Edit + Beta: Vịt
***** Tui dạo này đầu óc hơi ngơ ấy =))) Rõ ràng hôm kia edit liền 2 chương bảo hôm nay đăng sớm, mà thế nào hôm nay lại lóc cóc giở chương mới ra edit xong mới nhớ =))))
Nghe nói như thế, Cố Phong trực tiếp vào nhà Dư Bảo Nguyên, an tĩnh ở trên sofa ngồi xuống.
Khoai Sọ theo Dư Bảo Nguyên về nhà, vốn đã ở ổ mèo nằm xuống nghịch đuôi. Lúc này thấy Cố Phong, nhất thời đứng dậy, giống như con cọp nhỏ đi tới trước mặt Cố Phong bán ngồi xuống, hai mắt tròn xoe thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Phong, meow một tiếng.
Cố Phong dường như có chút hiểu ý Khoai Sọ, hắn duỗi tay sờ sờ đầu Khoai Sọ: "Hôm nay quên mang cá cho mày . . . . . ."
Trong cổ họng Khoai Sọ hulu một tiếng, đầu nghiêng đi tránh né tay Cố Phong, lãnh khốc mà quay đầu rời đi.
Nó là một con mèo lạnh nhạt không có tình cảm.
Đợi một lát, Dư Bảo Nguyên liền từ phòng cách vách đi ra, ở bên cạnh bên cạnh ngồi xuống: "Vươn tay ra."
Cố Phong nghe lời mà duỗi tay ra.
Ngón tay kia bị kẹp rất dùng sức, ngón tay khớp xương rõ ràng đều sưng lên mấy ngón, một mảnh vết đỏ. Có mấy kẽ da nhỏ rỉ máu, có thể thấy đau thế nào.
Dư Bảo Nguyên nhíu mày, từ trong hòm thuốc mình chuẩn bị lấy nước muối sinh lý ra rửa sạch cho hắn, lại thoa iot-pho lên.
"Tôi tới phòng bếp chuẩn bị túi chườm đá cho anh, anh trước chườm lạnh chút." Vừa nói, cậu liền đứng dậy đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra bắt đầu sờ mò.
Cố Phong nhìn bóng người lắc lư dưới ánh đèn vàng ấm phòng bếp, trong lòng không biết tại sao, chỉ cảm thấy rất an bình. Dư Bảo Nguyên từ phòng bếp đi ra, một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh Cố Phong, đưa cho hắn một túi chườm đá: "Chườm đá nửa tiếng, nhanh lên chút." Cố Phong nhận lấy túi chườm đá, trong lúc vô tình cùng tay Dư Bảo Nguyên đụng nhau, chỉ cảm thấy trong lòng thoáng động.
Hắn phủ túi chườm đá trên tay, nhất thời cảm nhận được một tia lạnh như băng.
Hắn hơi quay đầu, nhìn nhìn gò má Dư Bảo Nguyên.
Có lẽ là nguyên nhân mang thai, cậu mập hơn trước chút. Nhưng trước khi mang thai cậu quá gầy, cậu bây giờ vừa đẹp. Má kia có chút thịt, đường cong ngược lại càng thêm dễ nhìn. Lông mi thật dài buông xuống, ở dưới mắt quét một mảnh bóng râm nho nhỏ. Da trắng nõn đôi môi hồng nhạt, lớn lên quả thực rất đẹp.
Dư quang Dư Bảo Nguyên chú ý tới tầm mắt Cố Phong, hung ác mà xoay đầu lại: "Nhìn cái gì vậy? Một đôi mắt gian nhìn chằm chằm chỗ nào thế!"
Cố Phong chuyển tầm mắt, hồi lâu, mới nói: "Ngày mai bảo nhân viên của em trông quán giúp em một ngày đi."
"Làm gì?"
"Tôi dẫn em đi bệnh viện," Giọng nói Cố Phong từ tính trầm thấp, "Kiểm tra sinh sản thường lệ."
Dư Bảo Nguyên lúc này mới nhớ tới, đúng là đến ngày kiểm tra sinh sản thường lệ.
Lần trước Bạch Hướng Thịnh hình như nói, lần này đi kiểm tra sinh sản, sẽ làm siêu âm 4 chiều cho cậu, tới lúc đó có thể đánh giá quan sát bảo bảo trong bụng.
Có chút kích động.
"Đại tổng tài anh, mỗi ngày trăm công nghìn việc, cũng không cần hạ mình theo tôi đến bệnh viện," Dư Bảo Nguyên liếc Cố Phong một cái, "Tôi tự đi là được."
Đôi mắt kia của Cố Phong yên lặng nhìn Dư Bảo Nguyên, "Tôi nói, tôi cùng em."
"Tôi nói, tôi thật sự không cần anh cùng."
Dư Bảo Nguyên gầm nhẹ nói.
Mặc dù đi bệnh viện, nhìn mấy người có đôi có cặp kia đến làm kiểm tra sinh sản, bộ dạng chia sẻ ngọt ngào hạnh phúc và mong đợi kia, cậu luôn cảm thấy có chút hâm mộ có chút đau xót, nhưng kỳ thực cũng chỉ là chút xíu buồn bực trong lòng, thật sự chỉ một chút buồn bực mà thôi, không cần tên đàn ông chỉ cống hiến 1 con tinh trùng này đi cùng cậu.
"Tôi là cha đứa nhỏ này, tôi có trách nhiệm và quyền hạn," Trong đôi mắt Cố Phong viết kiên trì: "Sáng mai tôi rảnh, tôi cùng em đi bệnh viện."