phong Bạo với một tốc độ khó tin.
- Phốc phốc phốc phốc!
Vô số trận gió cuốn tới như cuồng phong bão tố, đánh vào bức màn hào quang màu trắng, nhưng cho dù gió mạnh cỡ nào nó vẫn không hề dao động.
- Rốt cuộc sư tôn đã đến cảnh giới nào?
Nhìn hắn đi lại thong dong giữa nơi mà cả giới tu đạo của Thiên Lan hư không sợ sệt như rắn rết, Lâm Tiểu Uyển chỉ thấy trong lòng cuộn sóng.