Đương nhiên, nếu kéo dài thêm một hai ngày, y có thể trực tiếp bị ghim chết, nhưng vào xã hội hiện đại, tuy trình độ y học vẫn chưa phát triển cao độ, nhưng trị liệu loại thương tích không động tới gân cốt này vẫn không phải vấn đề lớn.
Đến bệnh viện rồi, còng chân của y cũng được tháo ra. Phần máu thịt dính với còng chân được cắt bỏ, bôi thuốc tiêu độc lên vết roi.
Phiền phức nhất, là sốt cao, nhưng sau khi tiêm thuốc độ mạnh thì cũng rất nhanh ổn định.
Đương nhiên, những vết thương này cũng sẽ ảnh hưởng tới y sau này, chẳng hạn tính ra trong một tháng tới, y rất khó xuống đất hoạt động. Hơn nữa liên tục ba bốn ngày đều không ăn gì, lại bị tiêm dinh dưỡng không ngừng, dạ dày của y cũng sẽ bị ảnh hưởng, trong một thời gian, chỉ sợ y chỉ được ăn thức ăn lỏng. Nhưng ít nhất, y đã có thể hoạt động. Đương nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân do lực sinh mạng cường hãn của y__ Nếu đổi người khác, chỉ sợ không kiên trì được tới lúc Caesar tìm tới.
Vì quá mức suy yếu, trong hai ba ngày sau đó, y đều trong trạng thái ngủ, thỉnh thoảng sẽ tỉnh, không được mấy phút lại ngủ.
Mà bất kể lúc nào y mở mắt đều có thể thấy Caesar đang ở bên cạnh mình.
“Lạc Lạc từ lúc nào đã đổi sang đi trên con đường phiến tình rồi?”
Y mơ mơ hồ hồ nghĩ thế, may là lúc này y thực sự quá mệt, không có nói ra, nếu không…
Đương nhiên, cho dù y nói ra, lúc này Caesar cũng chỉ có thể cười cười, chứ tuyệt đối sẽ không gầm lên bảo y câm miệng.
Nhưng Caesar không phải vẫn luôn ngồi bên cạnh y, trừ một vài việc của JA ra, hắn còn phải đi xử lý một chút chuyện của Tiêu Nhiên.
Đối với hắn, Tiêu Nhiên cũng rất thẳng thắn: “Tôi thiếu ân tình của cậu ta, cũng phải trả.”
Ân tình mà Tiêu Nhiên nói, là ba năm trước. Khi Ngụy lão lục tìm kiếm cao thủ poker Texas khắp nước Mỹ, hắn từng âm thầm đi tìm Ngựa hoang.
Mà lúc đó, người anh em nhà họ Trương cử ra tất nhiên là Trương Trí Công, như vậy do Ngựa hoang xuất thủ đương nhiên là không có vấn đề. Ngựa hoang vốn là cự tuyệt, nhưng sau đó lại đáp ứng, chẳng qua xuất chiến không phải là hắn, mà là Daniau.
Cũng chính là lúc đó, hắn mới biết quan hệ của Daniau và Ngựa hoang, tuy kinh ngạc, nhưng đối với hắn mà nói không là gì, Daniau xuất thủ, thì đương nhiên là nắm chắc hơn cả Ngựa hoang.
“Ân tình lớn bằng trời, tôi không có lý do không giúp cậu ta, chẳng qua đại đế, tuy tôi không trực tiếp thông báo cho anh, nhưng tôi lưu cậu hai lại, anh chắc cũng hiểu ý của tôi. Nếu tôi sớm xua cậu hai đi, cậu ta cũng không thể nào lắp máy nghe trộm trong phòng làm việc của tôi đúng không? Đương nhiên, chuyện này vẫn là tôi sai, vì bồi thường, tôi bằng lòng lấy bốn phần trăm đó ra.”
“Tiêu Nhiên, tôi vẫn luôn biết cậu là một người thông minh, nhưng cậu sai do quá thông minh. Cậu lưu Trương Trí Công lại, không phải là muốn thông qua đó báo tin cho tôi, mà là lưu lại đường lui cho mình.” Caesar nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Nếu không phải Trương Trí Công gọi điện thoại cho tôi, chỉ sợ, cậu sẽ đổi sang thông báo cho Ngựa hoang.”
Bốn phần trăm mà hắn nói, chính là bốn mật mã mà lúc đầu Lâm Dược viết cho hắn. Mà sau đó, sau khi Caesar trở về thân thể mình, Lâm Dược không biết mật mã còn lại đương nhiên không thể nào viết tiếp cho Tiêu Nhiên.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất tại sao thời gian trước khi Lưu Yên Nhiên mời hắn tới Sharon hắn không đi.
Thật ra, sau khi Caesar tỉnh lại thì từng tìm Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên biết sáu phần trăm đó đã trở lại tay Caesar, đương nhiên sẽ không đánh chủ ý nữa. Tất nhiên, Caesar cũng có bổ sung chỗ khác.
Tiêu Nhiên không nói gì, nếu Caesar đã đoán ra, hắn cũng không cần phủ nhận: “Nói thế, anh không tiếp nhận bồi thường này? Đại đế, anh cũng coi như là một nửa người Hồng Môn, anh nên biết người trong Hồng Môn chúng ta che giấu khuyết điểm nhất, tôi hiện tại ngồi trên vị trí này, anh cảm thấy tôi sẽ bị từ bỏ vào lúc này sao?”
“Không, tôi tiếp nhận.” Caesar mỉm cười nói.
Chuyện thuận lợi như thế, Tiêu Nhiên có chút ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy rất thỏa đáng. Caesar không phải Trương Trí Công. Cậu hai kia sẽ vì một người, sẽ vì tình yêu mà từ bỏ tất cả. Đại đế đương nhiên không phải.
Hắn cho rằng chuyện như thế là xong, nhưng ngày hôm sau, Hoa Hồ tử và tổng bộ Hồng Môn đều nhận được một phần văn kiện, về văn kiện này là cái gì, người đời không biết, bọn họ chỉ biết không tới một tuần, người nắm quyền Hồng Môn tại Las Vegas lại đổi.
Mà cùng lúc này, Trương Trí Thành cũng từ TQ bay qua. Về món nợ của bọn họ và Tiêu Nhiên, tự nhiên cũng phải tính toán.
Đương nhiên những thứ này Lâm Dược đều không biết, y chỉ biết mình chẳng qua ngủ một giấc, Caesar đã từ mặt liệt biến thành mẹ hiền, lúc này, hắn đang gọt táo trên đầu giường
Ánh mặt trời rất đẹp.
Ánh sáng rọi vào từ cửa sổ, rọi lên mặt Caesar khiến đường nét hơi mơ hồ, cả người như ngồi trong vòng sáng, như thể toàn thân đều tỏa ra ánh sáng thánh khiết.
Lâm Dược rùng mình, sau khi thấy Caesar lại lần nữa gọt mất một miếng lớn vỏ táo kèm thịt táo, y cuối cùng nhịn hết nổi mở miệng: “Lạc Lạc, anh thôi đi.”
Caesar thật ra cũng rất buồn bực, hắn có thể cầm một con dao, cách hai mươi mét phi trúng hồng tâm, thế mà ngay cả một trái táo cũng gọt không xong, hắn đã từng thấy Lâm Dược cầm một con dao làm bếp cắt đậu hủ mỏng như sợi tóc.
Chẳng qua tiếp tục gọt nữa, cũng chỉ bại lộ khuyết điểm của mình, hắn quyết định lát nữa sẽ bảo Carlos đến siêu thị mua một con dao gọt hoa quả đặc biệt. Loại dao gọt hoa quả đó, chỉ cần người bình thường đều sẽ dùng được. Nhưng Lâm Dược lập tức lại nói: “Lạc Lạc, có phải năm đó anh xem phim ngôn tình quá nhiều không, vai nam chính của người ta gọt táo cho vai nữ chính, đó là vai nữ chính của người ta thích ăn táo, có lúc nào anh thấy tôi cũng thích ăn không? Đương nhiên tôi cũng từng ăn, nhưng nếu thật sự để tôi chọn, tôi cảm thấy quýt vẫn tốt hơn một chút.”
Caesar trừng mắt nhìn y một cái. Đương nhiên hắn biết Lâm Dược thích ăn quýt hơn, nhưng nếu hắn ngồi đây lột quýt thì sẽ giống cái gì? Lột xong còn đút cho Lâm Dược?
Nếu Lâm Dược lúc này khỏe mạnh, ngoan ngoãn ngồi trên chân hắn, hắn lấy một múi quýt nhét vào miệng y, rồi phát sinh thêm chút chuyện gì đó gì đó, thì không vấn đề, nhưng mà hiện tại…
May là Lâm Dược cũng không yêu cầu hắn lột quýt, y chỉ nói: “Lạc Lạc, anh có việc thì cứ đi, tôi cũng muốn xem tivi, anh ngồi đây ảnh hưởng tới tôi, anh xem hai chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ, có gì đáng nhìn?”
“Tôi xem cùng cậu.”
“A, anh không phải rất bận sao?”
“Tôi không bận!”
“Được rồi, anh không bận, nhưng…”
Y đang định nói gì đó, Caesar đã thò người qua, hung ác trừng y: “Cậu có ý kiến?”
Lâm Dược trợn mắt, sau đó chậm rãi phun ra hai chữ: “… Không có.”
Caesar thỏa mãn ngồi lại, mở tivi, trong tivi đang phát lại WPS, đúng lúc phát tới chung kết.
Ike đang giới thiệu tuyển thủ trên bàn: “Hiện tại chúng ta đang thấy Ngựa hoang, Ngựa hoang Jones. Về anh ta, tin rằng tất cả mọi người hiện tại đều đã biết, cái gì, các bạn còn không biết? À, vậy bạn thật lạc hậu! Lật xem lại báo hôm qua đi, tốt nhất là vài tờ báo nhỏ, bạn sẽ thấy nội dung rất thú vị, phải biết…”
Không đợi hắn nói xong, Caesar đã đổi kênh, Lâm Dược nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Lạc Lạc à, tôi có một vấn đề, nghẹn trong lòng rất lâu rồi, Ngựa hoang đó…”
“Đợi cậu có thể xuống đất, tôi sẽ giao cậu ta cho cậu.”
“Câu này nghe thế nào cũng giống như tôi đang ở cữ thế.” Lâm Dược lầm bầm một câu, lập tức lại nói: “Tôi không phải hỏi cậu ta hiện tại, tôi hỏi trước kia. Chuyện đó, trước kia anh có phải đã từng bỏ rơi anh ta không, nếu không sao anh ta ngay cả chuyện anh không kỵ nam sắc cũng biết vậy.”
“Toàn Las Vegas đều biết.”
Caesar nói, nhìn chằm chằm y. Lâm Dược sững sờ: “Hả?”
“Trước kia tôi có không ít…” Tuy là từng làm, nhưng lúc này thừa nhận trước người trong lòng, đối với Caesar mà nói vẫn có chút khó khăn, hắn hàm hồ ừ một tiếng, lại nói, “Nhưng sau này sẽ không có nữa.”
“À.”
Lâm Dược gật đầu, cũng không nói gì nữa. Caesar quan sát y nửa ngày, cũng không biết y rốt cuộc có để ý hay không.
Cuộc sống cứ trôi qua trong thời gian xem tivi, nói chuyện phiếm. Có lúc, Caesar sẽ đặt Lâm Dược lên xe lăn, đẩy y ra ngoài dạo.
Đây là một bệnh viện tư nhân, trang bị hoàn cảnh đương nhiên không cần nói, xung quanh cũng tuyệt đối không xuất hiện phóng viên. Sáu ngày sau, Lâm Dược đã có thể dùng cơm bình thường, nhưng mỗi ngày ít nhất y phải uống ba chén canh hầm xương, đối với điểm này, y vô cùng nghi hoặc: “Lạc Lạc à, tôi chẳng qua là bị thương chút thịt, nhiều nhất cũng chỉ bị chút gân, có vấn đề gì tới xương.”
Về vấn đề này, Caesar cho đáp án chỉ hai chữ: “Bổ canxi.”
Đối với việc này, Lâm Dược còn triển khai thảo luận với hắn về quan hệ của bổ canxi và da thịt. Thảo luận này kéo dài nửa tiếng, đề cập tới y học, cơ thể người, ánh mặt trời và thiên văn học? Có liên quan gì tới thiên văn học?
Lâm Dược nói thế này: “TQ chúng tôi có một khoa học rất thần bí, đó chính là thiên nhân cảm ứng, tất cả của thiên văn học thật ra đều có quan hệ mật thiết với con người.”
Nhưng cho dù nói nhiều như thế, cuối cùng canh xương của y vẫn phải uống như thường. Đương nhiên không phải y thua trong cuộc biện luận, mà là y trước kia luôn có một thói quen: Không thừa cơm.
Trừ khi ăn không nổi nữa, nếu không y tuyệt đối sẽ ăn sạch cơm sạch đồ ăn. Mà Caesar mỗi lần chuẩn bị đồ ăn cho y chỉ có bảy tám phần, cho nên đến cuối, y luôn phải uống sạch chén canh hầm xương đó.
Cứ thế qua nửa tháng, cuối cùng, da thịt của y cũng được bổ lại, tuy có chỗ vẫn còn sẹo, nhưng Lâm Dược không để ý. Điểm duy nhất y để ý chính là bụng của mình so với trước kia hình như có thịt rồi. Vì thế y còn vỗ bụng nói với Caesar thế này: “May mắn tôi là nam, anh nói xem nếu là nữ, không phải sẽ bị người ta nghi ngờ là có chửa hoang sao.”
Đương nhiên, hậu quả của câu này, chính là y xém chút nữa bị Caesar nuốt luôn.
“Lạc Lạc, tôi không phải chỉ so sánh thôi sao, anh biết đó, phụ nữ một khi bị bắt cóc, người ta luôn quan tâm đến trong sạch. Ừm, hình như tôi cũng không còn trong sạch nữa rồi.”
Sau khi bị hôn nghiêng trời lệch đất, y thở dốc nói.
Caesar thực sự câm nín.
Thật ra, không phải Lâm Dược có bụng nhỏ, mà là mấy chỗ khác của y quá gầy.
Bình thường, sau một cơn bệnh nặng, người ta luôn sẽ gầy đi rất nhiều. Lâm Dược tuy không bị bệnh nặng, nhưng trận này cũng chịu đủ, đặc biệt là tứ chi.
Thân trên của y chỗ duy nhất khá hoàn hảo, cũng chỉ là mặt và nửa thân trên. Thân trên tuy có vết roi, nhưng dù sao chỉ là bị thương ngoài da, không động tới gân cốt, cho nên vẫn còn có thịt. Mà nếu thật sự tính luôn thể trọng, cho dù trải qua nửa tháng bồi dưỡng, y vẫn nhẹ hơn trước mấy phần.
Chẳng qua nửa tháng sau, y cuối cùng có thể nhảy nhót xuống giường, đương nhiên, chỉ là đi đứng bình thường, bác sĩ đề nghị, trong vòng ba tháng đừng vận động kịch liệt.
Đề nghị này đối với y mà nói, thì không sao cả, dù sao y không phải là vận động viên, cũng không phải cầu thủ, cho nên, chỉ cần không phải y làm chuyện gì quá mức, thì không vấn đề.
Sau đó vào một ngày, Trương Trí Công tới tìm y.
Khi Lâm Dược còn hôn mê, cậu hai Trương từng tới thăm y vài lần. Đợi sau khi y tỉnh lại, thì không tới nữa, chỉ gọi điện thoại vài lần.
Khi gọi điện, Caesar đều có mặt, cuộc nói chuyện của hai người hảo hữu và hài hòa.
Thấy Trương Trí Công, Lâm Dược cười hi hi chào hỏi.
Cậu hai đánh giá y từ trên xuống dưới một lượt: “Xem ra cậu khỏe hơn nhiều rồi.”
“Đương nhiên rồi. Một tháng rưỡi, vịt cũng có thể từ vịt con lên giá nướng rồi. Tôi nếu còn không khỏe lên, thì không phải không bằng cả vịt sao?”
Khóe môi Caesar bắt đầu co giật, Carlos quay mặt đi, che giấu vẻ mặt mình.
Trương Trí Công sững người, buồn cười nói: “Cậu vẫn như xưa.”
“Cậu hai, chúng ta cũng chỉ mới hai tháng không gặp thôi, đừng nói như cảm khái thế được không?”
Trương Trí Công cười nói: “Được, đi uống một ly thế nào, tôi sắp về rồi.”
Thấy Lâm Dược có chút nghi hoặc, hắn lại nói: “Chuyện ở đây, phải do anh tôi xử lý, rất phiền phức, tôi cũng không làm được, nhưng tôi còn có thể trở về quản lý, trong nước cũng không thể vắng người quá lâu.”
“Chừng nào cậu đi?’
“Ngày mai.”
“Nhanh như vậy?”
“Đã kéo dài rất lâu rồi.”
Hắn cười nói, thật ra chuyện ở đây cũng có thể do hắn phụ trách, cho dù có gì khó xử, cũng có Mạc Khải làm trợ thủ, nếu không được nữa, hiện tại mạng internet phát đạt như thế, Trương Trí Thành ở trong nước cũng có thể đàm phán với người khác. Lại nói, chuyện bên này vẫn luôn do hắn phụ trách, thật ra hắn làm sẽ tốt hơn.
Nhưng, ở đây những thứ về Caesar quá nhiều, những thứ về Lâm Dược cũng càng lúc càng nhiều, nếu còn ở trong hoàn cảnh thế này, đối với hắn mà nói chỉ là giày vò, hơn nữa, hắn cũng sợ mình không thể khống chế bản thân nữa.
Hắn đã biết, dù có quấn thế nào cũng vô dụng. Hiện tại hắn còn có thể làm bạn với Lâm Dược, mà nếu tiếp tục nữa, chỉ sợ sẽ là kẻ thù.
Hắn không hy vọng như thế, cho dù hắn chưa từng nghĩ sau này sẽ cùng Lâm Dược uống rượu chuyện phiếm, nhưng hắn hy vọng, sau này khi Lâm Dược nhớ tới hắn, không chỉ là chán ghét và bóng tối.
Lâm Dược nhíu mày: “Được, hôm nay tiễn cậu, không say không về!”
Miệng Caesar hơi nhúc nhích, nhưng không nói gì. Hắn biết, đây chỉ sợ là lần cuối cùng. Nếu cậu hai này đã chuẩn bị tự biến đi, hắn cũng không thể ngăn cản, quan trọng là, cản cũng vô dụng.
Hai người ở tầng cao nhất của Sharon, cậu một ly tôi một ly, bọn họ uống là bia, nhưng chai bên cạnh càng lúc càng nhiều, khi mặt trời dần lặn về tây, Trương Trí Công nói: “Lâm Dược, cậu biết không? Tôi hy vọng có thể mang theo ký ức hiện tại trở về ba năm trước, như thế có lẽ tất cả sẽ khác.”
Lâm Dược cười cười: “Tôi tham lam hơn cậu, tôi hy vọng có thể về được hai mươi ba năm trước. Vậy tôi nhất định sẽ đầu tư cổ phiếu, sau đó mua nhà ở Thượng Hải Quảng Châu, cậu biết không, khi tôi mười một tuổi, một căn nhà hai phòng ở Thượng Hải mới chỉ có tám mươi ngàn! Mới có tám mươi ngàn thôi! Lúc đó tôi còn nói với ba tôi, mau đi, kết quả ông ấy không nghe tôi, nếu không cũng sẽ… ha ha, nhưng đáng tiếc không có nếu như.”
Y cảm thán, rồi lại rót bia. Trương Trí Công cúi đầu, “Đúng, không có nếu như…”
Bia rót càng lúc càng nhiều, khi tia sáng cuối cùng biến mất ở chân trời, hai người đều say.