Edit + Beta: Vịt
*** Vì hôm nay tui cố hoàn cho hết bộ "Người đến trễ" nên đăng hơi muộn tý. Thông báo là tối nay tui sẽ edit vài chương liền cho qua cái đoạn này đi nheee. Bộ "Nhật Mộ ỷ Tu Trúc" mai tui sẽ đăng bù
Dường như cây kim sắc nhọn mãnh liệt đâm vào trên bụng, cả người Dư Bảo Nguyên nhất thời thoát lực, trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay cả lời cũng không nói ra được.
Dư Bảo Nguyên đau đến tái nhợt đầy mặt, "Tôi . . . . . . Đau . . . . . ."
Cậu liếc cậu một cái, "Giả bộ cái con mẹ mày giả bộ. Tao cho mày biết, số tiền này của mày dựa theo phép tắc vốn nên là của ông đây, không để tao dùng, mày còn muốn đưa ai dùng? Cậu mình cũng không giúp, mày nói mày có phải nhầm không?"
Dư Bảo Nguyên mồ hôi lạnh đầm đìa, "Cứu . . . . . ."
Cậu ha ha cười lạnh một tiếng, thét ra lệnh mợ uốn Dư Bảo Nguyên thành tư thế hai đầu gối quỳ xuống đất, "Hiện tại tất cả họ hàng đều nhìn đấy, nào, dập đầu nói xin lỗi cho ông."
Vừa nói, trên tay hành động, trực tiếp ấn đầu Dư Bảo Nguyên xuống.
Đầu dính vào bụi bẩn, Dư Bảo Nguyên chỉ cảm thấy tôn nghiêm sắp bị mấy tên vô tri ngu muội lại tham lam này, mạnh mẽ xé nát.
Hận ý trong lòng cậu cực đậm, hận không thể trực tiếp cầm dao chọc chết mấy tên ngu này, nhưng đau đớn trong bụng và nóng hổi bụng dưới kích thích, khiến cậu ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.
"Cái này đúng rồi," Cậu tóe miệng, lộ ra đầy mồm răng vàng, cười thỏa mãn, "Mày là tiểu bối, nên dập đầu nói xin lỗi với ông đây. Số tiền kia của mày, cũng đều nên hiếu kính tao trước, đúng không?"
Vừa nói, trực tiếp ra lệnh mợ nói: "Xách nó vào trong phòng."
Mợ và mấy thân thích đáp lại, trực tiến tiến lên, kéo thân thể giãy dụa của Dư Bảo Nguyên, muốn đi vào trong căn phòng nhỏ hẹp kia.
Trước khi bị đẩy vào phòng, Dư Bảo Nguyên mơ mơ hồ hồ chỉ nghe thấy Cậu đang nói chuyện với con gái nhà chú ba.
Cậu nói với cô gái kia: "Nhìn thấy người rồi chứ? Thích đi?"
Cô gái kia đỏ mặt, "Nhìn rồi, cháu có thể gả cho hắn."
"Được rồi, người đã đút thuốc mê, cháu trực tiếp đi vào, chuyện nên làm cứ làm cẩn thận. Mẹ cháu đã dạy cháu rồi chứ?" Cô hái nhỏ giọng gật đầu, "Đã dạy."
"Chỉ cần tối nay làm việc với cậu ta, hôm nào ta nhất định đích thân ra mặt để Dư Bảo Nguyên cưới cháu. Ta là cậu của nó, hôn sự của nó ta có quyền lên tiếng, tới lúc đó nhất định tổ chức hoành tráng hôn lễ của hai cháu."
Cô gái còn có chút lo lắng, "Nhưng, nếu anh ấy không vui . . . . . ."
"Không vui?" Cậu rút một điếu thuốc, mắt càng lộ vẻ âm độc, "Trong thân thể cháu có vết tích từng làm và tinh dịch của nó, nó không vui, ông đây tới cục công an kiện nó cưỡng gian, đến công ty nó kéo biểu ngữ, ở trên mạng cho nó nổi danh, phá hủy thanh danh của nó. Ta nghĩ nó cũng không dám nói không."
Mặt cô gái càng đỏ.
Cậu hút điếu thuốc, âm tan mà cười nói: "Cháu yên tâm, chuyện này nhất định có thể thành. Tới lúc đó kết hôn, cháu cũng không thể quên hiếu kính trưởng bối."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Toàn thân Dư Bảo Nguyên đau đến bắt đầu phát run, cậu bị đám người mợ kéo vào trên giường một gian phòng âm u lại chật hẹp, chỉ nghe ầm một tiếng, cửa phòng bị hung hăng đóng lại.
Cậu cong người, hai tay dùng sức mà ôm bụng mình.
Đau quá . . . . . .
Đứa nhỏ . . . . . .
Môi cậu trắng bệch, âm thanh cũng run rẩy: "Cứu . . . . . . Cứu mạng . . . . . ."
Cậu dùng lực giãy dụa, dùng hết khí lực toàn thân bò đi, nhưng trong lúc vô tình từ trên giường lăn xuống, trực tiếp ngã trong bụi bẩn.
Khoai Sọ thừa dịp đám người loạn, lén lén lút lút theo vào không bị người phát hiện, lúc này, nhìn thấy Dư Bảo Nguyên ngã trên mặt đất, đầy mặt thống khổ, bỗng nhiên bắt đầu meow meow mà kêu lên.
Nó dùng đầu lưỡi liếm mặt Dư Bảo Nguyên, sau đó bỗng dưng chạy như điên tới cạnh cửa, hai chân trước bắt đầu điên cuồng mà gãi cửa.
"Khoai Sọ, đừng . . . . . ." Dư Bảo Nguyên rơi vào trạng thái bán hôn mê, chỉ có thể vô lực mà kêu.
Khoai Sọ chạy trở về bên cạnh cậu, lại ở trên mặt cậu giống như an ủi mà liếm hai cái, quyết tuyệt mà chạy về bên cửa gỗ, một bên dùng móng vuốt điên cuồng gãi cửa, một bên thê lương mà điên cuồng gào thét.
Cửa gỗ bị khóa rồi, vụn gỗ sắc nhọn đâm sâu vào trong móng vuốt Khoai Sọ, cả móng vuốt toàn là máu tươi đầm đìa.
"Meoww meowww"
Vật nhỏ bình thường cực kỳ cưng chiều lại ngạo kiều này, lúc này giống như không biết đau, vẫn cào như phát điên, giống như nổi điên mà kêu.
Nó không có tâm tư phức tạp như người, nó chỉ biết là, cái người đối với mình rất tốt này hiện tại rất nguy hiểm. Nó khí lực rất nhỏ, nhưng nó không sợ, nó phải cứu cậu, đánh bạc cái mạng mèo này cũng phải cứu cậu!
Lại một trận đau kịch liệt ập tới, Dư Bảo Nguyên đau kêu một tiếng, bịt bụng.
Thật không nghĩ tới mình sẽ bị mấy người ngu xuẩn này tính kế.
Hôm nay, e là chạy trời không khỏi nắng . . . . . .