Mà Lâm Dược cũng thật sự xử lý, y nói với fans của y, đừng la hét…
À, fans của y rất nghe lời, nhưng mà fans có lý trí, thì không còn gọi là fans nữa, có được bao nhiêu fans khi thấy được thần tượng mà không thét lên? Cho dù ban đầu khắc chế, trong lúc thần tượng phất tay thì quyết tâm khắc chế cũng tiêu tan như mây khối.
Thế là George lại đi bàn bạc.
Sòng bài không thể đuổi khách, cho dù vị khách này tới la hét, cho dù vị khách này căn bản không đổi chip, chỉ cần vị khách này không gian lận, sòng bài phải mở rộng cửa hoan nghênh.
Cho nên dù George biết rõ những người này là fans, ông cũng không thể đuổi những thiếu nữ này đi, ông chỉ có thể bảo Lâm Dược ra mặt.
Khi nghe bảo y phải tự đuổi fans của mình đi, Lâm Dược trầm mặc một chút, sau đó thâm trầm nhìn ông: “George, ông có từng thích ai không?”
Bị hỏi như thế, George ngây ra. Tuy ông có gương mặt liệt, tuy trên cơ bản lúc nào ông cũng duy trì vẻ mặt nghiêm túc, nhưng, đương nhiên ông cũng từng thích người khác.
Ông không thể nói mình chưa từng thích ai, nhưng ông thật sự không muốn thảo luận tình yêu của mình với Lâm Dược.
Mà khi ông khó xử, Lâm Dược đã mở miệng: “Bị người mình thích cự tuyệt là vô cùng đau lòng.”
“Nếu có một người thích ông, ông cũng không muốn để người đó thương tâm đi.”
“Nhiều người thích tôi như thế, sao tôi có thể đuổi các cổ đi?”
Khi nói câu này, vẻ mặt Lâm Dược rất bi thương, ngữ điệu trầm thống, giống như từng chịu đựng chuyện gì rất đau dớn. Trước gương mặt “tôi từng gặp chuyện vô cùng bi thảm”, George cũng không biết nói gì.
Nhưng sòng bài bị một đám thiếu nữ kêu thét vây công… đúng, trong lòng George, đây chính là vây công, không thể bỏ mặc không quản.
Thế là ngày thứ tư, George lại tìm tới Lâm Dược, lần này ông không phải nhờ Lâm Dược xử lý fans của y, ông chỉ nhờ vị đại thần này đừng tuần tra, muốn ở trong phòng xem ti vi hay muốn đến Lan Kwai Fong ở Hồng Kông cũng được, tóm lại, chỉ cần y không xuất hiện ở sòng bài, qua vài ngày, đám fans kia sẽ tự động tản đi.
Mà Lâm Dược cho ông câu trả lời thế nào?
“Ngài George, tôi là một nhân vật nhỏ. Trước kia, tôi chưa từng thấy qua tiền mặt ba trăm… à, đương nhiên, tôi từng thấy qua chip, nhưng tôi không thấy qua tiền mặt. Ông biết không? Ba trăm, tôi gần như sẽ cho rằng cả đời này mình không thể kiếm được! Hiện tại một tháng đã có thể cầm được, tôi nếu không làm gì, thực sự cảm thấy bất an!”
“Cậu không cần phải bất an, cậu có thể đi ra ngoài chính là cống hiến cho sòng bài!”
Câu này tuyệt đối là tiếng lòng của George, nhưng giáo dục mà ông nhận được trước kia, thân phận của ông, giáo dưỡng của ông đều không cho phép ông nói câu này ra, cho nên ông chỉ có thể co giật cứng ngắt ra ngoài.
Hai ngày sau đó, George cuối cùng cũng lĩnh hội được cái gì gọi là một ngày như một năm. Mỗi lần thấy Lâm Dược dưới sự bao bọc của đám fans tuần tra sòng bài, tim ông đều co giật.
Cho nên khi Tiêu Nhiên xuất hiện ở sòng bài, ông gần như nghẹn lệ chào đón cấp trên của mình, chỉ xém chút kêu to lên: “Ngài phải làm chủ cho tôi!”
Nhưng tuy không hét câu này ra, ông cũng lập tức thuật lại hiện trạng sòng bài một lần__ Đương nhiên, cái gọi là hiện trạng, chính là Lâm Dược, và đám fans của y.
“Có rất nhiều thiếu nữ tới?”
“Đúng.”
“Luôn kêu thét?”
“Đúng.”
“Ảnh hưởng kinh doanh bình thường?”
“Đúng.”
“Mức ngạch kinh doanh mấy hôm nay thế nào?”
George ngây ra: “Ngạch kinh doanh giảm ba phần trăm tuần trước, nhưng so với cùng thời gian này năm ngoái thì nhiều hơn 0.5 phần trăm, trên cơ bản là cân bằng.”
Tuần trước bọn họ còn đang cử hành đấu mạt chược, tuy rằng vòng loại và bán kết rất nhiều tuyển thủ đã rời khỏi, tuyển thủ vào vòng chung kết cũng được hưởng rất nhiều khoản miễn phí, nhưng lại có càng nhiều du khách đánh cược tới. Mà tuần này, du khách tới vì cuộc đấu mạt chược đều đã về, ngạch kinh doanh đương nhiên cũng giảm.
Tiêu Nhiên nghe vậy cười cười: “George, ông có xem báo Hồng Kông mấy hôm nay đúng không?”
“Phải, tôi có xem.”
“Vậy thì, ông chắc biết mấy hôm nay, rất nhiều tòa báo Hồng Kông đều viết về chúng ta, ngay cả [Báo Apple] đều viết vài bài, [Tân Giả Kỳ] còn để chúng ta lên trang bìa, đây không phải là kết quả hoạt động của ông đúng không.”
“Đương nhiên không phải.”
Nói tới đây, George cũng hiểu ý của Tiêu Nhiên, nhưng ông vẫn nói: “Nhưng ngài Tiêu, chúng ta là sòng bài, chúng ta…”
“Có ai quy định sòng bài không thể có fans chứ?”
“Nhưng…”
“Có ai quy định sòng bài thì nhất định phải như thế nào không?”
“Không có, nhưng mà…”
“Hiện tại có gì không tốt chứ, George. Đúng, có một vài fans, có một vài thiếu nữ. Điều này đối với chúng ta có một chút ảnh hưởng. Nhưng Lâm Dược mỗi ngày chỉ tuần tra bao lâu? Ba tiếng. Mà mỗi ngày thời gian chúng ta kinh doanh là bao nhiêu? Hai mươi bốn tiếng. Chúng ta dùng ngạch kinh doanh ba tiếng, để các phương tiện truyền thông Hồng Kông quảng cáo miễn phí cho chúng ta, thì có gì là không tốt? Huống hồ, trong ba tiếng đó, chúng ta lại không phải không kinh doanh.”
“Người TQ đều thích náo nhiệt. Khách của sòng bài chúng ta tới từ đâu? Khách chơi Hồng Kông, là quần thể ổn định nhất. Khách chơi ngoại quốc, là quần thể hào phóng nhất. Nhưng chúng ta hiện tại càng lúc càng xem trọng quần thể nào? Du khách đại lục. Đúng, trong bọn họ rất ít người đặt cược lớn, phần nhiều chỉ mua một hai ngàn tiền chip chơi cho vui.”
“Nhưng bọn họ người nhiều, mỗi ngày có bao nhiêu du khách đại lục tới đây, điểm này không cần tôi nói rồi. Mà đối với những du khách này, sòng bài chúng ta náo nhiệt có lực hấp dẫn hơn, hay những sòng bài tử khí âm trầm kia có lực hấp dẫn hơn? Càng huống hồ, trong những du khách này có rất nhiều người còn là những khách cược tiềm năng.”
“George, nếu ngạch kinh doanh của chúng ta không hạ thấp, tỷ lệ nổi bật lại gia tăng, thì có gì là không tốt?” George không thể trả lời, nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy rất khó nói.
“Được rồi, chuyện này về sau ông đừng lo nữa, tôi sẽ phụ trách.”
George như được đại sá, bất kể nói thế nào, không phải do ông phụ trách thì tốt rồi, ông thực sự không muốn có dính líu gì với Lâm Dược đó nữa! Nhưng ngài Tiêu nói sẽ do ngài phụ trách… lẽ nào ngài Tiêu lần này chuẩn bị thường trú?
Có cần thường trú không, Tiêu Nhiên cũng không rõ, nhưng đầu tiên hắn phải xử lý chuyện của Lâm Dược đã.
Sau khi xử lý xong một vài chuyện trên tay, hắn liền mời Lâm Dược tới phòng làm việc của mình.
“Cà phê hay trà, nếu cậu thích uống rượu, ở đây cũng có một chai rượu vang, nhưng tôi nghĩ, khi nói chuyện, chúng ta vẫn không nên uống rượu, cậu thấy sao?”
Tiêu Nhiên mỉm cười nhìn Lâm Dược, Lâm Dược cũng mỉm cười với hắn: “Tôi chỉ thích uống trà.”
Trà lập tức được pha xong.
Trà của Lâm Dược, cà phê của Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên bưng cà phê uống một hớp, sau đó chậm rãi nói: “Mấy ngày nay tôi ra ngoài, để xử lý chuyện Châu Hải, Châu Hải hiện tại, đã thuộc về nhà họ Trương rồi.”
“Anh sai rồi.” Lâm Dược giơ một ngón tay ra lắc lắc, “Châu Hải thuộc về TQ, là lãnh thổ thần thánh không thể phân chia của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.”
Hớp cà phê của Tiêu Nhiên xém chút phun hết ra, cũng may hắn tự khống chế tốt, che giấu được, nhưng cho dù như thế, cũng phải ho sù sụ mấy tiếng.
Hắn ngẩng đầu lên, thì thấy Lâm Dược cầm ly chậm rãi uống trà. Vẻ mặt y nhàn nhã, mắt khẽ rũ xuống, vẻ mặt thản nhiên, tạo cảm giác quý công tử ẩm trà dưới hoa. Tiêu Nhiên hầu như cho rằng câu vừa rồi là lỗi giác của mình.
Khi Lâm Dược còn chưa bước lên mảnh đất Macao, hắn đã biết y rồi. Ván bài ở tỉnh đó không trực tiếp dính líu tới hắn, nhưng dù sao là các thế lực đấu đá, quan hệ của hắn và nhà họ Trương cũng không tồi, không thể không lưu tâm.
Lúc đó, hắn đã muốn đào Lâm Dược qua đây.
Mèo mập Lý Công chúa không biết Daniau là ai, nhưng hắn lại rất rõ, người có thể thắng Daniau, cho dù vì Daniau thất thường, cũng tuyệt đối là cao thủ.
Sòng bài của hắn, chỉ thiếu một cao thủ quyết định phương diện poker Texas, không chỉ là hắn, tất cả sòng bài ở Macao đều thiếu.
Mà sau khi thấy kỹ thuật mạt chược của Lâm Dược, nguyện vọng này càng thêm mãnh liệt.
Nhưng, cho dù có mãnh liệt, cũng chỉ là một nguyện vọng, sau khi nhìn thấy thái độ của Trương Trí Công, hắn đã biết, không bỏ vốn lớn thì không thể lấy được.
Nhà họ Trương thì Trương Trí Thành là chủ, nhưng Trương Trí Thành lại là một người anh tốt tuyệt đối, với em trai của mình hầu như có thể nói là nuông chiều, không ra giá lớn, vị anh trai tốt này tuyệt đối sẽ không bán tình yêu của em trai. Cho nên, hắn vốn đã từ bỏ.
Nhưng hôm đó, Lưu Yên Nhiên cầm tờ giấy của Lâm Dược tìm hắn, tờ giấy đó chỉ có bốn chữ: JA, Caesar.
Bốn chữ này không có gì thần kỳ, nhưng lại dẫn nên sự hiếu kỳ của hắn. Người bình thường không biết quan hệ của Sharon và JA, nhưng đây cũng không phải là bí mật gì. Trương Trí Công biết, Lâm Dược ngày ngày ở cùng Trương Trí Công, biết cũng không lạ.
Nhưng, hắn vô cùng kỳ quái người này tại sao phải chuyển một tờ giấy như thế cho hắn.
Thế là, hắn an bài người dụ Trương Trí Công đi, sau đó, lại tìm Lâm Dược.
Lúc này, hắn vẫn không nghĩ tới sẽ lưu Lâm Dược lại.
Mà sau khi Lâm Dược tới, đã viết ra một chuỗi mật mã.
“Dựa vào chuỗi mật mã này, anh có thể lấy được bốn phần trăm cổ phần của JA tại ngân hàng Thụy Sĩ. Đây là tiền đặt cọc, nếu anh có thể giúp tôi ở lại, sẽ còn sáu phần trăm, nhưng chia ra đưa trong sáu năm.”
Bốn phần trăm cổ phần của JA, nghe thì có vẻ là một thứ không quan trọng, nhưng Tiêu Nhiên vô cùng rõ ràng giá trị của thứ này. Không nói gì khác, ba mươi phần trăm cổ phần của Sharon chính là của JA.
Lợi nhuận của một sòng bài có bao nhiêu? Người bình thường chỉ biết rất nhiều rất nhiều, nhưng cụ thể có bao nhiêu chứ? Đương nhiên, từ tiền thuế mỗi năm cũng có thể suy đoán được, năm ngoái ngạch kinh doanh của Sharon là hai mươi tám tỷ một trăm triệu đồng, thuần lợi nhuận là hai trăm ba mươi triệu đô la Mỹ.
Mà trong hai trăm ba mươi triệu đô la Mỹ này, JA đã chiếm ba mươi phần trăm, mà đây chỉ là phần ở Sharon. Tại Malaysia tại Mỹ tại Hà Lan, chỉ cần nơi có sòng bài, gần như đều có cổ phần của JA.
Có thể nói, sức nặng của bốn phần trăm gần như có thể so với cả Sharon.
Mà nếu lại tính thêm giá trị kèm theo, cho dù cả Sharon, cũng không thể so sánh với bốn phần trăm cổ phần.
JA ban đầu là sòng bài do Caesar sáng lập, nhưng năm đó hắn chỉ có hai mươi tuổi đương nhiên không thể dựa vào sức lực một người mà chống đỡ một sòng bài, cho nên cả JA, cũng là do cổ phần vài phía khống chế. Caesar chiếm ba mươi lăm phần trăm cổ phần, ba nhà còn lại gần như chia đều năm mươi lăm phần trăm, mà mười phần trăm cuối cùng vẫn luôn là câu đố.
Mười phần trăm này, thậm chí được người trong vòng nói đùa là “lá bài cuối cùng”.
Thật ra, đây cũng không tính là nói đùa.
Mười phần trăm, nghe thì không nhiều, trong năm thế lực khống chế cổ phần cũng là bên nhỏ yếu nhất. Nhưng nhỏ yếu nhất này, có vài lúc, thật ra, cũng là cọng rơm cuối cùng trên lưng lạc đà.
Mười ba năm, JA đã từ một sòng bài kéo dài ra rất nhiều thứ, mà bốn nhà ban đầu mà mọi người biết đến cũng có biến hóa.
Biến hóa lớn nhất, là gia tộc Fries của Ý. Gia tộc này vì một lần đầu tư thất bại mà chìm vào khốn cảnh quay vòng tiền vốn, lại xui xẻo gặp phải khủng hoảng tài chính, dưới tình trạng duy trì khó khăn, chỉ có thể ném ra mười tám phần trăm cổ phần mình nắm trong tay.
Mười tám phần trăm này, Caesar lấy đi hai phần ba trong đó, còn lại một phần ba do người Do Thái Jones và Hồng Môn chia đều.
Trải qua một phen sóng gió, Caesar chiếm được bốn mươi bảy phần trăm cổ phần JA, Jones và Hồng Môn cùng chiếm bốn mươi ba phần trăm.
Nếu bảo trước kia ba bên liên thủ còn có thể quản chế Caesar, vậy thì hiện tại trừ khi tìm được mười phần trăm còn lại, nếu không sẽ không thể nào rung chuyển địa vị của Caesar.
Caesar muốn tìm mười phần trăm này, Jones muốn tìm mười phần trăm này, Hồng Môn cũng muốn tìm mười phần trăm này, còn có rất nhiều người đều muốn tìm mười phần trăm này.
Ai tìm được mười phần trăm trước, người đó sẽ có được trọng lượng quan trọng nhất.
Mà hiện tại, mười phần trăm này lại rơi vào tay hắn?
Chẳng qua hiếu kỳ người có kỹ thuật hạng nhất lại được cậu hai Trương mê luyến sẽ nói gì với hắn, hoàn toàn không ngờ được sẽ nhận được cục vàng thiệt lớn rớt xuống.
Không cần phải do dự quá nhiều, sau khi xác nhận bốn phần trăm cổ phần này là thật, hắn lập tức hành động.
Vốn hắn cho rằng chuyện sẽ rất đơn giản, hắn biết Trương Trí Thành muốn gì, hắn tin Châu Hải là một mồi câu mà Trương Trí Thành không thể cự tuyệt.
Nhưng hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp trình độ nuông chiều của Trương Trí Thành đối với em trai nhà mình, cho tới khi hắn nói Lâm Dược tìm tới hắn trước, Trương Trí Thành mới đồng ý giao dịch này.
Mà mấy hôm nay, hắn bận rộn chuyện Châu Hải, giao lại không phải chỉ nói một câu là xong, rất nhiều chỗ cần xử lý, cho dù hiện tại, cũng không thể nói là đã xử lý xong, nhưng hắn vẫn vội vàng trở về, nguyên nhân, là vì Lâm Dược này.
“Cậu Lâm, tôi rất nghi hoặc, tại sao cậu muốn đưa số tiền này cho tôi?”
“Vì anh là một người rất cẩn thận, anh sẽ không làm chuyện tự cho thông minh, hơn nữa, tôi cần anh giúp tôi gặp một người.”
“Ai?”
Lâm Dược cuối cùng cũng đặt ly trà xuống, y bất giác liếm môi dưới, mở miệng: “Caesar.”