Lâm Dược nhìn Ngựa hoang.
Tĩnh lặng, tĩnh lặng.
Lâm Dược vô cùng vô tội, Ngựa hoang… Ngựa hoang lúc này chỉ có một cảm giác__
Đầu của Caesar có vấn đề rồi, nếu không sao lại đi thích một người thế này chứ?!
Suy nghĩ này vừa hiện ra, hắn lập tức lại áp xuống, không thể bị Lâm Dược lừa! Tên này đang giả ngốc, anh ta nhất định đang giả ngốc!
Hắn hít một hơi, nói từng chữ: “Lâm Dược, tôi hỏi anh tại sao có thể luôn lấy được con bài mà mình muốn! Tôi hỏi anh tại sao biết lá bài River cuối cùng là con gì!”
Lâm Dược chớp chớp mắt, sau đó thở dài thườn thượt.
“Thì ra cậu hỏi là cái này sao, dọa chết tôi rồi, tôi còn cho rằng cậu cũng thích tôi chứ, tôi hiện tại chỉ sợ cái này, cậu nói xem con người không thể quá ưu tú, quá ưu tú thì sẽ có phiền não. Cậu nói xem thần nữ hữu ý, tương vương vô tâm… a__”
Ngựa hoang quất một roi lên người y: “Bắt đầu từ giờ, anh còn nói một câu vô ích, tôi sẽ quất anh một roi, anh có thể thử xem chịu được bao nhiêu roi.”
Lâm Dược nhe răng hít hơi, bị khóa ba ngày, y đối với đau đớn dã có hơi tê liệt, nhưng roi này lại đau đến run rẩy, một sợi roi mềm rất mảnh, lại có gai chi chít, một roi quất lên, máu thịt bê bết.
Thấy y không ngừng run rẩy, Ngựa hoang thỏa mãn hiệu quả này: “Hiện tại, anh có thể nói rồi chứ.”
Lâm Dược không nói gì, thấy hắn giơ roi lên vội nói: “Là cậu bảo tôi đừng nói lời vô ích mà.”
“Vậy thì nói vài thứ không vô ích đi.”
Nói rồi, lại huơ một roi, lần này Lâm Dược có chuẩn bị, nhịn không kêu lên, nhưng run rẩy càng lợi hại.
“Làm sao lấy được lá cuối cùng?” Y run run rẩy rẩy nói, “Nếu tôi biết, còn thua trong cuộc đấu sao?”
“Nói vậy anh vẫn không chịu nói rồi?”
“Tôi thật sự không biết mà__”
Lâm Dược kéo dài giọng, trong giọng nói mang theo oan uổng nồng đậm, nhưng Ngựa hoang chỉ cười lạnh quất roi thứ ba. Hắn bắt Lâm Dược về, nhưng ban đầu hắn cũng không nghĩ sẽ làm quá khó coi, chẳng qua hiện tại… dù sao hắn cũng không nghĩ rằng sau này có thể chạy thoát, vậy thì, bất luận thủ đoạn nào hắn cũng phải thử!
Thế là trong hai tiếng tiếp theo, hai người không ngừng trải qua quá trình truy vấn bằng roi và trả lời. Sau hai tiếng, Ngựa hoang cuối cùng dừng tay, lúc này, Lâm Dược chỉ còn thoi thóp một hơi. Từ ngực tới đùi, trên người chằng chịt từng vết roi.
Đánh đến lúc cuối, Ngựa hoang cũng có chút nghi hoặc, lẽ nào anh ta thật sự không biết sao? Nhưng, sao có thể? Ván đấu với Hoa Hồ tử đó, nếu không phải anh ta lấy được con bài mình muốn, sao có thể thắng?
Hơn nữa, tại cuộc đấu lần này, hắn cũng đích thân trải qua cảm giác đó.
Anh ta nhất định biết!
Ngựa hoang kiên định tin tưởng.
“Vậy có biện pháp nào có thể khiến Lâm Dược mở miệng không?”
Ba ngày vừa rồi đã chứng minh, cực hình không tác dụng, vậy thì, còn biện pháp nào nữa?
Ngựa hoang suy tính, nhìn chằm chằm Lâm Dược, qua một lúc lâu, hắn ném roi đi, bước tới một bước, quỳ xuống.
Lâm Dược đang choáng váng, nghe âm thanh, mở miệng theo phản xạ: “Tôi thật sự không biết…”
“Tôi xin anh!”
Lâm Dược chậm rãi mở mắt, sau đó, thì thấy Ngựa hoang hai tay đặt trên đất, đầu để lên tay, quỳ trước mặt mình.
“Xem ra ông đây thật sự sắp không được rồi, ngay cả ảo giác cũng xuất hiện…”
Y lầm bầm, Ngựa hoang hơi động người, không ngẩng đầu lên, trực tiếp nói: “Tôi cầu xin anh cho tôi biết, suốt đời anh ấy, chỉ có một nguyện vọng này, hiện tại anh ấy sắp chết rồi, bất luận thế nào tôi cũng phải giúp anh ấy thỏa mãn.”
Lâm Dược không nói gì, Ngựa hoang ngẩng đầu lên: “Anh còn nhớ Daniau không?”
“À… anh ta vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe? Anh ấy lắp bom trên người, làm sao có thể khỏe?”
Lâm Dược muốn nói, bom không thể dễ dàng lắp trên người, nhưng lúc này cổ họng y khô khốc, nhất thời cũng không nói được quá nhiều, chỉ ừm một tiếng.
“Anh ấy vừa ra đời đã là con cưng, anh biết gia tộc Dodge không? Tôi có thể cho anh biết, đó là một gia tộc khổng lồ có lịch sử hơn cả Hồng Môn, có tài phú hơn cả JA, anh ấy vốn sống như hoàng tử, anh ấy vốn nên được nắm giữ tất cả như đế vương. Anh ấy vốn nên giống như Caesar, không, anh ấy phải càng khiến người ta kính sợ hơn Caesar, càng khiến người ta sợ hãi, nhưng những thứ đó anh ấy đều từ bỏ.”
“À…”
Lâm Dược à một tiếng, tiếp theo nên nói gì? Đầu óc đã hơi trì đồn chậm rãi vận chuyển, Daniau là công tước xứ Windsor thời nay? Vì tình yêu mà từ bỏ tất cả? Nhưng người anh ta yêu còn lợi dụng anh ta? Vứt bỏ anh ta?
Nhưng không nghe nói Lạc Lạc thật sự có gì với anh ta mà.
Y đang suy nghĩ, lại nghe Ngựa hoang nói: “Nguyện vọng duy nhất của anh ấy chính là có chiến tích trong poker Texas. Anh biết không? Người có thân phận như anh ấy tuyệt đối không thể trở thành con bạc chuyên nghiệp. Nhưng, anh ấy thà từ bỏ tất cả quyền lợi của nhà Dodge, còn bước vào cánh cửa này. Anh ấy đã thành công! Anh ấy gần như sắp thành công rồi! Nếu không có Caesar nhất định anh ấy sẽ thành công!”
“Mà sỡ dĩ Caesar có thể thắng anh ấy, cũng chẳng qua là vì một bước cuối cùng, chỉ kém một bước, nếu anh ấy có thể lấy được con bài cuối cùng, người thắng tuyệt đối là anh ấy chứ không phải Caesar! Lấy được con bài muốn nhất, anh ấy nói đó là ‘thiên ngoại phi tiên’, tôi bất kể nó gọi là gì, tóm lại anh ấy muốn học chiêu đó, tôi phải giúp anh ấy làm được.”
Hắn nhìn Lâm Dược chằm chằm, nói từng chữ: “Tôi có thể thề tại đây, chỉ cần anh cho tôi biết làm sao làm được, tôi có thể thỏa mãn bất cứ nguyện vọng nào của anh, chỉ cần tôi có, anh đều có thể lấy đi. Tôi có ba căn biệt thự, một bãi biển tư nhân, tài khoản chừng chín mươi triệu đô la Mỹ, còn có cổ phần nhất định tại một vài xí nghiệp. Những thứ này tôi đều có thể cho anh toàn bộ. Nếu anh cảm thấy không hết giận, cũng có thể khóa tôi ba ngày, bốn ngày, thậm chí trực tiếp giết tôi!”
Lâm Dược nhìn hắn, một lúc lâu, cuối cùng mở miệng: “Tôi, tôi muốn suy nghĩ…”
Ngựa hoang miễn cưỡng nhẫn nại cuồng hỉ trong lòng: “Được, anh cứ suy nghĩ.”
Vì khích lệ y, hắn còn để giường bằng lại, cởi còng tay, hiện tại hắn cũng không sợ Lâm Dược làm gì, Lâm Dược cũng không thể làm gì.
Bị khóa ba ngày, y thậm chí đã không có cách nào dựa vào sức lực của mình mà thu tay lại.
Ngựa hoang vốn cũng muốn cởi còng chân cho y, nhưng ba ngày nay, đã dính lại với máu thịt, nếu đột nhiên mở ra, Lâm Dược còn phải chịu nổi khổ cắt thịt.
“Sau khi anh cho tôi biết, tôi sẽ mời bác sĩ tới, anh cần suy nghĩ bao lâu?”
“Hai…” Lâm Dược nhìn sắc mặt của hắn, hai ngày trong miệng đổi thành hai tiếng.
Ngựa hoang gật đầu, hai tiếng, hắn còn đợi được. Chẳng qua cho dù là vậy, hắn vẫn đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại: “Tôi cần sự giúp đỡ của anh.”
“Ân tình tôi đã trả hết rồi.”
Bên kia truyền tới giọng nói lạnh nhạt, hắn làm như không nghe thấy nói tiếp: “Tôi cần sự giúp đỡ của anh!”
“Được thôi, lần cuối cùng, cậu muốn gì?”
“Thuốc tự khai và chuyên gia thôi miên.”
Bên kia truyền tới tiếng cười lớn: “Nếu cái đó hữu ích, tất cả luật sư đều sắp thất nghiệp rồi, ừm, cũng không đúng, chắc là luật sư án hình sự vẫn có thể hành nghề.”
“Tôi biết, tôi chỉ chuẩn bị.”
Trong tiểu thuyết phim ảnh tác dụng của thuốc tự khai và chuyên gia thôi miên được khuếch đại vô hạn, nhưng nó chỉ là một kỹ thuật khoa trương. Nếu thật có tác dụng, còn cần luật sư làm gì? Chỉ cần thôi miên phạm nhân, hoặc cho hắn uống một viên thuốc tự khai không phải vấn đề nào cũng được giải quyết hết rồi sao?
Ngay cả thẩm phán cũng không cần dùng nữa, thậm chí bồi thẩm đoàn cũng không cần. Phương diện công chính có mạng có phương tiện truyền thông giám sát là đủ, bảo đảm không có án oan án sai.
Những thứ đó có tác dụng, nhưng tác dụng chỉ giống như một viên thuốc màu xanh. Có lẽ có tác dụng, nhưng hiệu quả, thì rất khó bảo đảm.
Hơn nữa, dựa vào thứ ngoại lực này, cho dù nói ra, cũng chưa chắc hoàn chỉnh. Có lẽ một vụ án, cho dù chỉ là những đoạn rời rạc cũng đủ. Nhưng hắn cần, nhất định phải hoàn chỉnh!
Cũng chính vì thế, hắn mới không chuẩn bị những thứ này từ đầu, hắn không ngờ Lâm Dược sẽ kiên trì tới giờ.
“Xem ra hiện tại cậu vẫn chưa có được thứ mình muốn, tôi phải nhắc nhở cậu, nhanh lên một chút.”
Ngựa hoang không để ý tới hắn, trực tiếp nói: “Tôi muốn có được thứ tôi cần trong hôm nay.”
“Tôi không thể bảo đảm, cậu biết hiện tại là thời kỳ nhạy cảm.”
“Anh sẽ có cách.”
“Tôi chỉ có thể cố gắng.”
Cúp máy, Ngựa hoang tựa vào tường trầm tư. Hắn không nghĩ tới mình sẽ có một ngày quỳ trước mặt người khác, từ sau mười lăm tuổi hắn đã cho rằng mình vĩnh viễn đứng thẳng, ai cũng không thể khiến hắn khuất phục.
Đúng, hắn cho là thế, cũng đã làm thế. Cho dù năm mười tám tuổi đó đối diện với Jack đen mà cả khu đều sợ, hắn cũng không khuất phục, cho nên vào sinh nhật mười chín tuổi hắn mới bị hy sinh ném vào tù.
Nhưng, có lẽ hắn nên cảm tạ chuyện đó, vì như thế, hắn mới gặp được người đó, mới chân chính nắm được kỹ thuật của poker Texas.
“Mày không hối hận.”
Hắn tự nói với mình. Đúng, hắn không hối hận đã quỳ. Nếu có thể đạt được đáp án mình muốn, cho dù bảo hắn quỳ lần nữa cũng được!
Hắn bình ổn tâm tình một chút, đến nhà bếp pha cho Lâm Dược một ly sữa.
Lúc này trong nhà này chỉ còn hắn và Lâm Dược, vì thế muốn làm gì cũng phải tự làm. Hắn trước kia đương nhiên cũng có vệ sĩ người giúp việc, nhưng mấy hôm trước đã được hắn cho nghỉ phép, lúc này, hắn không tin ai cả.
Bưng sữa vào phòng, Lâm Dược vẫn giữ tư thế trước đó: “Cái này, làm phiền cậu có thể giúp tôi khép tay lại không, tôi thật không muốn sau này cũng giữ dáng vẻ này.”
Ngựa hoang đặt sữa lên đầu giường: “Nếu anh nói cho tôi biết, tôi có thể lập tức giúp anh gọi bác sĩ. Mà nếu anh không cho tôi biết… thì hà tất phải khép tay lại làm gì?”
Lâm Dược thở dài: “Tôi không phải không nói cho cậu biết, mà là tôi sợ tôi nói rồi cậu không tin, đến lúc đó cậu lại cho rằng tôi lừa cậu… như vậy càng chịu tội.”
Ngựa hoang kiêu ngạo nói: “Tôi đương nhiên có thể phân biệt được.”
“Được rồi… tại TQ của chúng tôi, tôi nói là TQ trước kia, có một dạng người đặc biệt. Bọn họ không phải nam, cũng không phải nữ. Có lẽ trước kia họ là nam, nhưng, đã không còn thứ đó nữa. Cậu biết thứ nào không?”
Ngựa hoang cứng ngắc gật đầu, sắc mặt khó coi đi mấy phần.
“Loại người đó gọi là thái giám, ừm, các cậu không có từ này, chính là chuyên hầu hạ hoàng đế hoàng hậu…” Y nói đơn giản tác dụng của thái giám, hiếm khi không dài dòng, nhưng cho dù là vậy, Ngựa hoang cũng bắt đầu không kiên nhẫn.
“Tôi không phải đang nói nhảm, những thứ này đều rất hữu dụng, tôi cũng phải cho cậu biết, tại sao tôi rất khó nói với cậu chứ. Sư phụ của tôi… cậu biết sư phụ của tôi là ai chứ.”
Ngựa hoang chậm rãi mở miệng: “Liễu Chi Kính?”
“Ừ, thuật đánh bài của tôi là do ông truyền lại. Ông được người ta gọi là ‘thiên ngoại phi tiên’, nếu như ông muốn, thì vĩnh viễn sẽ thắng, mà tôi và Caesar đều không đạt tới cảnh giới đó, cậu biết tại sao không, thật ra, tất cả thủ pháp của ông ấy chúng tôi đều biết, nhưng, chúng tôi không làm được đến cuối cùng và cũng là bước quan trọng nhất.”
Ngựa hoang nghiêng tai lắng nghe, Lâm Dược chậm rãi nói: “Muốn luyện thần công, vung đao tự cung. Vì thế chúng tôi không thể giống như ông ấy đại trí tuệ đại dũng khí đại khí phách như thế như thế được, cho nên chúng tôi không thể làm ‘thiên ngoại phi tiên’, có lẽ đợi chúng tôi già rồi mất đi công năng đó thì có thể, nhưng hiện tại, thật sự không thể.”
Ngựa hoang cười lạnh: “Anh cho rằng tôi là đồ ngốc sao? Liễu Chi Kính là ông ngoại của Caesar!”
Lâm Dược khinh bỉ nhìn hắn: “Cậu thấy Caesar có điểm nào giống với ông ngoại của anh ta không?”
Ngựa hoang bán tín bán nghi.
Nếu hắn là một người hiểu rõ TQ, hoặc nếu hắn cũng có chút hiểu biết về tiểu thuyết võ hiệp TQ, vậy hắn sẽ biết câu nói này có bao nhiêu tính chất cố ý dao động. Nhưng sự hiểu biết của hắn đối với TQ trên cơ bản hoàn toàn là tới từ Daniau. Mà Daniau tuy nói tiếng TQ lưu loát, một vài thường thức lịch sử TQ cũng biết, nhưng sao hắn có thể đi xem võ hiệp?
Cộng thêm, hắn vốn cảm thấy ‘thiên ngoại phi tiên’ rất mơ hồ. Nếu không phải có ví dụ của Caesar trước mắt, biểu hiện của Lâm Dược sau đó, cho dù là Daniau nói với hắn, hắn cũng không thể tin hết.
Mà hiện tại, nghe Lâm Dược nói thế, hắn lại cảm thấy có thể lý giải, cũng chỉ có điều kiện cao như thế, cho nên mới có kỹ thuật thần kỳ như thế.
“Tôi không cần biết rốt cuộc là gì, chỉ cần anh có thể cho tôi biết kỹ xảo là được rồi, tôi từng nói, tôi không phải cần luyện thành chiêu đó. Hơn nữa, tôi thấy anh và Caesar luôn có thể lấy được con bài mà mình muốn.”
“Đó chỉ là thỉnh thoảng, chỉ là tình huống đặc biệt. Hơn nữa muốn làm được điểm này, đầu tiên phải tịnh tâm tắm rửa trai giới, đương nhiên, tôi làm hơi qua quýt, nhưng mỗi lần tôi vào bàn đấu, đều sẽ thanh tâm quả dục mười ngày, ngay cả tự an ủi cũng không làm, miệng tôi hơi khô, phiền cậu có thể cho tôi uống một ngụm sữa không?”
Ngựa hoang đút y uống một chút.
Uống hai ngụm sữa, Lâm Dược nói lưu loát hơn, tỉ mỉ nói mình nghe phật âm thế nào, tắm rửa thế nào, cai nữ sắc và nam sắc thế nào…
Y đang nói mê mẩn, đột nhiên cảm thấy tay bị siết, thì ra Ngựa hoang đã đeo lại còng tay lên cho y.
Y có chút kinh ngạc ngẩng đầu, Ngựa hoang lại dựng y dậy lần nữa, sau đó đi qua, kéo tóc y: “Anh nói dối, Caesar trước giờ chưa từng cai nam sắc!”
Lâm Dược sững người, buột miệng nói: “Sao cậu biết?”
Ngựa hoang cười lạnh.
“Lẽ nào, lẽ nào cậu và anh ta… tôi thật sự không biết đó!” Thấy hắn lại lấy roi da ra, Lâm Dược vội nói: “Được rồi, có lúc tôi có thể lấy được con bài mình muốn, nhưng đó chỉ là một loại cảm giác, giác quan thứ sáu, trực giác, tùy tiện cậu nói sao, nhưng chính là vậy, tôi không có cách nào cho cậu biết, cho dù cậu giết tôi tôi cũng không có biện pháp.”
“Tôi không giết anh, nhưng, chúng ta có thể đổi biện pháp.” Hắn nói, rồi lấy ra một bộ poker, “Chúng ta chơi một trò chơi, nếu anh có thể đoán được bài trong tay tôi, tôi sẽ cho anh nghỉ ngơi năm phút, nếu anh đoán sai, tôi sẽ thật sự biến anh thành Jesu.”